Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

GG

Phiên bản Dịch · 1509 chữ

Xong...

Tốt nghiệp?

Lục Dương bối rối.

Hắn cảm giác mình bị chơi một vố rồi.

Tiểu cô nương này, nhìn qua bộ dạng còn nhỏ hơn hắn, vậy mà đã tốt nghiệp đại học rồi sao.

Nhìn thấy Lục Dương có vẻ không tin, Lữ Tiểu Vũ hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Ta mười lăm tuổi đậu đại học, mười chín tuổi tốt nghiệp Đại Học Tsinghua ngành quản trị kinh doanh, có muốn ta cho ngươi xem bằng luông không."

"Được rồi, ta tin tưởng rồi."

Lục Dương hít sâu một hơi, trước đó hắn còn cảm thấy cố em gài này có chút ngu ngốc, bây giờ nàng hoàn mỹ đánh mặt Lục Dương, nói cho Lục Dương biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.

Mười lăm tuổi lên đại học.

Hơn nữa còn là Đại Học giỏi nhất nước.

Cũng xêm xêm tuổi mình mà đã tốt nghiệp rồi.

"Vậy ngươi vì cái gì mà thi không qua bài 2."

Không biết vì sao, Lục Dương nghĩ tới chuyện này.

Lữ Tiểu Vũ tức giận nhe răng, Lục Dương đúng là kẻ không biết nói tiếng người, nàng nổi giận đùng đùng nói :"Lái xe với học tập có liên quan gì?"

"Hình như là không có liên quan."

Lục Dương suy nghĩ một chút.

Tạo hóa quả nhiên công bằng, học bá thì thế nào, còn không phải là thi không qua bài 2 sao, Lục Dương cảm giác, mình cũng có chỗ lợi hại hơn học bá đấy.

"A... Đúng rồi, ngươi tên gì nhỉ." Lục Dương hỏi.

Lần trước hẳn là đối phương đã giới thiệu rồi, nhưng lúc đó Lục Dương không để ý lắm.

"Ngươi quên tên của ta?" Lữ Tiểu Vũ bộ dạng khó chịu.

Lúc đầu nàng đã giới thiệu tên của bản thân, thật không nghĩ đến, đối phương lại quên tên của nàng.

Lục Dương khiêm tốn nói ra: "Ngươi cho rằng toàn bộ ngươi trong thiên hạ, đều có trí nhớ giống ngươi sao, ta chỉ là một người bình thường thôi, mới gặp một hai lần, làm sao nhớ kỹ vậy được."

"Ta là Lữ Tiếu Vũ, ngươi nhớ cho kĩ vào." Lữ Tiểu Vũ cảm thấy lời giải thích này không sai.

Dù sao cũng là người phàm, trí nhớ không tốt cũng có thể lý giải.

Lục Dương lại hỏi.

"Ngươi tại sao tốt nghiệp xong, không học lên tiếp, hoặc là ra nước ngoài du học, hay là gia nhập phòng thì nghiệm, cống hiến cho quốc gia"

Lữ Tiểu Vũ kiêu ngạo trả lời: "Ta học quản trị kinh doanh, gia nhập phòng thí nghiệm? Hơn nữa, ta cũng không có hứng thú học lên tiến sĩ, bằng không ta đã đi học kinh doanh Wharton ở Đại Học Pennsylvania, thời điểm năm ba, ta được bên kia cho học bổng rồi."

Đại Học Pennsylvania thì Lục Dương biết rõ, là trường học đào tạo nhiều tỷ phú nhất thế giới, trên cơ bản sinh viên tốt nghiệp đều là tinh anh đứng đầu phố Wall.

Làm sao có thể ngờ được.

Cơ hội tốt như vậy mà Lữ Tiểu Vũ lại buông tha, quả nhiên, thiên tài, người bình thường không bao giờ hiểu được.

Lữ Tiểu Vũ tiếp tục nói: "Về lý do tại sao ta lại học lái xe ở đây, bời vì cha mẹ ta đều dạy ở HKUST, nên có căn hộ ở đây."

Thì ra là thế.

Gia đình của Lữ Tiểu Vũ đều là giáo viên, nên mới dạy ra được thiên tài như Lữ Tiểu Vũ.

"Này, Lục Dương, giúp ta một chuyện được không." Lữ Tiểu Vũ đột nhiên nói ra.

"Chuyện gì."

Lục Dương nhìn nàng.

Nha đầu kia sẽ không ngu xuẩn, bảo hắn thi giùm nàng chứ.

Tư duy học bá không giống người thường, Lục Dương cũng không dám xác định.

Lữ Tiểu Vũ nói ra:" Bây giờ tới lúc thi còn sớm, ta dùng hai trăm tệ, mua thời gian của ngươi, đợi lát nữa ngươi lên xe hướng dẫn ta một chút."

Lục Dương nhẹ gật đầu, đây cũng là việc bình thường, Lục Dương gật đầu đồng ý.

Dù sao cũng phải đợi thêm tí nữa mới thi.

Không bằng dành thời gian lên xe giúp nàng thử.

Hơn nữa hắn cũng muốn biết, thiên tài lái xe như thế nào, mà thi mấy tháng vẫn chưa qua bài hai kiểm tra lái xe.

Đợi một chút, phía trước có một chiếc xe luyện tập dừng lại, một người nam nhân hướng phía Lữ Tiểu Vũ vẫy tay.

