Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đan áo len

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Hàn Nghĩa Tiên viết vài lá thư rồi nhét vào phong thư, dự định buổi chiều sẽ viết thêm mấy bức, ngày mai để Lưu Cương vào thành gửi đi.

Hàn Nghĩa Tiên muốn điều tra tình hình trước, nếu thật sự có những manh mối giống như Đỗ Vũ Hàm nói, hắn sẽ để Đỗ Vũ Hàm tiêu hết số phiếu trong, đồng thời cũng tìm một số chiến hữu hỏi đổi phiếu.

Trước kia, không ít lần hắn đã tặng cho đồng đội đủ các loại phiếu, giờ đến lượt bọn họ chi viện cho hắn.

Hơn nữa, thà mua đồ đặt trong tay còn tốt hơn có phiếu trong tay nhưng không mua được đồ. Nói không chừng, sau này những chiến hữu kia của hắn còn phải cầu hắn a.

Hàn Nghĩa Tiên suy nghĩ tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, nếu thật sự giống như lời Đỗ Vũ Hàm nói, nguồn cung ứng bị khan hiếm, có phiếu cũng chưa chắc mua được đồ, mà trong tay hắn lại có những món đồ kia, vậy chẳng phải là có thể giải quyết được nhu cầu cấp thiết của những người cần sao.

Kỳ thật, cung ứng hàng hóa chưa bao giờ được nới rộng, ngày thường cũng có một số đồ vật, dù có phiếu cũng không mua được.

Hắn quyết định, sẽ tìm đến tất cả các chiến hữu có quan hệ tốt với mình, rồi cướp đoạt một vòng, tìm kiếm tất cả những tờ phiếu mà bọn họ chưa cần dùng đến, tiền không thành vấn đề, hắn có rất nhiều, quay đầu sẽ để Đỗ Vũ Hàm đi mua hết thành đồ vật.

Nhưng dù hắn đã cướp đoạt một vòng, cũng không được bao nhiêu, trong tay người bình thường làm gì có nhiều phiếu như vậy.

Hắn còn phải dặn dò mấy chiến hữu thân thiết nếu chuẩn bị kết hôn thì mau chóng đi sắm sửa đồ, chưa kết hôn cũng mua thêm một số đồ vật thường dùng để chuẩn bị trước. Còn có lương thực, nếu có điều kiện, cố gắng chuẩn bị nhiều lương thực tích trữ ở trong nhà.

Hàn Nghĩa Tiên chỉ nói suy nghĩ của mình với mấy người đồng đội có quan hệ đặc biệt thân thiết, hắn sẽ không nói chuyện này với những người khác, vì không muốn rước thêm phiền toái cho bản thân và Đỗ Vũ Hàm.

Hàn Nghĩa Tiên nói Lưu Cương đi tìm vật liệu thích hợp để làm cung tên cho Đỗ Vũ Hàm, hắn liền tự tay làm cung tên cho cô..

Đây là lần đầu tiên Lưu Cương nghe thấy đoàn trưởng biết làm thứ này, hơn nữa nhìn thao tác cũng không kém Đỗ Vũ Hàm chút nào.

Hắn mới đi theo Hàn Nghĩa Tiên không lâu, cho nên rất nhiều chuyện về Hàn Nghĩa Tiên, Lưu Cương không hề biết.

Lưu Cương cảm thấy đoàn trưởng giống như không có gì là không làm được, người hắn sùng bái nhất chính là đoàn trưởng.

Hắn liền đi theo bên cạnh Hàn Nghĩa Tiên làm trợ thủ, cũng vì muốn học tay nghề chế tạo cung tên này.

Hàn Nghĩa Tiên cũng vui vẻ dạy hắn.

Mấy ngày nay, tâm tình của Hàn Nghĩa Tiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, loại cảm xúc bực bội buồn bực gần như đã biến mất. Hắn biết là Đỗ Vũ Hàm mang đến.

Cô nhóc không chỉ mang đến niềm an ủi trong cuộc sống của hắn, mà còn mang đến hy vọng, hy vọng có thể giúp hắn đứng lên một lần nữa.

