Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua sắm ( một )

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Đỗ Vũ Hàm lắc đầu, cô nghĩ mấy cái này làm gì vậy? Dù sao thì chuyện đó cũng không liên quan gì đến cô.

Tất cả những gì cô cần phải làm là điều trị cơ thể cho Hàn Nghĩa Tiên, chữa khỏi chân cho hắn, báo ân xong, cô cũng có thể công thành lui thân.

Bên này Lưu Cương đã chạy tới hưu sở của quân đội để tìm chủ nhiệm Diêu quản lý bộ phận hậu cần.

Vừa đến bộ phận hậu cần, Lưu Cương liền tới văn phòng chủ nhiệm Diêu, gõ gõ cửa thấy có người bên trong. Vào cửa, liền nói:

- Chủ nhiệm Diêu, gần đây bộ phận hậu cần chúng ta có mua cải trắng không a? Anh có thể mua giúp chúng tôi một ít hay không?

Khi Diêu Cảnh Tùng nhìn thấy là Lưu Cương đến, liền hỏi:

- Tiểu Lưu a, mấy ngày nay đoàn trưởng của các cậu thế nào, có khỏe không?

Lưu Cương vui vẻ nói:

- Mấy ngày nay đều rất tốt. Cô cả của đoàn trưởng đã tìm cho anh ấy một người hộ lý, tuy tuổi còn nhỏ chút, nhưng lại rất cần mẫn, tay nghề nấu ăn cũng rất tốt. Cuối cùng đoàn trưởng cũng không cần phải ăn mấy món khó nhai mà tôi nấu. Mấy hôm nay, lượng cơm đoàn trưởng ăn cũng nhiều hơn trước.

Diêu Cảnh Tùng nghe xong liền rất vui mừng:

- Vậy thì quá tốt rồi, tôi thật sự có chút lo lắng cho sức khỏe của đoàn trưởng các cậu

Sau đó Diêu Cảnh Tùng lại tò mò hỏi:

- Lần này đoàn trưởng của cậu không đuổi người đi sao?

Lưu Cương trả lời:

- Đoàn trưởng thấy cô gái nhỏ này đáng thương nên mới để cô ấy ở lại.

Mấy ngày đầu tháng này, Diêu Cảnh Tùng đều rất bận, không có thời gian đi thăm Hàn Nghĩa Tiên, nghe thấy Lưu Cương nói Hàn Nghĩa Tiên không đuổi người hộ lý mà Hàn Tú Cầm mới tìm cho hắn đi, Diêu Cảnh Tùng thật sự rất vui. Lại nghe nói người hộ lý này có trù nghệ rất tốt, còn rất chăm chỉ, càng khiến hắn vui vẻ hơn.

Lưu Cương cũng nói đến việc xây dựng nhà vệ sinh:

- Có nó, sau này đoàn trưởng đi WC, hay tắm rửa đều rất tiện.

Diêu Cảnh Tùng vui vẻ nói:

- Cô gái đó mới đến có mấy ngày mà đã làm ra thay đổi lớn như vậy, không tồi a. Đúng rồi, cô gái kia tên gọi là gì, bao nhiêu tuổi rồi?

Lưu Cương trả lời:

- Cô ấy tên Đỗ Vũ Hàm, năm nay mười lăm, nhưng nhìn giống như một đứa trẻ vậy, nghe nói là do chịu đói trong thời gian dài, dinh dưỡng không đủ. Bất quá Đỗ Vũ Hàm nấu cơm ăn rất ngon.

Diêu Cảnh Tùng nghe xong liền cảm thấy hứng thú, nói:

- Vậy hôm nào tôi cũng phải đi xem một chút, thuận tiện mang chút đồ ăn cho hai người. Còn chuyện mua cải trắng, cậu đừng lo nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Diêu Cảnh Tùng trước kia là một cảnh vệ, thủ hạ dưới trướng Hàn Tiêu, cha của Hàn Nghĩa Tiên, đã từng vào sinh ra tử cùng Hàn Tiêu.

Mấy năm trước hắn bị thương ở trên chiến trường, là Hàn Tiêu nhờ người sắp xếp cho Diêu Cảnh Tùng vào làm quản lý hậu cần trong một hưu sở của quân đội ở tại quê nhà.

