Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2545 chữ

Lý Trường Phong cùng ngày vẫn là không ăn được thịt, không chỉ là ngày đó, mà ba bốn liên tiếp hắn đều không có cơ hội chạm vào Hứa Thanh, ngày đầu tiên là bởi vì Hứa Thanh tức giận Lý Trường Phong nói hắn ra ý kiến, Hứa Thanh không đồng ý, mà mấy ngày sau là bọn họ vội vàng cày bừa vụ xuân!

Buổi sáng ngày hôm sau, ánh nắng sớm vừa lên, chiếu sáng toàn bộ thôn, rơi xuống khối đất đai bị nước mưa thấm ướt hai ngày, cùng lúc đó mọi người cũng bắt đầu xuống đất cày bừa vụ xuân, Lý Trường Phong sáng sớm liền xuống ruộng, trong nhà đất nhiều, hai người bọn họ vội vàng cũng không xong, may mắn Tạ a thúc sáng sớm liền đi hỗ trợ Lý Trường Phong, Hứa Thanh cũng bắt đầu làm cơm sáng.

“Hứa đệ sao ở đâu, hôm nay các ngươi cày bừa vụ xuân sao? Ta cùng Lâm Tử cũng tới hỗ trợ, các ngươi hai người cũng nhẹ nhàng hơn một chút!” Ngụy lão nhị mang theo Lâm Phương Lương đi vào Hứa gia, vừa lúc thấy Hứa Thanh đang rửa rau.

“Ngụy nhị ca, Lâm Tử, ta đây không khách khí, Trường Phong bọn họ ở phòng bên kia, xem, ở kia kìa!” Hứa Thanh đương nhiên sẽ không khách khí, cày bừa vụ xuân người nhiều làm càng nhanh, thời gian gieo trồng cũng vừa vặn.

“Bọn họ? Còn có ai sớm như vậy đã tới rồi?”

Lâm Phương Lương lập tức liền bắt lấy từ bọn họ trong miệng Hứa Thanh, hắn cảm thấy người nọ chính là Tạ a thúc!

“Là Tạ a thúc, hắn sáng sớm đã tới rồi, nói là trước giúp chúng ta làm, làm xong lại tới giúp hắn.” Lâm Phương Lương nghe xong lời này cơ hồ là lôi kéo Ngụy lão nhị chạy đến bên kia, đó chính là nhạc phụ tương lai! Phải hảo hảo biểu hiện!

“Người này thật là……”

Hứa Thanh chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Lâm Phương Lương, có chút buồn cười, lại có vài phần ý vị xem kịch vui, cũng không biết Lâm Phương Lương có thể hay không bắt được tâm Tạ ca nhi.

“Hảo tiểu tử! Làm việc cũng thật có lực! Giống ta thời tuổi trẻ!” Hứa Thanh mới vừa đem cơm sáng bưng lên bàn, liền nghe thấy thanh âm sang sảng của Tạ a thúc.

“Nào có nào có, ta cũng là nhìn Tạ a thúc tâm tình tốt! Thời điểm làm việc cũng rất mạnh mẽ a!” Này không cần phải nói cũng biết là thanh âm của Lâm Phương Lương, nghe ra hai người lặn lộn scũng không tệ lắm.

“Mau, rửa tay ăn cơm!” Hứa Thanh tiếp đón mọi người, sau đó tiến đến bên cạnh Lý Trường Phong, “Thế nào?”

Lý Trường Phong dùng sức rửa bùn đất dính trên tay, “Người nhiều, làm việc cũng nhanh, hơn nữa lúc trước ta cũng đã làm một ít, có lẽ khoảng hai ngày là có thể làm xong!” Hứa Thanh âm thầm mắt trợn trắng, “Ta nói chính là bọn họ!” Lý Trường Phong theo ánh mắt Hứa Thanh nhìn qua, chính là Lâm Phương Lương cùng Tạ a thúc rửa tay cũng ghé vào một chỗ nói chuyện.

“Tiểu tử kia rất nhanh a! Tạ a thúc đều đã đáp ứng hắn là làm xong bên này của chúng ta, hắn sẽ đi qua Tạ gia hỗ trợ.”

Hứa Thanh nghe xong không khỏi bật ngón tay cái trong lòng đối Lâm Phương Lương, quả nhiên trong nhà là làm buôn bán, tuy rằng là hiệu thuốc, nhưng thật đúng là khôn khéo!

