Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhờ Vả

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

"Ngươi có phải có chuyện gì hay không, nói đi."

Tâm tình Lữ Tiểu Vũ không tồi.

Thời điểm học đại học, cũng có mấy người mời nàng ăn cơm, nhưng đa số đều là tri kỉ của nàng, đây là lần đâu tiên nàng được con trai mời dùng cơm.

Lục Dương đem sự tình Từ Thi nói ra một lần.

"Ngươi muốn nhờ học tỷ của ta hỗ trợ?"

Lữ Tiểu Vũ kinh ngạc, nói.

"Đúng vậy, có thể làm một học bá cam tâm kêu gọi là học tỷ, vậy khẳng định rất lợi hại, ta muốn nhờ học tỷ của ngươi giúp một chút, tiền không phải là vấn đề."

Lục Dương nghiêm mặt nói ra.

Lữ Tiểu Vũ lau miệng, nói: "Học tỷ của ta là quý quý quý nhân a."

Lục Dương thầm nhổ trong lòng 'Quý nhân cũng phải cần tiền a'

Bất quá, biểu hiện bên ngoài của hắn vẫn rất ôn hòa, nói: "Không thành vấn đề, cứ dựa theo giá thị trường mà tính."

"Được, ta sẽ nói lại cho nàng, ngươi chờ tin tức của ta."

Lữ Tiểu Vũ tự nhận mình cùng học tỷ quan hệ không tệ, với lại còn có Bác Mao nữa mà.

Đạt được câu trả lời, Lục Dương cười cười, lại hỏi: "Ngươi bây giờ thế nào? có thể thi lại chưa."

"Học tỷ nói ta cần phải nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian nữa, mới thi lại được."

"Ngươi không thể ở nhà mãi được đi?" Lục Dương hỏi, nhìn Lữ Tiểu Vũ cũng không giống bộ dạng otaku đâu nhỉ.

Lữ Tiểu Vũ hừ một tiếng: "Ngươi xem thường ai đó? Ta có ý định tại Lục Thành tìm một công việc, trước làm một đoạn thời gian, đợi bằng lái xe tới tay sẽ tính tiếp."

Xem ra.

Lữ Tiểu Vũ đã chuẩn bị trường ký chiến đấu với bằng lái xe rồi.

"Thế sao ngươi không vào một trường học nào đó, lấy trình độ của ngươi, làm một giảng viên cũng không phải việc gì khó."

Tuy rằng giảng viên đều từ nghiên cứu sinh đi lên, nhưng Lữ Tiểu Vũ lại khác, nàng là thiên tài, hơn nữa còn tốt nghiệp ở đại học tốt nhất Trung Quốc, được trương học nổi tiếng nhất thế giới mời qua du học, chỉ cần nàng nộp hồ sơ làm giảng viên, đảm bảo cơ hội thông qua rất lớn.

Huống chi, còn chưa tính tới mối quan hệ của cha mẹ Lữ Tiểu Vũ nữa.

Lữ Tiểu Vũ lắc đầu: "Ba mẹ ta cũng nói vậy, nhưng mà ta không muốn làm giảng viên, làm giảng viên vô cùng nhàm chán, ta cũng không muốn cả đời mình tầm thường vô vị ở trong trường học."

Được lắm.

Trong mắt Lữ Tiểu Vũ, làm giảng viên đại học là một việc tầm thường vô vị.

Nếu đem những lời này của Lữ Tiểu Vũ đăng lên trên mạng, đảm bảo ngày mai nàng sẽ có đủ gạch xây nhà.

Bao nhiêu sinh viên ưu tú tốt nghiệp ra trường, đều muốn có cơ hội ở lại trường học, trước làm nghiên cứu viên, sau làm giảng viên, thế mà nàng dám nói việc này tầm thường, vô vị.

Nhìn khí phách tao nhã của Lữ Tiểu Vũ.

Lục Dương không muốn tranh luận.

"Kỳ thật ngươi tìm việc làm ở Lục Thành là một việc không tốt." Để đũa xuống, Lục Dương tiếp tục nói: "Nếu như ngươi lăn lộn ngoài đời không chịu được nữa, có thể tìm tới ta, ta vừa mơi khởi nghiệp, chúng ta có thể hợp tác cùng nhau."

"Tìm người?"

Lữ Tiểu Vũ tỏ ra không tin tưởng.

Lục Dương đúng là có nhiều chỗ có bản lĩnh đấy, nhưng mà hắn cũng quá xem thường nàng rồi.

Nàng mà ra ngoài xã hội lăn lộn không được?

Đương nhiên bản lĩnh của Lữ Tiểu Vũ không thể bàn cãi, nhưng nàng cũng phải nhận ra, đây là chỗ nào.