"Tới đây."

Lữ Tiểu Vũ kêu Lục Dương, hai người chạy tới lên xe.

Thắt dây an toàn, Lưu Tiểu Vũ bắt đầu lái xe với tốc độ nhanh như rùa, mục đầu tiên là đỗ xe vào bãi, Lữ Tiểu Vũ dựa theo trình tự mình học được, từng bước một, đánh tay lái, nhưng mà, học tỷ có phải đã đánh tay lái quá mạnh tay không, chiếc xe nghiêng nghiêng vẹo vẹo tiến vào bãi.

May mắn, không có chạm vào vạch.

Thứ kỹ thuật này?

Lục Dương không biết nói gì.

Nghe chưa được thanh âm báo đè vạch, Lữ Tiểu Vũ thở ra một hơi, sau đó lái ra, bất qua thời điểm đi ra, lại dẫm vào vạch rồi.

Thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên.

Khuôn mắt Lữ Tiểu Vũ lấp tức xụ xuống.

Nếu như đây không phải luyện tập, mà là cuộc thi, thì Lữ Tiểu Vũ chuẩn bị học lại lần nữa rồi đấy.

"Chậm tay lái lại mốt chút, đánh qua trái vừa phải thôi."

Lục Dương nhắc nhở một câu.

Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu, sau đó bắt đầu thử lại, lần này nàng nghe lời Lục Dương, thuận lợi tiễn vào chỗ đỗ xe.

Lữ Tiểu Vũ cảm thấy lần này mình làm rất tốt, nhưng thời điểm lái xe ra ngoài bãi đỗ, nàng lại dẫm phải vạch mất rồi.

"Vì sao lại như vậy !."

Xe dừng trên đường, Lữ Tiểu Vũ có chút thất lạc.

Lục Dương bỗng nhiên cảm thấy học bá này có chút đáng thương, hỏi nàng: "Ngươi đang hồi hộp phải không."

Lữ Tiểu Vũ gật đầu: "Đúng vậy, thời điểm lên xe, đầu óc ta liền trống rỗng, không nhớ gì cả?"

Tuy rằng không biết bệnh gì, nhưng Lục Dương rất muốn khuyên nàng, đừng học lái xe nữa, việc này đối với người khác, với bản thân đều là việc tốt.

Đương nhiên, hắn chỉ dám nghĩ vậy thôi.

Đối với thiên tài mà nói, chối bỏ cố gắng của nàng, chính là vũ nhục nhân cách của nàng, Lục Dương cảm thấy hãy để cho nàng tự nhận ra.

Mình không có năng khiếu lái xe.

Xe lần nữa khởi động, chậm rãi đi về con dốc phía trước.

Lục Dương có thể cảm giác được, Lữ Tiểu Vũ vô cùng khẩn trương, hai tay nắm gắt gao lấy tay lái, cả người đều đổ về phía trước, hầu như toàn bộ người đều dán về tay lái.

Lục Dương rất muốn hỏi, như vậy có thể lái xe được sao?

Đã lên con dốc.

Quả nhiên là xảy ra việc ngoài ý muốn.

Lữ Tiểu Vũ đạp phanh, xe lập tức dừng, vị trí cũng không tệ lắm, thế nhưng lúc này, chiếc xe lại một lần nữa lăn xuống dốc.

Lúc này, Lữ Tiểu Vũ triệt để luống cuống, nàng hoảng hốt đạp phanh, nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục đổ dốc.

Lữ Tiểu Vũ hét to một tiếng.

Trong lúc bối rối, nàng đánh loạn tay lái.

Lục Dương triệt để bó tay rồi.

Hắn biết rõ, nếu hôm này mình không đi cùng, chỉ sợ chiếc xe này sẽ thả trôi muộn đoạn vào góc cây ven đường luôn đấy.

Lục Dương nhè nhẹ cầm lấy phanh tay, kéo một phát, xe lập tức dừng lại.

Lữ Tiểu Vũ thở ra một hơi, bên tai truyền đến thanh âm của Lục Dương.

"Khởi động đi."

Lục Dương chậm chậm nâng lên ly hợp, thời điểm xe chấn động, hắn mới thả phanh tay xuống, xe rốt cuộc cũng ổn định lại.

Qua con dốc, Lục Dương xoa xoa mồ hôi trên đầu, nói ra:" Gặp được tình huống như vậy, không cần phải sợ, kéo phanh tay lại, lần nữa khởi động xe tiền lên."

"Biết...biết rồi." Sắc mặt Lữ Tiểu Vũ có chút tái nhợt.

Từ trên xe bước xuống.

Lục Dương biết rõ, cuộc thi hôm nay, Lữ Tiểu Vũ lại phải gõ GG rồi.

Trình độ như vậy của nàng, căn bẳn không có cách nào thông qua cuộc thi, trừ khi máy móc bị hư, hơn nữa, tâm tình bây giờ của Lữ Tiểu Vũ cũng rất kém cỏi.

Lục Dương đoán không sai.

Thời điểm thi chính thức, Lữ Tiểu Vũ xêp hạng nhất từ dưới đếm lên...

Lời Nhắn Chương 58
Cảm ơn bạn hoangvv đã đẩy KP.
Mn có thể để dành KP vào tháng sau nhaaa
Bạn đang đọc Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch) của 新乙
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 1093

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.