“Ăn cơm đi, cày bừa vụ xuân cũng không phải là nhẹ nhàng.”

Bởi vì người nhiều, ruộng nhà Hứa Thanh hai ngày thì cày xong, buổi sáng ngày thứ ba mọi người giúp đỡ gieo trồng hạt giống ở mảnh đất sân sau nhà Hứa Thanh, trong lúc đó Lý Trường Phong còn đi lên chợ một chuyến, mua hạt giống rau dưa trở về, trong nhà còn đất nên không có lãng phí, đặc biệt làm Hứa Thanh kinh hỉ chính là nơi này có đậu nành, nhưng mọi người ở đây đều để cho heo ăn, vì thế Hứa Thanh quyết định, nhà bọn họ mà trừ bỏ bên ngoài trồng rau, còn lại trên cơ bản đều trồng đậu nành.

“Trường Phong, ngươi nói ta mặc như vậy được không?”

Ăn cơm trưa ở Hứa gia xong, Lâm Phương Lương cố ý chạy về nhà Ngụy lão nhị thay đổi quần áo, lúc xong còn chạy đến Hứa gia muốn Lý Trường Phong nhìn xem mình ăn mặc như vậy đã được chưa, mà Ngụy lão nhị trong nhà cũng cày bừa vụ xuân, cho nên buổi chiều hắn liền ở nhà giúp đỡ, không đi Tạ gia.

Biết buổi chiều còn phải làm việc nhà nông, Lâm Phương Lương cố ý chọn một bộ quần áo tương đối ngắn gọn, nhìn vừa có tinh thần vừa anh tuấn, “Hảo! Soái!” Hứa Thanh càng nhìn càng cảm thấy Tạ ca nhi cùng Lâm Phương Lương xứng cực kỳ, Lý Trường Phong lập tức che lại tầm mắt Hứa Thanh mặc dù hắn không hiểu “Soái” trong miệng Hứa Thanh nói có nghĩa là gì, Hứa Thanh bị che khuất tầm mắt, “Thất thần làm gì, đi a!”

Tạ ca nhi mấy ngày nay thân thể đã chậm rãi khôi phục tốt, hiện tại có thể giúp đỡ Tạ a sao một tay, “Hôm nay Lâm tiểu đại phu muốn tới nhà chúng ta hỗ trợ, a phụ ngươi cố ý đến nhà Ngô hán tử mang theo ít thịt heo trở về, ta lại đi bắt mấy con cá, hôm nay buổi tối hảo hảo khoản đãi hắn, năm đó hắn cứu a phụ ngươi một chân, hiện giờ lại là cứu ngươi, chúng ta cũng không thể chậm trễ!”

Tạ a sao tuy rằng không hiểu lắm vì cái gì một tiểu đại phu ở trấn trên sẽ đến nông gia làm việc, nhưng nghĩ đến ân tình mà nhà bọn họ thiếu Lâm gia, liền một lòng muốn báo đáp Lâm Phương Lương.

Tạ ca nhi ở bên cạnh làm đế giày, lẳng lặng nghe Tạ a sao nói, “Đúng vậy, chúng ta là nông gia không có gì chiêu đãi, có tấm lòng là tốt rồi.” Thời tiết chậm rãi nóng lên, hắn đến làm chút giày rơm.

“Thịch thịch thịch!”

Tạ a sao vừa nghe tiếng vang trước cổng, liền biết là mấy người Hứa Thanh tới, “Tới! Tới!”

Hứa Thanh đối với Tạ a sao chào hỏi, “Tạ a sao hảo,” Lý Trường Phong cũng lên tiếng chào hỏi, chỉ có Lâm Phương Lương, hắn vừa đến cổng Tạ gia vẫn luôn thực kích động, phải biết rằng, người trong lòng hắn, Tạ ca nhi hiện tại chỉ cách một bức tường!

“Tạ a sao hảo!” thanh âm Lâm Phương Lương hơi mang kích động truyền vào tai Tạ ca nhi, người này cũng thật có ý tứ.

“Lâm tiểu đại phu hảo! Mau tiến vào, mau tiến vào!” Tạ a sao thấy Lâm Phương Lương quả nhiên giống như Tạ a thúc đã nói rất tự nhiên hào phóng, chính mình cũng thả lỏng tâm tình, tiếp đón mấy người Hứa Thanh vào cửa, “Kêu tiểu Lương là được, Tạ a sao, đây là một ít thức ăn ta mang đến, ngài cầm.”

