Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh sản

Phiên bản Dịch · 1690 chữ

Viên Khải Văn bị chính hình ảnh trong tưởng tượng làm phát thèm, tham lam nuốt nước bọt đã ứa ra trong miệng, nhìn về phía Đỗ Vũ Hàm, cười hì hì nói:

- Vũ Hàm, trưa nay chúng ta ăn thịt đi?

Đỗ Vũ Hàm nhìn vẻ mặt thèm ăn hiển thị rõ ràng trên mặt của Viên Khải Văn, cười nói:

- Bây giờ đã sắp giữa trưa, trở về xử lý con mồi xong, lại nấu cơm thì quá muộn. Giữa trưa chúng ta ăn một bữa đơn giản trước. Buổi chiều liền xử lý tất cả con mồi, buổi tối sẽ nấu cơm sớm một chút. Cậu ăn cơm xong rồi về, thuận tiện mang một con gà rừng cùng một con thỏ hoang về cho Hàn dì.

Viên Khải Văn vừa nghe thấy hôm nay chắc chắn được ăn thịt, liền vui vẻ đồng ý.

Về đến nhà, sau báo cáo thành quả ngày hôm nay của bọn họ cho Hàn Nghĩa Tiên biết, mọi người liền bắt đầu phân công hành động. Đỗ Vũ Hàm nấu cơm, Viên Khải Văn cùng Lưu Cương đi xử lý con mồi.

Nói là xử lý con mồi, nhưng Viên Khải Văn không biết làm, hắn còn phải học từ Lưu Cương.

Liền lấy việc lột da thỏ làm ví dụ, phải chú ý một chút, muốn lột một miếng da thỏ hoàn chỉnh không bị hư hao, cũng đòi hỏi phải có kỹ năng tốt.

Tự mình động thủ, để bản thân có đủ cơm no áo ấm về sau, Viên Khải Văn đã khiêm tốn học tập từ chỗ Lưu Cương, cách lột da thỏ nhanh nhất và tốt nhất.

Tay nghề của Lưu Cương cũng là học từ Hàn Nghĩa Tiên, được Hàn Nghĩa Tiên tự mình chỉ dạy, đương nhiên là không tồi, một tấm da thỏ nguyên vẹn hoàn hảo không tổn hao gì được lột ta, trên da còn không dính một chút thịt nào.

Viên Khải Văn nhìn tay nghề Lưu Cương, đôi mắt sáng lấp lánh, khen ngợi:

- Thật giỏi a, tay nghề lột da thỏ không tồi nha.

Lưu Cương kiêu ngạo lắc đầu khoe khoang:

- Đương nhiên a, đây là tuyệt kỹ mà đoàn trưởng đã dạy tôi, khoảng thời gian này Vũ Hàm thường xuyên săn được thỏ, này giúp tôi thực hành thực tế, tự nhiên là quen tay hay việc. Nếu cậu được xử lý nhiều thỏ, cũng có thể làm trôi chảy như vậy.

Vừa nói, Lưu Cương liền bắt đầu xử lý con thỏ thứ hai, vừa lột da vừa giảng giải kỹ xảo trong đó cho Viên Khải Văn. Hai tiểu tử tuổi tác xấp xỉ, vừa nói vừa cười, hăng say làm việc.

Đỗ Vũ Hàm vừa nấu cơm vừa đun một nồi nước sôi, đổ nước sôi vào một cái chậu lớn rồi bảo hai người Lưu Cương nhúng gà rừng vào rồi nhổ lông.

Những chiếc lông vũ lớn ở đuôi và cánh của con gà đều bị Đỗ Vũ Hàm nhổ xuống rồi mang cất đi, cô tích cóp được kha khá lông chim, chuẩn bị làm hai cái chổi lông gà.