Hắn nghĩ cho dù không thể đứng dậy một lần nữa, thì hắn cũng rất vui vẻ khi được sống cùng một người hoạt bát rộng rãi, thấu hiểu lòng người, tài nghệ nấu ăn lại tốt như Đỗ Vũ Hàm.

Hàn Nghĩa Tiên hoàn toàn không tính đến việc Đỗ Vũ Hàm sẽ trưởng thành rồi gả chồng, bởi vì Đỗ Vũ Hàm lúc này vẫn giống như một đứa trẻ, căn bản không có ai coi cô như một cô gái mười lăm tuổi.

Đỗ Vũ Hàm cũng nhìn thấy Hàn Nghĩa Tiên đang làm cung tên, nhưng cô xấu hổ không dám hỏi có phải hắn đang làm cho mình hay không, cô sợ là mình tự đa tình.

Bởi vì gia vị đã tương đối đầy, Đỗ Vũ Hàm làm cơm ăn càng ngon hơn.

Không quá hai ngày, Diêu Cảnh Tùng đã tự mình đưa đồ ăn tới cho Hàn Nghĩa Tiên. Có không ít cải trắng, mấy chục cây; còn có củ cải, khoai tây, hành tây, hành lá, còn có một ít đồ khô, nấm, mộc nhĩ các loại; còn có một bó tảo bẹ khô và một gói rong biển.

Loan Thành cách biển không xa, được ăn một ít hải sản cũng không phải chuyện lạ.

Lương thực cũng được tặng một ít, chủ yếu là bột mì, gạo, bột ngô, còn có một ít ngũ cốc. Tất cả mọi thứ được đóng gói, chất đầy một chiếc xe ba bánh.

Lưu Cương vừa thấy chủ nhiệm Diêu tự mình tới tặng đồ, liền nói:

- Chủ nhiệm Diêu, sao ngài lại tự mình tới a. Ngài cho người nói với tôi một tiếng, tôi tự mình đi lấy là được, còn làm phiền ngài tự mình tới đây một chuyến.

Diêu Cảnh Tùng xua xua tay nói:

- Cũng không bao xa, tôi tự mình đưa tới cũng không sao. Tôi đến thăm đoàn trưởng của các cậu.

Lưu Cương dẫn Diêu Cảnh Tùng vào phòng, Đỗ Vũ Hàm liền vội vàng bưng trà đổ nước.

Sau đó Lưu Cương cùng Đỗ Vũ Hàm vội vàng giúp đỡ chuyển đồ đặt vào sương phòng trước, chút nữ sẽ thu dọn sau.

Diêu Cảnh Tùng cũng thấy hộ lý mới của hàn Nghĩa Tiên mà Lưu Cương nói đến, Đỗ Vũ Hàm.

Vừa nhìn qua, thật đúng là nhỏ, nghe nói là mười lăm tuổi, nhưng nhìn giống như mười hai mười ba tuổi, vừa gặp liền biết là do chịu đói trong thời gian dài, ảnh hưởng tới dậy thì.

Bình thường mười lăm tuổi đã là một cô gái lớn rồi, cô nhóc này lại giống như đứa trẻ, bất quá cô nhóc này có vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp.

Nhìn bộ dáng cần mẫn chăm chỉ của Đỗ Vũ Hàm, Diêu Cảnh Tùng cũng yên tâm. Chỉ cần Hàn Nghĩa Tiên không chán ghét, không đuổi người đi là được.

Diêu Cảnh Tùng cũng đi tham quan nhà vệ sinh mới, nhìn tất cả mọi thứ trong nhà vệ sinh mà âm thầm ảo não, vì sao hắn lại không nghĩ ra a.

Bất quá hắn cũng rất vui vẻ, có nhà vệ sinh này, Hàn Nghĩa Tiên đi tắm rửa hay đi vệ sinh cũng tiện hơn rất nhiều, dù trời đầy mây mưa lớn, hay mùa đông khắc nghiệt cũng đểu không cần ra khỏi phòng mà vẫn có thể giải quyết hết thảy.

Giữa trưa Diêu Cảnh Tùng bị giữ lại ăn cơm trưa. Cuối cùng hắn cũng được thưởng thức tài nấu ăn của Đỗ Vũ Hàm.

