Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi

Phiên bản Dịch · 1638 chữ

Viên Khải Văn đi tới, thấy Lưu Cương lấy từ sọt ra một con thỏ đã lột da, liền kinh hỉ nói:

- Nha, con thỏ, mẹ, buổi tối hôm nay chúng ta hầm thịt thỏ ăn phải không?

Nói xong Viên Khải Văn còn nuốt nuốt nước miếng, giống như thịt thỏ hầm đã ở ngay trước mắt.

Hiện tại quốc gia cung ứng vật tư có hạn, cho dù là gia đình có địa vị cao, cũng chưa chắc đã được ăn thịt thường xuyên, cho nên Viên Khải Văn nhìn thấy thịt thỏ đã phát thèm.

Hàn Tú Cầm trợn trắng mắt nhìn coi trai nhỏ

một cái, nói:

- Rồi, hôm nay để cho con một bữa đã nghiền.

Viên Khải Văn nhận được câu trả lời khẳng định của mẹ mình, lúc sau mới quay qua hỏi Lưu Cương về nguồn gốc của con thỏ. Vừa nghe là Đỗ Vũ Hàm tự mình bắt ở trên núi, hai mắt hắn sáng lên, không nghĩ tới người có vóc dáng nho nhỏ như Đỗ Vũ Hàm lại có năng lực như vậy.

Hắn quyết định sau này phải thường xuyên đến nhà anh họ hơn, không chừng có thể gặp lại thịt thỏ.

Viên Khải Văn rất tò mò về Đỗ Vũ Hàm, số tuổi còn không bằng hắn, vóc dáng lại nho nhỏ như thế, làm cách nào bắt được thỏ hoang, hắn muốn đi tìm Đỗ Vũ Hàm để học hỏi kinh nghiệm.

Đỗ Vũ Hàm đang ở nhà nấu cơm không biết mình đã bị người khác nhớ thương.

Chờ Lưu Cương đạp xe về đến nhà, món thịt thỏ kho tàu của Đỗ Vũ Hàm đã sắp xong.

Một nồi để hầm thịt, một nồi còn lại, Đỗ Vũ Hàm chưng một chậu cơm.

Đầu tiên vo sạch gạo rồi cho vào nồi đun sôi, sau đó vớt gạo ra rồi cho vào chậu để chưng, như vậy sẽ không có cơm cháy, không bị lãng phí. Dư lại nước cơm coi như cháo để uống.

Sau khi lấy thịt và cơm ra khỏi nồi, Đỗ Vũ Hàm lại xào một ít kim chi đường dấm, một món rất hợp để ăn với cơm.

Cô lại rửa sạch một ít rau dại rồi trực tiếp làm rau trộn, ăn rất ngon miệng, lại có hương vị độc đáo khác.

Trên bàn cơm có thịt, có rau xanh, còn có cơm trắng thơm nồng, Lưu Cương nhìn mà nuốt nước miếng.

Lấy cơm xong, Hàn Nghĩa Tiên cầm đũa trước sau đó Lưu Cương mới vùi đầu ăn cơm.

Bởi vì trong khoảng thời gian này trong nhà có đồ ăn ngon, Đỗ Vũ Hàm lại thường xuyên làm canh bổ cho Hàn Nghĩa Tiên, gương mặt vốn gầy ốm tái nhợt của Hàn Nghĩa Tiên rõ ràng đã hồng hào hơn rất nhiều, trên mặt cũng không còn chán nản như trước, khiến dung mạo càng thêm tuấn tú, giống như còn tốt hơn trước kia.

Lưu Cương cũng có thay đổi, mỗi ngày tiểu tử này chưa từng buông thả việc rèn luyện, cả người giống như khỏe khoắn hơn rất nhiều, vóc dáng còn cao lên.

Thay đổi rõ ràng nhất chính là Đỗ Vũ Hàm, trong khoảng thời gian này được ăn ngon, ở tốt, cuộc sống thư thái, cơ thể đã đến giai đoạn trưởng thành nên chỉ trong vòng hơn một tháng Đỗ Vũ Hàm đã cao hơn rất nhiều, trên người cũng có thịt, khuôn mặt nhỏ cũng tròn lên, ẩn ẩn lộ ra tiềm chất xinh đẹp.

Khí chất trên người cô cũng dần dần dung hợp giữa trầm ổn cùng hoạt bát, cũng ẩn ẩn lộ ra một cổ khí chất ưu nhã hào phóng.

Lúc này Đỗ Vũ Hàm nghiễm nhiên đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Cái này làm cho Hàn Nghĩa Tiên luôn suy nghĩ, rốt cuộc Đỗ Vũ Hàm đã lớn lên trong hoàn cảnh nào. Nếu nói Đỗ Vũ Hàm được cha mẹ nuôi ở quê nhà nuôi dưỡng thành như thế này, Hàn Nghĩa Tiên tuyệt đối không tin.

Chẳng lẽ là di truyền từ cha mẹ thân sinh? Nếu đúng như vậy, cha mẹ ruột của Đỗ Vũ Hàm tuyệt đối, không phải người bình thường.

Lúc này Đỗ Vũ Hàm không còn bộ dạng vâng vâng dạ dạ hay rụt rè giống như lần đầu gặp nhau, cả người tràn ngập tự tin, không còn chút rụt rè hay tự ti nào nữa.

Hàn Nghĩa Tiên rất thắc mắc liệu lúc đầu có phải Đỗ Vũ Hàm giả vờ hay không? Cảm giác lại không giống. Nhưng trong thời gian này Đỗ Vũ Hàm đã thay đổi quá nhiều.

