Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sẽ có ai mua nó không ?

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

"Không sai." Hạ Tu Tề trả lời thập phần đơn giản, trong giọng nói khó có được mang theo vài phần thưởng thức.

Không phải nàng tự phụ, trù nghệ của nàng coi như là đặt ở trước khi sống lại, đó cũng là số một số hai được không?

Vương Thất Nương sau khi nhận được lời khen ngợi, ánh mắt sáng lấp lánh, tựa như một tiểu cô nương, không kiềm chế được nội tâm mừng rỡ: "Vậy anh cảm thấy nếu tooi đem mấy thứ này ra bán, sẽ có người mua sao?"

Hạ Tu Tề cẩn thận suy nghĩ một chút về vấn đề này, há miệng, vốn muốn nhắc nhở nàng làm ăn một chút cũng không dễ như vậy, nhưng lại không đành lòng đả kích nàng, chỉ có thể nhàn nhạt nói: "Có lẽ có đi".

Trong thôn bọn họ tuy rằng không có mấy người có tiền, nhưng trên trấn cũng không có mấy người nghèo, tay nghề của Vương Thất Nương đích xác xem như cầm được, nếu như đem đồ vật mang đến trấn bán, không chừng thật sự có thể bán ra một cái giá tốt.

Vương Thất Nương trong lòng đã có một bản kế hoạch hoàn chỉnh, bất quá nàng là phái hành động, trước khi sự tình còn chưa quyết định, tuyệt đối sẽ không nói nhiều lời cho người khác biết.

Cho nên nàng giấu diếm cụ thể mình muốn làm cái gì, chỉ là cùng Hạ Tu Tề hẹn ngày hôm sau cùng nhau lên núi, sau đó gọi Viễn nhi lên giường ngủ.

Nàng và Hạ Tu Tề nằm ở hai bên trái phải.

Hạ Tu Tề nằm ở trên giường mở to hai mắt, như thế nào cũng không ngủ được, lời nói vừa rồi của Vương Thất Nương một mực ở trong đầu hắn không ngừng quanh quẩn, làm cho trong lòng hắn theo bản năng khoan dung.

Quay đầu nhìn hai mẹ con đã ngủ say, hắn quyết định không suy nghĩ lung tung nữa, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Hạ Tu Tề rón rén rời giường, vốn không muốn đánh thức Vương Thất Nương, nhưng Vương Thất Nương từ sau khi tới nơi này, trong lòng vẫn không có cảm giác an toàn gì, đặc biệt dễ dàng bừng tỉnh, vừa nghe thấy động tĩnh liền mở mắt.

Hai người ăn ý ai cũng không nói gì, rón rén xuống giường.

Vương Thất Nương đơn giản rửa mặt một chút, đi vào phòng bếp lấy mì chuẩn bị làm mì.

Hạ Tu Tề rửa mặt xong đi vào phòng bếp hỗ trợ đốt lửa.

Vương Thất Nương trải qua hai ngày rèn luyện này, động tác đốt lửa nấu nước thập phần lưu loát, cùng bộ dáng vụng về trước kia khác nhau như hai người.

Hạ Tu Tề theo bản năng chú ý nhất cử nhất động của nàng, Vương Thất Nương nhanh nhẹn nhào bột mì, lúc sau đặt mì sang một bên, lại làm một ít gia vị đơn giản đặt ở đáy chén.

Nếu không phải nơi này tài liệu có hạn, Vương Thất Nương dám cam đoan mình làm ra đồ đạc có thể làm cho hai cha con kia đem đầu lưỡi đều nuốt hết.

Sau khi mì nấu xong, Vương Thất Nương lại đem trứng gà đã chiên trước trải lên trên mì, rắc một nắm hành hoa làm trang sức, mùi thơm xông vào mũi, nhìn người thèm nhỏ dãi.

Viễn Nhi ngửi thấy mùi phòng bếp, ôm bụng kêu loạn ục, từ trên giường đứng lên: "Mẹ ơi, ăn cơm chưa? "

Hắn dụi hai mắt mông lung ngủ, mơ hồ hô không rõ.

"Cái mũi nhỏ bé này của con thật sự tinh, mẹ vừa mới làm xong điểm tâm, con liền tỉnh lại." Vương Thất Nương đem bát mì kia của Viễn Nhi khuấy một chút, lại bảo Hạ Tu Tề hỗ trợ thổi một cái, mới đi qua rửa mặt cho Viễn nhi.

"Mẹ ơi, Viễn nhi rất thích mẹ cái dạng này nha, mẹ vẫn như vậy được không?" Viễn Nhi mở to một đôi mắt ngập nước nhìn Vương Thất Nương, nói xong.

Vương Thất Nương đang định sờ tay đỉnh đầu hắn dừng một chút, trong lòng không khỏi có chút đau lòng, Viễn nhi nhất định là trước kia chịu quá nhiều khổ sở, sợ nàng sẽ biến thành nguyên chủ như vậy.