Nhìn đồ ăn thơm ngon, lại nhìn Hàn Nghĩa Tiên ăn nhiều hơn một chén cơm, Diêu Cảnh Tùng cũng hoàn toàn yên tâm.

Nhìn Hàn Nghĩa Tiên quần áo sạch sẽ ngăn nắp, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, xem ra cô gái nhỏ mới tới này có thể chiếu cố tốt cho Hàn Nghĩa Tiên.

Sau khi hỏi thăm qua Hàn Nghĩa Tiên, Diêu Cảnh Tùng cũng yên tâm rời đi.

Nhân lúc thời gian ở nhà không có việc gì làm Đỗ Vũ Hàm bắt đầu đan áo len, mất vài ngày mới đan xong áo len cho Hàn Nghĩa Tiên.

Cô đan một chiếc áo len dài tay cùng chiếc áo ghi lê, màu sắc và hoa văn đều là đơn giản trang nhã. Cô sợ Hàn Nghĩa Tiên sẽ không thích cách đan quá cầu kỳ.

Bây giờ cũng là lúc phải mặc áo len, chờ thời tiết ấm hơn một chút, liền mặc áo sơ mi bên trong, bên ngoài thêm một chiếc áo len cộc tay là được.

Đỗ Vũ Hàm đã sớm quen thuộc với dáng người kích cỡ của Hàn Nghĩa Tiên, căn bản không cần đo kích cỡ, trực tiếp làm theo kích cỡ kiếp trước, hơi nới rộng chút là được.

Gần đây thân thể Hàn Nghĩa Tiên đã được cô điều dưỡng đã khôi phục rất nhiều, không còn gầy ốm như trước kia nữa.

Thấy Đỗ Vũ Hàm cầm chiếc áo len màu xanh trắng đan xen tới trước mặt mình, màu sắc và hoa văn đều rất đẹp mắt, lúc này Hàn Nghĩa Tiên mới biết được Đỗ Vũ Hàm mua len sợi để đan áo len cho hắn.

Đỗ Vũ Hàm cầm áo len rồi nói:

- Hàn đại ca, anh vào trong phòng thử một chút, xem thử vừa người không, nếu không vừa thì để tôi sửa lại.

Hàn Nghĩa Tiên không từ chối, nhận lấy áo len sau đó trở về phòng ngủ, cởi chiếc áo bông có chút ấm áp trên người ra, rồi tròng áo len vào người.

Áo len rất vừa người, hơn nữa vừa lúc phù hợp với thời tiết hiện tại.

Hàn Nghĩa Tiên cúi đầu nhìn áo len trên người mình, vuốt nhẹ lên những hoa văn đơn giản, đầy tao nhã ở mặt trước của áo len, khóe miệng bất giác nhếch lên. Hắn chuyển động xe lăn, rời khỏi phòng ngủ.

Lưu Cương vừa thấy, liền có chút hâm mộ nói:

- Đoàn trưởng, áo len này thật đẹp, anh mặc nó, cả người giống như có tinh thần hơn rất nhiều.

Hàn Nghĩa Tiên nói:

- Vũ Hàm, lấy tiền mua thêm mấy cân len sợi cho cô cùng Cương tử, hai người cũng làm mỗi người một cái đi. Thời tiết đang ấm dần, không thể mặc áo bông được nữa. Chúng ta không thiếu tiền.

Dưới yêu cầu của Hàn Nghĩa Tiên, Lưu Cương lại lần nữa mang Đỗ Vũ Hàm đi đến cửa hàng bách hóa để mua len sợi, Đỗ Vũ Hàm dùng tốc độ nhanh nhất đan xong hai chiếc áo len. Đến nay, cả ba người trong nhà đều đã mặc áo len Đỗ Vũ Hàm đan.

Đây là lần đầu tiên Lưu Cương mặc áo len, làm hắn vui vẻ muốn hỏng rồi. Hắn đặc biệt cẩn thận khi mặc áo len trên người, dù sao lúc vào núi hắn sẽ không mặc, vì sợ làm xước áo len.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc của Sương Lộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.