Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thổi Phồng Lẫn Nhau

Phiên bản Dịch · 1656 chữ

Thời điểm khai trương.

Lục Dương cũng không mời ai đến dự, tự bản thân mình mua mấy giỏ hoa đặt vào trước cửa.

Màn hình đèn LED chuyển đông, một hàng chữ chạy ngang, thông báo hôm nay cửa hàng khai trương nên giảm giá, toàn bộ áo lông đồng giá 159 tệ, quần áo mùa thu thì 38 tệ, bít tất một tệ một đôi, tất bông thì , dép bông thì 10 tệ một đôi.

Mặt khác, mua nhiều hơn hai bộ quần áo, được khuyến mãi giảm giá 10%.

Vị trí cửa hàng ngay ngã tư.

Cửa hàng khai trương cũng hấp dẫn không ít khách hàng.

Có người trời lạnh đến mua áo bông, có người thị bị bít tất cùng dép bông hấp dẫn đến.

"Quần áo chất lượng tốt nha."

Có người nhéo nhéo áo bông, nói ra.

Ngô Bá thủy chung cười ha hả, nói: "Đây là đương nhiên, đều là hàng nhập từ Quảng Châu, do các xưởng lớn sản xuất, chất lượng khỏi phài bàn."

---

Vì để kiếm tiền sinh hoạt cùng máy tính.

Ngô Bá lao đầu vào làm cật lực.

Hầu như ngày nào hắn cũng đều bận rộn.

Không chỉ chào hỏi khách hàng, hắn còn có nhiệm vụ thu ngân, mỗi một người khách tới tình tiền, đều phát một tấm phiếu nhỏ, nếu chất lượng sảy ra vấn đề gì, đều được miễn phí đổi trả.

So sánh với các cửa hàng khác, thì cửa hàng Lục Dương chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

Buổi tối.

Lục Dương tới máy tính nhìn số liệu

Tổng cộng bán được hơn ba nghìn tệ.

Đây chỉ là thành tích ngày đầu tiên.

Ngô Bá có chút mệt mỏi, miệng đắng lưỡi khô, bất quả xem tối nay thu nhập được nhiều như vậy, hắn hưng phấn không thôi, cửa hàng bán càng nhiều, mục tiêu của hắn càng nhanh được thực hiện.

"Bận quá rồi."

Ngô Bá thở phì phò, đem cửa cuốn đóng xuống.

Lục Dương cười nói: "Cái này tính là gì, ngươi nhìn Tây Môn kia kìa, một ngày buôn bán hơn một vạn, lúc nào cũng bận rộn, đấy mới là nơi chúng ta học theo."

"Bên kia có mấy người, bên này có mỗi mình ta, ngươi là lão bản, cùng không thèm giúp đỡ." Ngô Bá uống một hớp nước.

Lục Dương lắc đầu: "Về sau ta mở nhiều cửa hàng, cửa hàng nào cũng phụ giúp, vậy thì không phải mệt chết rồi à, nếu ngươi thực sự mệt mỏi, ta sẽ tuyển thêm người."

"Mấy ngày này thì khỏi, để ta làm quen một chút, chờ lúc ta quen thuộc rồi, thì lúc đó hãy tuyển thêm người." Ngô Bá suy nghĩ một chút, nói.

Ở cửa hàng mới thêm mấy ngày, đợi Ngô Bá hoàn toàn thích ứng, Lục Dương mới quay về trường học.

Bởi vì bên trường học lái xe báo hắn sắp thi bài 3 rồi.

Nhìn đồng hồ.

Khoản cách báo danh kì thi cũng qua được mười ngày rồi.

Ở nhà tắm cạnh trường học tắm rửa sạch sẽ, lại nhờ sư phụ kỳ cựu vào chà lưng, xong việc, Lục Dương mới đi đến điểm thi.

Kì thi thứ ba được tổ chức trên đường mới xây dựng.

Các tuyến đường này đều mới xây nên rất vắng vẻ, ít xe qua lại, ở chỗ này diễn ra kì thì, có thể giảm bớt được nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Bài 3 so với bài 2 càng thêm đơn giản, Lục Dương chỉ cần một lần liền thông qua.

Đêm kết quả thi báo về trương học, huấn luyện viên liền nói cho hắn biết, ngày mai có thể trực tiếp đến sở cảnh sát giao thông để thi bài 4.

Thi xong bài 4, có thể lấy luôn bằng lái xe tại chỗ.

Lục Dương biết rõ, chỉ cần qua ngày mai, thi xong, là hắn sẽ chấm dứt chuỗi ngày không có bằng lái xe rồi.

Bận rộn một buổi chiều, Lục Dương trở lại ký túc xá.

Lục Dương bật máy tính lên, nhìn phần thông tin tiểu thuyết.

< Tu Chân Trở Về > số lượng từ đã vượt qua tám mươi vạn, tuy rằng mấy ngày Lục Dương đều rất bận, nhưng việc đăng chương cũng không hề giảm bớt.

Tổng kết tiền nhuận bút tháng này vẫn chưa có xuất hiện.

Bất quá, từ lượt mua chương và đăng ký vip liền có thể đại khái phỏng đoán, tháng này có thể kiếm gấp đôi tháng trước.

Số tiền này không ngoài ý muốn của Lục Dương, dù sao quyển sách này luôn xếp hạng trong ba thứ hạng đầu.

Nếu xếp ba hạng đầu, mà mới kiếm được có tí tiền nhuận bút, thì không thể xưng là tác phẩm nổi tiếng được.