Tạ a sao thật đúng là không nghĩ tới Lâm Phương Lương này đến giúp đỡ nhà mình còn chưa tính, còn tặng thêm đồ vật, này thật là, có điểm quá mức nhiệt tình a! Không phải, khi Tạ a sao mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Phương Lương, quả nhiên bắt được ánh mắt tiểu tử này vẫn luôn liếc về phía Tạ ca nhi!

Phát giác được điểm này, trong lòng Tạ a sao có chút chấn động, Lâm tiểu đại phu sẽ không phải là đối với ca nhi nhà mình ……

Hứa Thanh thấy Tạ a sao sắc mặt có chút không đúng, lập tức tiến kéo tay Tạ a sao, thuận tiện đem đồ vật Lâm Phương Lương đưa tới bỏ vào trong tay Tạ a sao, “Tạ a sao, Tạ a thúc đâu? Khi nào xuống thì ra đồng làm việc?”

Tạ a sao nhìn đồ vật trong tay, lại quét mắt nhìn Hứa Thanh đang lôi kéo tay mình, trong lòng tính toán, “Hắn đi rồi, hắn cũng rất nôn nóng, chờ không được, trước khi các ngươi đến thì được đã đi được một lúc rồi”

Lý Trường Phong vội vàng hỏi địa phương, liền cầm cuốc lôi kéo Lâm Phương Lương còn ở khắp nơi đánh giá người trong lòng đi nhanh, nếu muốn theo đuổi được người trong lòng, phải qua được ải phu sao trước đã a!

Tạ a sao giữ chặt Hứa Thanh muốn đi theo, “Ngươi không được đi, trù nghệ của ngươi tốt nhất, cơm chiều hôm nay liền giao cho ngươi, Tiểu Vũ ca ngươi ở nhà chính đó, vừa lúc ngươi có thể bồi hắn trò chuyện, ta đi đi bắt mấy con cá.”

Hứa Thanh không có biện pháp, đành phải đồng ý, không phải hắn làm ruộng không được, nhưng nếu thật sự là so sánh với mấy người Lý Trường Phong thì tốc độ của hắn tựa hồ không khác rùa đen là bao.

“Đến rồi à? Mấy ngày nay nhà ngươi cày bừa vụ xuân ta đều không đi hỗ trợ, thật ngượng ngùng.” Tạ ca nhi kéo ghế dài để Hứa Thanh ngồi xuống, gương mặt đã có chút hồng tươi cười như mang theo gió mát.

“Này có gì đâu, Tiểu Vũ ca ta nghe Tạ a thúc nói thân thể ngươi khôi phục không tồi.” Hứa Thanh lấy giày rơm Tạ ca nhi làm xong xem qua, một bên nghiên cứu, một bên quan tâm thân thể Tạ ca nhi.

Tạ ca nhi gật đầu, thấy Hứa Thanh hứng thú với giày rơm mình làm, liền hỏi: “Có muốn làm một đôi cho Trường phong không?,” hắn đã nghe Tạ a sao nói qua, Hứa Thanh thêu thùa đều không tốt.

Hứa Thanh có chút kinh hỉ, “Ta cũng có thể làm sao?” Làm cho người trong lòng một đôi giày, nghe qua thực không tồi a.

“Đương nhiên có thể, rất đơn giản, ta dạy cho ngươi,” Tạ ca nhi buồn cười nhìn Hứa Thanh, liền bắt đầu tay cầm tay chỉ dạy cho Hứa Thanh lần đầu tiên làm giày còn đang hơi hưng phấn, giày rơm nhẹ nhàng, kinh tế lại thực dụng, người lên núi đốn củi, xuống đất lao động đều mang giày rơm bảo hộ chân, mang vào tới đã nhẹ nhàng lại thoải mái, lại không tốn tiền, nhân gia có điểm tay nghề đều sẽ làm, chỉ là trình độ bất đồng, độ bền cũng bất đồng, bá tánh ai cũng mang, chèo thuyền, đều mang giày rơm.