Hưu sở này được xây dựng dành cho các cán bộ quân đội nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, quân đội cung ứng các loại vật tư tốt nhất địa phương rất nhiều, cho nên quản lý hậu cần ở hưu sở này là một công việc khá tốt.

Hơn nữa, nơi này còn có một nhà Hàn Tú Cầm chiếu cố, có thể nói Hàn Tiêu đã suy xét chu đáo mọi mặt giúp Diêu Cảnh Tùng.

Diêu Cảnh Tùng cũng là người có tâm nhãn, hắn rất cảm kích thủ trưởng cũ của mình là Hàn Tiêu, cho nên khi biết Hàn Nghĩa Tiên sẽ đến tỉnh D, hắn liền thương lượng với Viên Phượng Sơn về chuyện mua một căn nhà có một khoảng sân nhỏ cách khu hưu sở của quân đội không xa.

Một là vị trí và hoàn cảnh của căn nhà rất yên tĩnh, không sợ người khác đến quấy rầy. Hai là rất gần khu hưu sở của quân đội, hắn có thể thuận tiện chăm sóc Hàn Nghĩa Tiên.

Mặc dù một nhà Hàn Tú Cầm đều ở đây, Hàn Nghĩa Tiên sẽ không phải chịu bất kỳ ủy khuất gì, nhưng hắn vẫn muốn cố gắng một phần lực.

Có thể nói Diêu Cảnh Tùng nhìn Hàn Nghĩa Tiên lớn lên, tình cảm của hắn dành cho Hàn Nghĩa Tiên tất nhiên không thể so sánh với người bình thường.

Trong lòng Diêu Cảnh Tùng thập phần khổ sở khi nhìn thấy người vốn được coi là thiên chi kiêu tử giống như Hàn Nghĩa Tiên, lúc này lại trở thành một người ngồi trên xe lăn, hành động bất tiện. Sau đó, hắn còn nghe nói đến những chuyện mà mẹ của Hàn Nghĩa Tiên là Tằng Ngọc Phân đã làm, lại càng thêm đau lòng cho Hàn Nghĩa Tiên, càng cảm thấy Tằng Ngọc Phân quá trơ trẽn.

Nếu không phải lúc trước Tằng Ngọc Phân tính kế, một cô gái có xuất thân từ gia đình bình dân sao có thể gả cho thủ trưởng? Cho nên lão thái gia của Hàn gia vẫn luôn chướng mắt Tằng Ngọc Phân.

Nếu không phải Tằng Ngọc Phân sinh con trai cho Hàn gia, lại sinh ra một người toàn tài như Hàn Nghĩa Tiên, thì Hàn lão thái gia cũng không thèm liếc mắt nhìn Tằng Ngọc Phân lấy một cái.

Trước kia có lão thái gia đè trên đầu, Tằng Ngọc Phân còn thu liễm chút, hiện tại Hàn lão thái gia đã qua đời, Tằng Ngọc Phân này liền ngoi lên, loại người này ái mộ hư vinh, trong mắt chỉ có danh lợi.

Lần này Hàn Nghĩa Tiên bị trọng thương, trở thành người tàn tật, càng có thể nhìn rõ con người thật của Tằng Ngọc Phân. Một người mẹ ruột còn không bằng người ngoài, chỉ biết cắm đao vào lồng ngực của Hàn Nghĩa Tiên, nhớ tới mấy chuyện mà Tằng Ngọc Phân đã làm, Diêu Cảnh Tùng lại hận đến ngứa răng.

Hiện tại Hàn Nghĩa Tiên đã tới địa bàn của hắn, hắn đương nhiên phải chiếu cố thật tốt.

Hôm nay cho dù Lưu Cương không tới tìm hắn, hắn cũng chuẩn bị đưa một ít rau dưa qua cho Hàn Nghĩa Tiên.

Lưu Cương không ở hưu sở lâu, sợ làm chậm trễ công việc của chủ nhiệm Diêu, hắn còn phải đi cùng Đỗ Vũ Hàm lên phố mua đồ.

