Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn thành

Phiên bản Dịch · 1683 chữ

Đỗ Vũ Hàm nấu một nồi nước sôi cho các công nhân đang làm việc, để họ có thể uống bất cứ lúc nào. Sau khi nhắc Viên Khải Lương nói với mọi người khát liền tới lấy nước uống, cô liền mang theo cung tên mới cải tiến cùng Lưu Cương ra khỏi nhà.

Mười người, nếu chỉ ăn lương thực không, chắc chắn sẽ ăn hết lượng ngũ cốc dự trữ của bọn họ, cho nên Đỗ Vũ Hàm muốn chuẩn bị thêm chút thịt, như vậy mọi người vừa có thể ăn ngon hơn, lại còn tiết kiệm lương thực.

Những người này đều là do nhà họ Viên tìm tới, bọn họ cũng là vì nể mặt nhà họ Viên, mọi người được ăn đồ ngon, nhà họ Viên cũng có thể diện hơn.

Cô muốn bắt được con mồi cũng không quá khó khăn, nhưng lương thực nếu không có phiếu, không tới ngày cung ứng lương thực, rất khó mua được. Trừ phi mạo hiểm đến chợ đen mua, nhưng hiện tại Đỗ Vũ Hàm không muốn mạo hiểm như vậy.

Hơn nữa nông trường của cô đã thăng cấp, hiện tại có thể trồng lúa mì và lúa nước, lúc sau liền sử dụng xưởng gia công của không gian, cô không còn phải lo lắng về gạo và bột mì nữa.. Đến lúc đó chỉ cần tìm được cớ để thỉnh thoảng lấy một ít ra ngoài ăn.

Bình thường cô có thể thêm chút vào đống lương thực, chỉ cần không quá nhiều, cơ bản sẽ không bị phát hiện.

Lưu Cương cũng nghĩ tới chuyện trong nhà không còn nhiều lương thực, cũng đồng ý với ý kiến ​​của Đỗ Vũ Hàm, bọn họ dự định buổi sáng đi kiếm nhiều một chút, đãi mọi người một bữa ngon.

Đỗ Vũ Hàm cùng Lưu Cương không lãng phí thời gian nữa, cõng sọt liễu lên, liền vào núi.

Bọn họ lặng lẽ vào núi, chỉ gặp được gà rừng, thỏ hoang, Đỗ Vũ Hàm đều ra tay.

Bất quá, vì cung tên không quá hữu dụng, hơn nữa thân hình nhỏ bé của Đỗ Vũ Hàm không có nhiều sức, nên đã để một số con mồi đã chạy thoát.

Hai người lại phải đi sâu vào trong núi, dù vậy bọn họ cũng thu hoạch được ba con gà rừng, hai con thỏ hoang chỉ trong hai giờ. Còn có một con gà rừng và một con thỏ hoang hôm qua săn được vẫn dư lại, hoàn toàn đủ dùng, thêm chút khoai tây vào thịt là được.

Toàn bộ quá trình được thực hiện trong âm thầm. Lưu Cương cũng học thông minh, cho dù bắt được con mồi cũng không lên tiếng, để không dọa sợ con mồi gần đó.

Hai người thấy con mồi đã đủ, liền không đi săn nữa, trong nhà nhiều việc, vội vàng cõng sọt liễu về nhà.

Đỗ Vũ Hàm nhắc Lưu Cương giữ im lặng, lặng lẽ cất gà rừng và thỏ vào bếp.

Con mồi không nhỏ, Đỗ Vũ Hàm chia ba con gà rừng cùng hai con thỏ hoang vào hai cái nồi lớn để hầm, cuối cùng cô cho rất nhiều khoai tây vào nồi thịt.

Những công nhân đang làm việc ở bên ngoài, ngửi thấy hương vị thịt, liền biết chủ nhà làm đồ ăn có thịt, làm việc càng hăng say hơn.

Viên Khải Lương ngửi thấy mùi thịt liền đi vào phòng bếp, nhìn hai cái nồi lớn đang bốc khói nghi ngút, trong không khí đều là mùi thịt, liền hỏi:

- Cô tên Đỗ Vũ Hàm đi, hôm nay cô nấu món ngon gì mà thơm quá?

Đỗ Vũ Hàm ngẩng đầu trả lời:

- Hầm một nồi thịt gà, một nồi thịt thỏ, bảo đảm mọi người có một bữa trưa ngon miệng.

Viên Khải Lương nghe vậy liền kinh ngạc hỏi:

- Thịt gà cùng thịt thỏ từ đâu ra?

Hiện tại thịt rất khó kiếm, lại còn hầm một lúc tới hai nồi, này coi như là chuyện lớn a.

Lưu Cương ở bên cạnh nói:

- Là Đỗ Vũ Hàm, hai chúng tôi vất vả mới săn được, mọi người làm việc vất vả, nên muốn làm chút đồ ăn ngon khao mọi người.

Mấy lời này là Đỗ Vũ Hàm dặn dò Lưu Cương nói, nói với bên ngoài là hai người bọn họ cùng đi săn, vất vả lắm mới bắt được.

Viên Khải Lương cũng nghĩ sâu xa, hắn không quan tâm làm thế nào bắt được, chỉ cần có đồ ăn là được.

Viên Khải Lương nói với mấy người công nhân làm việc cùng rằng giữa trưa sẽ có món thịt gà hầm, thịt thỏ hầm, tất cả đều vui vẻ reo hò lên, vội vàng làm việc chăm chỉ hơn để giữa trưa có thể ăn thêm chút thịt.