Bữa trưa nói là đơn giản, nhưng cũng có cơm có đồ ăn. Một đĩa cải trắng chua cay, một đĩa hành tây xào khoai tây, bánh ngô hấp còn sót lại từ sáng, hâm nóng lại một chút, lại làm một bát canh rau dại.

Giữa trưa Viên Khải Văn cùng Lưu Cương đều không ăn nhiều, đều một lòng giữ bụng để chờ buổi tối ăn một bữa no nê.

Đỗ Vũ Hàm nhìn hai anh em này, rõ ràng đói bụng, nhưng lượng cơm lại ít hơn, cô còn không biết bọn họ nghĩ gì sao. Cô chỉ cười cười, không có thúc giục hai người ăn nhiều một chút nữa.

Buổi chiều, Đỗ Vũ Hàm liền chỉ huy Lưu Cương cùng Viên Khải Văn hỗ trợ xây tổ cho mấy con thỏ con mà họ bắt được.

Không sử dụng bất kỳ vật liệu nào khác để làm tổ cho thỏ , bởi vì thỏ con đến quá đột ngột, mà bọn họ không có chuẩn bị trước, nên chỉ có thể dùng cành cây và que gỗ dựng tạm trước, thả một ít cỏ khô vào một góc trong ổ, để thỏ con có thể dễ dàng di chuyển vào ngủ trên đống cỏ khô.

Hiện tại thời tiết đã dần ấm áp, mới có thể xây tổ bằng cành cây và que gỗ, mùa đông thì không được.

Một số loài thỏ cũng sinh con vào mùa đông, nếu không được giữ ấm tốt, chỉ sau một đêm là thỏ con sẽ chết.

Đỗ Vũ Hàm nghĩ khi nào có thời gian, cô có thể cùng Lưu Cương ra bờ sông làm một ít gạch nung, sau đó dùng gạch nung để xây tổ cho thỏ, trải một lớp cỏ khô lên đó, vào mùa đông sẽ không thành vấn đề.

Tốt nhất cũng nên cải tạo chuồng gà một chút, làm ổ đẻ trứng ở phía trên, làm tổ ngủ buổi tối ở phía dưới.

Chỗ cho đám gà con ngủ nên làm cái kệ gỗ cách mặt đất một khoảng nhất định. Như vậy, toàn bộ phân gà sẽ rơi xuống dưới kệ, lúc dọn phân gà cũng dễ dàng hơn, đám gà con ở trên kệ cũng sạch sẽ hơn.

Lưu Cương cùng Viên Khải Văn làm theo sự chỉ huy của Đỗ Vũ Hàm, phủ lớp cỏ khô dày lên trên đỉnh tổ, sau đó lại đắp một ít bùn lên trên để tránh dột nước khi trời mưa, tổ thỏ đã sẵn sàng.

Đỗ Vũ Hàm cẩn thận thả sáu chú thỏ con vào trong ổ, sau đó lấy ra những loại rau dại tươi ngon nhất mà cô đào được, đặt trước mặt chúng nó.

Đỗ Vũ Hàm sợ thỏ con không ăn rau dại, còn trộm nhỏ vài giọt nước giếng trong không gian lên rau dại, quả nhiên mấy con thỏ nhỏ liền vui vẻ ăn rau dại tươi ngon.

Lưu Cương cùng Viên Khải Văn nhìn cũng cảm thấy rất mới mẻ.

Nhà Lưu Cương xuất thân từ nông thôn, khi còn nhỏ cũng từng nuôi những con vật nhỏ, còn tốt hơn một chút.

Viên Khải Văn thì không, khi còn nhỏ hắn đã từng nuôi một con chim nhỏ không biết bay, rơi từ trên cây xuống, đáng tiếc không quá hai ngày đã chết, vì nó không chịu ăn, hắn còn buồn bã suốt mấy ngày, sau đó liền không nuôi bất kỳ động vật nhỏ nào nữa.