Thật đúng là đứa nhỏ ngốc a, rõ ràng nguyện vọng đơn giản như vậy, đến chỗ hắn lại khó khăn như vậy.

Để bù đắp cho áy náy trong lòng, Vương Thất Nương cố ý buông lỏng giọng điệu: "Viễn nhi, sau này mẹ sẽ đối xử tốt với con, nhưng con cũng phải đáp ứng mẹ, sau này học tập thật tốt, mẹ sẽ dạy cho con toàn bộ kiến thức".

"Được ạ! Viễn Nhi cam đoan sẽ không làm mẹ thất vọng!"

Hạ Tu Tề cũng không có đem lời nói của Vương Thất Nương để ở trong lòng, nàng biết viết chữ là không tệ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng biết rất nhiều.

Dù sao cũng là từ nông thôn ra, có thể quen biết một hai chữ, cũng đã thập phần khó có được.

Sau khi ăn mì xong, Vương Thất Nương muốn đi theo Hạ Tu Tề lên núi, về phần Viễn nhi, hai người ai cũng không yên tâm đem một mình hắn ném ở trong nhà, chỉ có thể mang theo hắn cùng đi.

Viễn Nhi mấy ngày nay hoạt bát không ít, trên đường lên núi vẫn không ngừng ríu rít, cùng Vương Thất Nương nói một ít chuyện trong trí nhớ của hắn.

Vương Thất Nương tuy rằng biết Viễn nhi không để ý, nhưng nàng nghe vẫn cảm thấy trái tim tan nát.

Đứa nhỏ này thật sự là quá đáng thương, cũng không biết đầu óc nguyên chủ lớn lên như thế nào, cư nhiên ác độc đến trình độ này! Ngược đãi một đứa trẻ nhỏ như vậy!

Chờ sau khi lên núi, Viễn Nhi ngửa đầu nói: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ còn tìm một ít rau dại trở về được không? Ngày đó ngươi làm lạnh ăn ngon a, Viễn nhi còn muốn ăn."

Vương Thất Nương tự nhiên không có ý kiến, hiện tại thời đại này rau dại đầy núi, nhưng đại bộ phận người nông thôn đều không biết, cũng không biết có thể ăn, ngược lại tiện nghi Vương Thất Nương.

Vừa lên núi, trên lưng rất nhanh đã đầy, dược liệu nàng muốn tìm ngược lại còn chưa có tung tích.

Nàng lần này lên núi chủ yếu là vì tìm dược liệu, chữa khỏi vết thương trên mặt Hạ Tu Tề.

Vết thương trên mặt anh đã có vài năm, trước đó cô cũng cẩn thận kiểm tra qua, khả năng dùng dược liệu bình thường chữa lành vết sẹo không phải rất lớn, chỉ có thể dùng phương pháp đặc thù.

Không nghĩ tới dược liệu nàng muốn không có tìm được, ngược lại làm cho nàng ngoài ý muốn ở trong một mảnh rừng rậm phát hiện một gốc nhân sâm!

Đó là một bất ngờ lớn! So với nàng trèo núi vượt đồi tìm được dược liệu mình muốn còn kinh hỉ hơn! Đó là nhân sâm! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng có thể bán một mức giá tốt!

Vương Thất Nương rất hưng phấn, nàng từ trên tóc lấy sợi dây đầu đỏ vừa mới mua không lâu, vòng quanh nhân sâm, lúc này mới chuẩn bị động thủ đào nhân sâm.

Đào nhân sâm có rất nhiều lưu ý, trong đó đặc biệt cần chú ý là không thể làm hỏng rễ, nếu không sẽ mất giá. Đạo lý này, nàng với tư cách là bác sĩ không thể không hiểu được.

Cô không sử dụng bất kỳ công cụ nào, thuần túy là dùng tay đào, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận, cũng dị thường vất vả.

Lúc Hạ Tu Tề bọn họ tìm tới, Vương Thất Nương vừa mới đào nhân sâm ra một nửa.

"Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?" Viễn nhi tìm nửa ngày rốt cục tìm được Vương Thất Nương, kích động chạy về phía nàng.

"Viễn nhi đừng tới đây, a ma đang bận."

Hạ Tu Tề trong lòng mang theo vài phần hiếu kỳ đi tới, chờ hắn nhìn thấy thứ kia trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Vương Thất Nương giày vò hơn nửa ngày, mới cuối cùng cũng đem gốc nhân sâm kia hoàn chỉnh từ trong đất đào ra, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lại quên trên tay nàng dính đầy bùn đất, hiện tại một chút như vậy, lập tức trở thành mặt hoa lớn.

Vương Thất Nương căn bản không để ý những thứ này, giống như hiến bảo đem nhân sâm đến trước mặt Hạ Tu Tề: "Ngươi xem cái này là cái gì?

"Hạ Tu Tề nở nụ cười, ngữ khí vẫn rất nhạt: "Nhân sâm. ”

Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 80: Con Dâu Nhà Nông Rất Có Khả Năng (Dịch) của Bạch Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranmongthuy123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.