Nhưng cũng đừng nhìn giày rơm hình thức thực bình thường, nhưng khi làm cũng tương đối rườm rà cùng độ chú ý tính tế. Hứa Thanh nguyên bản cho rằng chỉ là đảo mắt là có thể làm tốt giày rơm, hiện tại hắn hoa mắt một canh giờ rưỡi thời gian còn chưa thể hoàn thành một chiếc giày, mà trong lúc này, Tạ a sao đã đem cá bắt về làm sạch xong lại ra ngoài tìm đồ ăn.

“Cẩn thận một chút, đừng kéo lỏng quá, làm như vậy giày rơm làm xong sẽ không rắn chắc, mang không được bao lâu.” Hứa Thanh nghe Tạ ca nhi chỉ điểm, không ngừng đùa nghịch giày rơm làm kém hơn Tạ ca nhi mấy vạn dặm trong tay, “Là như thế này?” Hứa Thanh đem giày rơm làm tốt cho Tạ ca nhi kiểm tra, đây là ấn theo phương pháp Tạ ca nhi nói mà làm theo, trong mắt xác thật tràn đầy thỏa mãn, đây chính là hắn tự tay từng chút từng chút một làm được, mặc kệ có bao nhiêu xấu, hắn đều cảm thấy là đẹp nhất.

Tạ ca nhi lấy“Giày rơm” Hứa Thanh làm tốt, có chút buồn cười, nhìn bộ dáng của chiếc giày, lại nhìn vẻ mặt “Ta thực vừa lòng” của Hứa Thanh, hắn thật đúng là không biết nên đánh giá ra sao.

Ở đồng ruộng Tạ gia, Tạ a sao thường thường liếc nhìn sức làm việc Lâm Phương Lương mấy lần, hắn là người từng trải, tự nhiên cũng có thể nhìn ra ánh mắt Lâm Phương Lương có ý tứ gì, chính là, tưởng tượng đến trong nhà Lâm Phương Lương, lại nghĩ đến Tạ ca nhi đã trải qua nhiều chuyện, hắn không nói đến vấn đề hai người xứng hay không xứng, hắn hiện tại là một vạn cái không muốn Tạ ca nhi tái giá ở cách hắn xa như vậy.

Hơn nữa nhà Lâm Phương Lương ở trấn trên, nhà Mã Phú Quý cũng ở trấn trên, vạn nhất hai người ở trên phố gặp mặt, cũng không biết người khác nói xấu ra vào hay không.

“Ai, Tạ a sao có phải đang nhìn ta hay không?” Lâm Phương Lương cảm giác được ánh mắt Tạ a sao thường liếc về phía hắn cùng Lý Trường Phong, mà cụ thể chính là nhìn hắn a!

Lý Trường Phong tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tạ a sao, “Có khả năng, lúc này ngươi không hảo hảo biểu hiện, chính là mất đi một cơ hội lớn! Vì cho ngươi cơ hội, khối đất này giao cho ngươi, ta đi xuống phía dưới.”

“Lý Trường Phong!” Lâm Phương Lương nhìn bóng dáng Lý Trường Phong khiêng cái cuốc rời đi, chỉ có thể điên cuồng hét lớn trong lòng, đây chính là khối đất lớn nhất dài nhất của Tạ gia a, quả thực chính là gấp hai lần khối đất Lý Trường Phong đang làm! Tâm hắn rốt cuộc là đen bao nhiêu a! Hắn là muốn biểu hiện tốt nhưng không hi vọng bị ngươi hãm hại sau lưng a!

Lý Trường Phong dùng sức cuốc đất, mấy ngày nay hắn không có cơ hội chạm vào Hứa Thanh, hắn nhịn, nhưng Lâm Phương Lương kia tiểu tử mặc y phục “Hoa hòe lộng lẫy” đến nhà mình, tức phụ nhi nói hắn “Soái!” Hứa Thanh chính là đã nói với hắn quá soái là có ý tứ gì, hắn đều chưa nói qua với mình, hôm nay lại tiện nghi Lâm Phương Lương! Hắn cũng không phải là người rộng lượng a!

(Tui: Nói chung là ổng ghen ╮(╯▽╰) )

Tui mới phát hiện ra là có nhà đã edit truyện này đến chương 60 rồi, nhưng khi đọc cần đăng nhập nên tui đang phân vân không biết nên tiếp tục hay dừng lại, mọi người cho tui ý kiến được không?

Bạn đang đọc Trọng sinh thành ca nhi xấu xí đi làm ruộng của Tả Mộc Trà Trà Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.