Hôm nay nhìn thấy đám thỏ con vây quanh một vòng, vui vẻ ăn rau dại, Viên Khải Văn liền yêu thích không thôi, quyết định sau này phải thường xuyên đi đào rau dại cho thỏ con ăn.

Đỗ Vũ Hàm thấy đám thỏ con ăn thức ăn liền an tâm. Thỏ lớn rất nhanh, sinh sản cũng rất nhanh, chỉ cần có đủ thức ăn, lấy số thỏ này làm cơ sở, rất nhanh là chúng có thể sinh sôi nảy nở ra rất nhiều thỏ con.

Một thời gian sau, số lượng thỏ cô nuôi ngày càng nhiều, mười mấy con gà cũng đã đẻ trứng, cho dù không vào núi đi săn, trong nhà cũng không thiếu thức ăn mặn.

Nghĩ về những điều này, cả người Đỗ Vũ Hàm lại tràn đầy năng lượng. Dùng chính đôi tay mình để cải thiện cuộc sống, mang lại cho bạn cảm giác thành tựu.

Mười mấy con gà con dưới sự chăm sóc cẩn thận của Đỗ Vũ Hàm, không có con nào chết, chúng lớn rất nhanh, lúc này bộ lông tơ màu vàng nhạt đã sớm rút đi, mọc ra lớp lông vũ lớn, cả cơ thể cũng chắc nịch hơn rất nhiều, không dễ chết nữa.

Sau khi xây tổ cho thỏ xong, Đỗ Vũ Hàm liền vào bếp hầm thịt trong sự mong đợi của ở Lưu Cương cùng Viên Khải Văn. Lưu Cương ân cần giúp đỡ nhóm lửa.

Buổi tối, Đỗ Vũ Hàm trực tiếp làm thịt thỏ kho tàu, thêm món gà kung pao cùng một nồi canh gà.

Đợi thịt thỏ sắp chín, lại thả thêm mấy củ khoai tây.

Canh gà được hầm rất kỹ, thịt gà mềm dừ, Đỗ Vũ Hàm còn thêm một số loại thảo dược và một ít nước giếng trong không gian vào canh gà, khiến hương vị canh gà càng thêm tươi ngon.

Mùi thơm tỏa ra từ thành nồi, khiến hai người Lưu Cương cùng Viên Khải Văn phải liên tục hỏi khi nào canh gà mới xong.

Đỗ Vũ Hàm có thể bảo đảm, nồi canh gà này vừa thơi ngon lại bổ dưỡng, lại có tác dụng làm ấm và bồi bổ cơ thể. Uống canh gà này đều có ích cho sức khỏe của mọi người, đặc biệt là cho Hàn Nghĩa Tiên.

Mùi thơm của thịt hầm cùng canh gà tràn ngập cả phòng bếp, lan ra ngoài sân, ngay cả Hàn Nghĩa Tiên ngồi trong phòng cũng có thể ngửi thấy được.

Vừa ngửi thấy mùi thơm, Hàn Nghĩa Tiên đã biết bữa tối lại có thịt ăn. Nghĩ đến kể từ khi Đỗ Vũ Hàm tới, tiếp đó cứ cách vài bữa là bọn họ lại được ăn thịt, một lợi ích rất thực tế, mà hắn, hầu như ngày nào cũng có canh bổ để uống.

Hàn Nghĩa Tiên vốn đã cảm thấy mình trả cho Đỗ Vũ Hàm quá ít tiền công, nên bổ sung thêm một ít.

Liền lấy Đỗ Vũ Hàm chiêu thức ấy đi săn hảo bản lĩnh tới nói, bọn họ ăn này đó món ăn hoang dã chính là có tiền cũng không thấy đến có thể mua được đến a.

Hắn cũng muốn tìm cơ hội thương lượng với Đỗ Vũ Hàm chuyện tăng tiền công. Muốn cô nhóc này nhận thêm tiền, thật đúng là không dễ dàng.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc của Sương Lộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.