Đỗ Vũ Hàm chưa từng lên phố mua đồ, hắn phải đi theo, để giúp cô.

Rất nhanh Đỗ Vũ Hàm đã thấy Lưu Cương đạp xe đạp trở về, cô liền vội vàng đi thu thập một chút, sau đó chạy qua chào hỏi Hàn Nghĩa Tiên rồi ngồi lên phía sau xe đạp, để Lưu Cương chở mình vào thành phố.

Đỗ vĩ hàm đã sớm nhìn thấy chiếc xe đạp này ở trong sương phòng, vừa nhìn là biết mới mua, bóng loáng, lúc Lưu Cương sử dụng cũng rất cẩn thận.

Lưu Cương quả thực đã coi chiếc xe đạp này như bảo bối, tuy hắn đi theo đoàn trưởng cũng học xong lái xe, nhưng xe ô tô thì không tới lượt hắn lái, không nói đến việc trước kia đoàn trưởng có cảnh vệ riêng, mà bình thường đều là đoàn trưởng tự mình lái xe, không đến phiên bọn họ.

Nhưng rõ ràng chiếc xe đạp này chính là mua cho hắn a, đoàn trưởng không cần đến, còn cô gái nhỏ mới đến này căn bản không đạp nổi chiếc xe lớn này, vóc dáng quá nhỏ, có khi còn không với tới bàn đạp.

Đỗ Vũ Hàm ngồi sau xe đạp, không biết Lưu cương đang mắng thầm nói cô vóc dáng nhỏ xíu, nếu không cô nhất định sẽ cho Lưu Cương một phát vào đầu.

Lúc này Đỗ Vũ Hàm đang ngồi sau xe đạp, thưởng thức phong cảnh ở hai bên đường.

Thành phố họ đang ở là Loan Thành thuộc tỉnh D, bộ chỉ huy quân sự của Quân đoàn 1 thuộc Quân khu tỉnh D đang đóng quân ở đây, Viên Phượng Sơn là chỉ huy của Quân đoàn 1.

Loan Thành có vị trí địa lý rất tốt, tuy không nhìn thẳng ra biển nhưng lại rất gần biển, ở đây thường xuyên có thể được ăn các loại hải sản tươi.

Hiện tại đã là đầu xuân, thời tiết dần dần ấm lại, cây cối đã xuất hiện một chút màu xanh lục, rất nhanh nữa sẽ nảy mầm mọc ra lá mới.

Lưu Cương đạp xe đưa Đỗ Vũ Hàm tới cửa hàng bách hóa lớn nhất Loan Thành.

Lúc này loan thành còn chưa phải là một thành phố lớn mà chỉ là một thành phố cấp quận, trong thành phố chỉ có một cửa hàng bách hóa.

Bởi vì nơi này có quân đội đóng quân, quân nhân và người nhà của quân nhân cũng là nhóm người tiêu dùng không thể bỏ qua, cho nên các cửa hàng, trạm lương thực, bưu cục, ngân hàng, các phương tiện công cộng đều tương đối đầy đủ. Nói chung những thứ thông thường hay sử dụng đều có thể mua được ở Loan Thành.

Lưu Cương trước đưa Đỗ Vũ Hàm đi vào cửa hàng bách hóa, xem thử cô có muốn mua thứ gì hay không.

Đỗ Vũ Hàm tính toán phiếu và tiền trong tay, nhìn các loại mặt hàng trên quầy trong cửa hàng bách hóa, sau đó liền sử dụng toàn bộ phiếu vải để mua vải.

Đỗ Vũ Hàm không mua vải cao cấp như vải dệt, mà là mua mấy mảnh vải bông cùng vải may đồ lao động, lại mua một mảnh vải nhung lót cùng vải nhung bên ngoài, dùng hết tất cả phiếu vải.

Cô chuẩn bị may cho mình hai chiếc áo sơ mi, một chiếc áo khoác và hai chiếc quần. Áo khoác của Hàn Nghĩa Tiên cùng Lưu Cương đều là quân trang, không cần cô chuẩn bị, cô chuẩn bị may cho mỗi người một chiếc áo sơ mi trước.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc của Sương Lộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.