Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải thổi để ăn

Phiên bản Dịch · 877 chữ

Đây thực sự là chính mình!

Không có khả năng !

Nhất định là bởi vì nàng bị đánh tàn nhẫn nên mới có thể xấu đến kinh thiên động địa như vậy!

Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng chính là đại mỹ nhân trong thôn Vương gia có thể sánh vai với hoa thôn Vương Tùng Nguyệt a!

Nàng cởi quần áo cũ kỹ mát mẻ trên người, vội vàng muốn giặt sạch một phen. Khẳng định là vết máu trên người cho mình ảo giác, rửa sạch sẽ liền không có việc gì.

Vương Thất Nương an ủi mình, thẳng đến khi đem tay chân của mình đều chà xát đến đỏ bừng mới xác nhận, mình quả thật xấu, không chỉ xấu, còn khô, còn đen! Nếu như không phải xác định mình thật sự rửa sạch, nàng còn tưởng rằng mình là thợ đào than!

Nguyên chủ rốt cuộc lấy đâu ra tự tin tự so với hoa thôn? Lấy đâu ra sự tự tin quyến rũ Phạm Văn Minh? Nàng thậm chí còn không xứng với Hạ Tu Tề! Rốt cuộc cô lấy từ đâu ra sự tự tin, ghét bỏ chồng mình?

Vương Thất Nương dùng nghị lực thật lớn mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này, không phải là đen gầy xấu xí sao? Không sao, chỉ cần cho nàng thời gian, heo nái đều có thể thành thiên tiên! Danh tiếng của tiến sĩ y học cổ truyền Trung Quốc của nàng không phải là hư danh!

Vừa mới thu thập xong mình, Viễn Nhi trên giường cũng bị một trận mùi hương hấp dẫn đến mở mắt. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Vương Thất Nương gần trong gang tấc, nhất thời co lại thành một đoàn, kêu lên: "Mẹ, con sai rồi, con hiện tại đứng lên! Con không ngủ nữa, con không bao giờ ngủ nữa! Con có thể làm việc, con sẽ rửa rau và nấu ăn, con sẽ đi. Con..."

"Viễn nhi."

Vương Thất Nương kéo Viễn nhi đang cố gắng nhảy xuống giường, ôm hắn thật chặt vào trong ngực, vừa áy náy vừa tự trách.

"Xin lỗi, mẹ sai rồi. Sau này mẹ không bao giờ ép buộc con như vậy nữa. Viễn nhi, con đừng sợ mẹ".

Kiếp trước, bên cạnh nàng cũng có không ít hài tử, một người có thể so với một con gấu, một người so với người càng nghịch ngợm hơn. Từ khi nào mà đứa nhỏ cũng cần phải cẩn thận nhìn sắc mặt người khác?

Viễn Nhi ngơ ngác nằm trong ngực Vương Thất Nương, cảm giác được trên vai có một luồng nhiệt truyền đến, không biết tại sao, nước mắt cũng theo ào ào chảy xuống.

Nửa ngày sau, giọng nói của nhóc vang lên: "Viễn nhi không sợ, trên đời này chỉ có mẹ tốt, con có mẹ là bảo bối..."

Giọng nói mềm mại như hát những bài hát được lưu truyền rộng rãi ngày nay, nhưng lại khiến Vương Thất Nương rơi nước mắt cuồn cuộn. Nguyên chủ kia đáng bị chém ngàn đao, chết rất tốt! Nếu nàng hiện tại đã trở thành Vương Thất Nương, vậy nàng sẽ sống ra một con người!

"Viễn nhi nói không sai, Viễn nhi chính là bảo bối của mẹ." Vương Thất Nương ngữ khí kiên định, vừa lúc bị Hạ Tu Tề đi vào nghe được. Hắn trầm mặc nhìn một màn trước mặt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Ăn cơm đi!"

Hạ Tu Tề nói một câu, bưng canh gạo đã làm xong vào, phía trên trôi nổi mấy lá rau xanh đã ố vàng, thoạt nhìn cũng nhạt nhẽo vô vị, bất quá lại thích hợp cho người trọng thương cùng hài tử ăn.

Vương Thất Nương chủ động cầm lấy chén gốm bên cạnh, múc một chén đặt trước mặt Viễn Nhi, ôn thanh nói: "Nóng, Viễn nhi phải thổi mới có thể ăn

nha".

"Ân!"

Viễn Nhi nặng nề gật đầu. Đây là lần đầu tiên hắn có thể ăn cơm sớm như vậy! Trước kia đều phải chờ mẹ ăn no, hắn mới có thể ăn chút thức ăn thừa.

Có lúc, trong nhà nhốt con mồi sống của chaa từ trên núi đánh tới, hắn không có tư cách ăn. Thức ăn thừa phải để lại cho những con mồi ăn, ăn tăng vọt, như vậy có thể bán được một mức giá tốt hơn.

Viễn nhi quý trọng nâng chén nhỏ trước mặt, hận không thể đem ánh mắt đặt ở bên trong.

Hạ Tu Tề ngơ ngác nhìn một màn trước mặt, chờ phục hồi tinh thần lại, phát hiện Vương Thất Nương cũng cho hắn một chén.

Hắn trầm mặc nhìn canh gạo trước mặt, cầm lấy uống một ngụm.

"!"

Sau một khắc, Hạ Tu Tề trợn tròn hai mắt, cả khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Nóng! Hắn mất rất nhiều sức lực mới không để cho mình phun ra nước dùng gạo.

Vương Thất Nương nhìn Hạ Tu Tề nói: "Ha ha ~ nói là canh gạo nóng, anh làm sao so với Viễn nhi còn gấp hơn?"

Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 80: Con Dâu Nhà Nông Rất Có Khả Năng (Dịch) của Bạch Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranmongthuy123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.