Có lẽ trước kia chỉ là cô tự vệ mà thôi.

Ngày hôm sau Đỗ Vũ Hàm vẫn đi đào rau dại, Lưu Cương sắp xếp đào đất ở trong sân để làm luống rau.

Mà Hàn Nghĩa Tiên cũng đi vào sân phơi nắng.

Mùa đông đã qua, trái đất ấm dần lên, vạn vật tràn đầy sức sống.

Trong sân đã có một cây hoa đào nở hoa, đào hoa màu phấn hồng làm khoảng sân nhỏ thêm rạng rỡ không ít.

Một cây táo tàu sắp nảy mầm, cây liễu mọc ngoài sân cũng đã phủ lên màu xanh, đung đưa những cành liễu mượt mà trong gió xuân, cây hòe cũng đã nảy mầm, cây tùng càng không cần phải nói, nó chỉ chờ gió xuân thổi qua là lại bắt đầu mọc ra cành lá mới.

Trên cây du xuất hiện những sợi dây đen như mực đã biến thành những chùm quả du xanh như pha lê dưới sự vuốt ve của gió xuân. Chúng lắc lư trên cành, chỉ chờ người thích nó đến hái.

Quả du có tuổi thọ rất ngắn, chỉ có thể hái và ăn trong thời gian khoảng 10 ngày, bởi vì rất nhanh chúng sẽ chuyển sang màu vàng và rụng xuống, bay theo gió đi khắp nơi.

Quả du chính là hạt giống, nơi hạt giống nơi xuống, có lẽ sang năm sẽ có một mầm cây mới mọc ra, từ từ trở thành đại thụ che trời.

Quả du có rất nhiều cách ăn, Đỗ Vũ Hàm quyết định ngày mai bọn họ sẽ ăn cơm quả du.

Giống như hưu sở, ngôi nhà này đã từng thuộc về một hộ nhà giàu, vì vậy cũng giống như hưu sở, xung quanh có nhiều loại cây khác nhau, cây lâu năm cũng có.

Khoảng sân nhỏ được bao xung quanh, trông có vẻ thập phần bí ẩn yên tĩnh.

Đỗ Vũ Hàm rất thích hoàn cảnh nơi này, cách sân nhỏ không xa có một con sông, sông không rộng, chỉ dài mấy chục mét, nước trong vắt, chảy chậm chảy qua núi lớn.

Nghe nói đích đến cuối cùng của con sông này là chảy ra biển, cho nên chỉ cần đi dọc theo con sống này là có thể ra biển.

Đoán chừng hộ gia đình có tiền trước kia cũng là coi trọng hoàn cảnh nơi này nên mới xây dựng nhà ở đây.

Đỗ Vũ Hàm nhìn thấy nước sông chậm rãi chảy xuôi liền nghĩ tới việc câu cá.

Hiện tại thời tiết ấm áp, ngồi bất động bên sông câu cá hồi lâu cũng không thấy lạnh.

Cô quyết định hai ngày này sẽ làm một cây cần câu, đào mấy con giun để đi câu cá.

Không gian của cô đã được thăng cấp đến cấp mười, cấp bậc càng thấp thăng cấp càng dễ dàng, cấp bậc càng cao yêu cầu giá trị kinh nghiệm càng nhiều, càng khó thăng cấp, cho nên hiện tại Đỗ Vũ Hàm đang dồn hết sức lực để thăng cấp không gian.

Hiện giờ trong không gian có thể trồng trọt càng nhiều thứ, rất nhanh sẽ xuất hiện đồng cỏ cùng ao cá, Đỗ Vũ Hàm nghĩ thôi cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Sau khi trọng sinh trở về, không gian phải thăng cấp lại từ đầu, nhưng Đỗ Vũ Hàm phát hiện không gian ở kiếp này với không gian ở kiếp trước có điểm khác nhau, bởi vì lúc lên tới cấp mười, trong không gian còn xuất hiện vài ngọn núi lớn.

Đỗ Vũ Hàm vừa khiếp sợ đồng thời cũng vui vẻ không thôi.

Chỉ là những ngọn núi đó chẳng có gì ngoài một vài cây thưa thớt trụi lủi, cô chắc chắn phải tận dụng chúng.

Cô trồng một số cây ăn quả trên núi, cây giống và hạt giống trái cây được mua từ cửa hàng không gian, hoặc là trồng trực tiếp bằng hạt giống trong trái cây trong siêu thị của trung tâm thương mại.

Lúc đầu Đỗ Vũ Hàm chỉ ôm thái độ muốn thử xem, không nghĩ tới không gian lại xuất lực như vậy, tất cả đều mọc lên.

Trong siêu thị có đủ loại trái cây từ miền Bắc đến miền Nam, loại nào có hạt giống, Đỗ Vũ Hàm đều thử trồng một ít. Cho nên lúc này trên núi có rất nhiều loại cây ăn quả.

Đỗ Vũ Hàm rất thích ăn trái cây, nhìn thấy những cây ăn quả này phát triển tốt, cô rất mong chờ ngày chúng lớn lên và kết trái.

Hiện tại mỗi sáng thức dậy, sau khi tập thể dục, ăn sáng thu thập xong, Đỗ Vũ Hàm liền chạy vào núi, một là đào rau dại, hai là tìm một số loại cây tốt trên núi và trồng vào núi trong không gian.

Có hẳn mấy ngọn núi lớn a, cô không thể để chúng trụi lủi lãng phí được.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc của Sương Lộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.