Đỗ Vũ Hàm đợi thịt lấy ra khỏi nồi, mới hấp thêm hai nồi bánh bột ngô. Hơn nữa còn dán một vòng bánh bột ngô ở trong nồi thịt, như vậy cũng đủ ăn rồi.

Nước dùng còn dư lại, Đỗ Vũ Hàm làm một nồi mì cải trắng lớn, còn có một nồi canh cải trắng rất lớn.

Chờ đến giờ cơm trưa, mọi người đều hưng phấn khi nhìn thấy hai nồi thịt hầm lớn, ngoại trừ mấy củ khoai tây vàng vàng, trong những nồi lớn này hầu hết đều là thịt, đây mới là thịt hầm thực sự. Không nghĩ tới, làm ở chỗ này một ngày, còn có thể được ăn món ngon như vậy.

Đỗ Vũ Hàm đã chuẩn bị một ít đồ ăn để Hàn nghĩa tên ăn ở trong phòng. Những người công nhân tới làm việc thì sẽ ăn trong phòng khách.

Đỗ Vũ Hàm tranh thủ lúc mọi người đang ăn cơm, liền đi xem tình hình thi công một chút, bể tự hoại và giếng thoát nước đều đã hoàn thành, giống như thiết kế của cô, vốn dĩ cái này cũng không có kỹ thuật gì, chỉ cần có ý tưởng là có thể thực hiện được

Hệ thống thoát nước trong phòng tắm cũng đã làm xong, nhà vệ sinh đã xây xong, chỉ thiếu nóc mà thôi. Nhà vệ sinh có diện tích không lớn, mái che cũng rất dễ lắp đặt và không tốn nhiều công sức.

Chủ yếu là phần bên trong của nhà vệ sinh, Đỗ Vũ Hàm cũng nhìn thấy bồn cầu xả nước màu trắng, cùng bồn rửa tay và bồn tắm. Mặc dù thiết kế xưa cũ nhưng nó không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Có nhà vệ sinh này, bọn họ đi WC, rửa mặt đều tiện. Điều này tương đương với việc ở trong nhà, dù trời mưa hay tuyết rơi cũng không ảnh hưởng đến Hàn Nghĩa Tiên.

Bữa cơm trưa này mọi người đều ăn đến mỹ mãn, không dư lại thứ gì, nồi chén sạch sẽ, buổi chiều ai cũng hăng say làm việc, chưa đến bốn giờ đã xong việc.

Tỉnh D hiện tại đã sắp đến mùa xuân hoa nở, ban ngày thời tiết đã ấm dần lên, mặt đất cũng không còn đóng băng, hơn nữa chỉ là một cái nhà vệ sinh, không cần tốn nhiều công sức. Chỉ cần phơi khôi nhà vệ sinh này, là có thể sử dụng.

Đỗ Vũ Hàm mở cửa nhà vệ sinh ra, nhìn vào bên trong, giống hệt như những gì cô thiết kế.. Có bồn cầu xả nước, có bồn tắm, có bồn rửa tay, rất đầy đủ. Sàn nhà được làm bằng xi măng, tuy không có gạch lát sàn nhưng như vậy đã rất tốt rồi. Hơn nữa cái này không trơn trượt, sẽ an toàn hơn.

Tất cả các cửa trong nhà vệ sinh đều không có ngạch cửa, Hàn Nghĩa Tiên có thể tự chuyển xe lăn đến nhà vệ sinh, và dùng tay vịn ở hai bên bồn cầu để đi vệ sinh. Ở những vị trí quan trọng trong phòng tắm đều có tay vịn, để tiện cho Hàn Nghĩa Tiên di chuyển trong phòng tắm.

Lúc tắm rửa có thể ngồi vào trong bồn tắm hoặc ngồi trên ghế dài, ghế dài ở cạnh bồn tắm, trên mặt đất có ống thoát nước, nước sẽ tự động chảy theo cống thoát nước, rất tiện. Như vậy phỏng chừng Hàn Nghĩa Tiên sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Giải quyết được vấn đề lớn đi vệ sinh và tắm rửa, Hàn Nghĩa Tiên nhất định sẽ rất vui vẻ.

Người phụ trách xây dựng nhà vệ sinh cũng nói ý tưởng thiết kế phòng tắm này rất tốt, một số nhà trệt có thể sửa đổi như thế này để vừa sạch sẽ và hợp vệ sinh.

Sau khi nhà vệ sinh được xây xong, ngoại trừ Viên Khải Lương ra, những người khác đều rời đi, không ai ở lại ăn tối.

Giải quyết xong một chuyện lớn, Đỗ Vũ Hàm cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, như vậy sau này Hàn Nghĩa Tiên sẽ không cần khống chế ăn uống của chính mình, cô có thể bắt đầu kế hoạch phục hồi sức khỏe.

Trong không gian của cô có không ít thứ tốt, trong lúc nấu thực dưỡng, cô có thể trộm bỏ vào một ít, để tẩm bổ cho Hàn Nghĩa Tiên.

Cô đang định đi hiệu thuốc để mua một ít thuốc bổ, vậy mới có thể che giấu được những thứ cô lấy ra từ không gian.

Thân thể của Hàn Nghĩa Tiên chỉ có thể điều trị từ từ, không thể dùng thuốc bổ quá nhanh. Nếu có điều kiện, mỗi ngày cô đều sẽ nấu canh bổ cho Hàn Nghĩa Tiên, bất kể là canh gà hay là canh gì khác, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn, còn có thể làm một vài món thực dưỡng, thuốc bổ không bằng thực phẩm bổ.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc của Sương Lộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.