Nhận được tiền nhuận bút tháng này, Lục Dương có thể mua nhà mua xe rồi.

Mục tiêu cả đời của đa số người đi làm, đã bị Lục Dương dùng mấy tháng hoàn thành.

Hiện tại giá phòng còn rất thấp.

Lục Dương cũng muốn mua vài căn để đầu tư.

Dù sao phòng ở cũng không hỏng được, thừa dịp không hạn chế mua nhà, giá cả lại thấp, khẳng định là phải mua nhiều một chút, nếu như có tư cách mua nhà ở Bắc Kinh thì tốt quá.

Bất quá, cho dù hắn có tư cách mua, cũng không mua có tiền để mà mua, một căn không có mấy triệu, cũng đừng hòng cấm tới tay.

Bên kia tạm thời không để ý tới.

Bên này thì cần mua một căn phòng nhỏ ở cạch trường học là được.

Còn xe nữa.

Không có xe cũng quá bất tiện rồi.

Vô lần đi đâu, đều phải bắt taxi, cũng quá mệt mỏi rồi.

Không phải Lục Dương tiết mười tệ tiền đi taxi, mà là tài xế lái taxi càng ngày càng tùy hứng rồi.

Trời mưa không đi, nắng qua cũng không đi, đi địa phương vắng vẻ càng không, còn có tài xế, chưa tới điểm dừng đã đuổi khách xuống, lý do rất đơn giản, vợ gọi về nha ăn cơm.

Lục Dương có chút nhớ đến các phần mền gọi xe rồi.

Trước khi đi về, liên đặt xe, xuống dưới liền có thể leo lên xe về luôn, khỏi mất công chờ đợi.

Tuy nhiên, Lục Dương sẽ không dính dáng vào ngành vận chuyển này, mạo hiểm quá lớn, đây là trò chơi đốt tiền, không có tài chính hùng

hậu chống đỡ, rất dễ vài hôm sau Lục Dương đã ra ngoài đương nằm.

Vì vậy.

Phương hướng kinh doanh của Lục Dương, đều lấy vững vàng ổn định làm chủ.

"Lục Dương, ngày mai có chuyện gì sao?"

Lưu Lỗi sau khi trở về, hoi.

"Buổi sáng có việc, làm sao vậy?"

Lưu Lỗi hỏi: "Cửa hàng bên kia thiếu người à?"

"Coi như cũng được, ta mới tuyển thêm mấy ngươi, không thiếu được." Lục Dương cười cười :"Nói đi, có việc gì."

"Còn không phải cửa hàng Tây Môn sao, mấy ngày nay ngươi không tới, sổ sách đã tính toán một lượt, ta muốn hỏi ngươi, kế tiếp thì làm gì."

"Tạm thời cứ như vậy đi, đừng dự trữ hàng hóa quá nhiều, chúng ta bởi vì đi trước một bước nên bán được không ít, nhưng không nên xem thường người khác, có lẽ không bao lâu, người khác sẽ kiếm được nguồn hàng tốt hơn, đến lúc đó hàng nhập sẽ bị ứ đọng."

Lục Dương lo lắng không phải không có đạo lý.

Cánh cửa để bước vào buôn bán vỉa hè quá thấp, áp lực cạnh tranh lại lớn, hôm nay ngươi vượt lên một bước, có lẽ ngày mai sẽ có người khác vượt qua ngươi.

"Xem ra ngươi đối với bày bán vỉa hè không lạc quan lắm." Lưu Lỗi cười nói.

Lục Dương lắc đầu: "Không phải không lạc quan, mà cửa hàng hầu như không cách nào đột phá nổi, mỗi ngày một vạn tệ đã là cực hạn rồi."

"Kỳ thật thành quả này coi như đã là thành công rồi, chúng ta dù sao cũng mới là năm nhất, ngươi không biết đâu, có lúc Lý Minh Bác hưng phấn đến nỗi không ngủ được." Lưu Lỗi trêu nghẹo nói.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra:" Ta về sau có thể bận nhiều việc khác, không thể quan tâm đến quầy hàng bên này nữa, lúc trước ta bỏ tiền chiếm hơn một nửa còn chưa tính, chờ qua Tết Nguyên Đán, ta liền rút vốn ra ngoài, ngươi cùng Lý Minh Bác cùng nhau làm đi."

Lưu Lỗi uống một ngụm, vui cười nói ra: "Ta biết ngay mà, ý định của ngươi là như thế, sau tết Nguyên Đán, ta cũng không có ý định làm nữa, đem phần minh nhường cho Lý Minh Bác, Lý Minh Bác cũng học tập nhiều rồi, có thể tự lo liệu được một mình."

"Kỳ thật, lúc đầu ngươi kéo Lý Minh Bác gia nhập, chính là vì hắn tạo một con đường, ta không vĩ đại được như ngươi, những cũng không đến mức nhìn vào miếng lợi nhỏ đấy, đừng nhìn hiện tại buôn bán lời không ít, nhưng về sau sinh ý càng ngày càng kém, cạnh tranh quá kịch liệt, mấy tháng về sau, đoán chứng kiếm chỉ có ít tiền."

Lục Dương đưa ngón tay cái ra.

"Nhìn ra điểm này, về sau ngươi có thể kế thừa sự nghiệp của gia đình rồi."

Lưu Lỗi cười haha nói: "Ta chướng mắt gia sản nhỏ bé ấy"

"Có tham vọng !"

"Tham vọng của ta còn kém xa ngươi!"

Hai người thổi phồng nhau một phen.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch) của 新乙
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 1109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.