Lữ Tiểu Vũ vừa tốt nghiệp đại học, chưa biết sự tàn khốc của xã hội, nếu Lữ Tiểu Vũ bắt đầu sự nghiệp ở Bắc Kinh, Quảng Châu cùng Thầm Quyến, dựa vào tai năng của mình, lăn lộn vài năm, chịu đựng mấy lần gian khổ, thì nàng cũng lên được cấp bậc giám đốc

Nhưng ở đây là Lục Thành.

Một con cá biển như nàng có thể chịu nổi trong cái ao nước ngọt này sao.

Lục Dương cười ha hả.

Cứ để Lữ Tiểu Vũ bị xã hội mài mòn ngạo khí của mình, Lục Thành không phải Bắc Kinh hay mấy thằng phố lớn khác, đợi nàng biết sự tàn khốc của xã hội, đến lúc đó Lục Dương có thể cầm nàng tới tay.

Lục Dương cũng không cho rằng mình có khí phách của nhân vật chính trong tiểu thuyết, nhìn một cái, tiểu đệ liền nhao nhao thuần phục.

Hiện tại hắn mà trực tiếp mời Lữ Tiểu Vũ, cùng đi theo mình để khởi nghiệp, khẳng đinh nàng sẽ từ chối.

Đợi đến lúc Lữ Tiểu Vũ thất bại, nàng sẽ tự tìm đến mình.

---

Ăn cơm xong.

Lữ Tiểu Vũ không để Lục Dương đưa về, tự mình rời đi.

Lục Dương cũng không nói gì, một mình trở lại ký túc xá.

Buổi chiều.

Lục Dương đi vào phòng học.

"Lục ca, hôm nay học toán cao cấp, ngươi tới làm gì?"

Đinh Siêu nhìn thấy Lục Dương đến, hắn giật mình, như nhìn thấy quỷ.

Những người khác cũng nhìn thấy Lục Dương, xì xào bàn tán.

Mới lên năm nhất, sinh viên to gan như Lục Dương, bọn hắn đều mới gặp lần đầu.

"Đưng nhiên là tới đi học rồi."

Lục Dương nghiêm mặt nói.

"Lục ca, đừng giỡn nữa, đây chính là môn ngươi ghét nhất đấy, đợi lát nữa, điểm danh xong, chúng ta cùng chuồn về."

Đinh Siêu cũng không ưu thích môn toán cao cấp, nhưng lại sợ bị điểm danh, nên hằn thường tới học, đợi giảng viên điểm danh xong liền chuồn về.

"Đợi lát nữa tính."

Lục Dương không trả lời.

Hắn tới nơi này, vốn cũng không phải tự dưng muốn học.

"Bạn học Từ Thi."

Tiến đến bên cạch Từ Thi, nhìn thân hình yếu đuối, Lục Dương chào hỏi.

Từ Thi như thể có chút nghi ngờ, nhìn Lục Dương, nói: "Sao hôm nay ngươi lại đi học, bị giáo viên cảnh báo rồi à."

Trong suy nghĩ của nàng, Lục Dương chỉ đi học khi hắn bị cảnh báo học tập thôi.

"Nói bậy bạ gì đó, ta không thể tới đây nhìn ngươi à." Lục Dương thuận miệng nói ra.

Khuôn mặt Từ Thi đỏ lên, cúi đầu, không dám nói lời nào.

Nha đâu kìa vẫn vậy, không chịu được đùa giỡn, nói hai ba câu, nàng liền cuối đầu rồi.

"Thôi không đùa nữa, ta tới đây tìm ngươi có việc chính." Lục Dương lặng lẽ ghé vào tai Từ Thi, nói ra: "Ngươi có muốn kết giao bạn bè không."

"Muốn."

Từ Thi không chút suy nghĩ trả lời.

Mặc dù nàng sợ hãi giao tiếp, nhưng vấn muốn đi ra ngoài, kết giao thêm nhiều bạn bè, nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ, không dám thực hiện.

"Ta mới tìm được một người bạn cho ngươi, là một học tỷ ở đại học Tsinghua, người có thể cùng lên mạng nói chuyện ."

Lục Dương nhỏ giọng nói, sau đó quan sát gương mặt của Từ Thi.

"Tsinghua..." Từ Thi hít một hơi.

Nàng cũng biết trường học số một Trung Quốc này.

"Đúng vậy, nàng ta là bạn bè của ta, rất lợi hại, ngươi có thể kết bạn học hỏi."

Lục Dương khuyên tiếp.

"Ừ ừ."

Từ Thi gật đầu.

Lục Dương hỏi QQ của Từ Thi, hiện tai wechat vẫn chưa xuất hiện, QQ là phương tiện liên lạc duy nhất.

Bất ngờ nhất chính là, Từ Thi cũng có QQ của riêng mình.

Lục Dương lấy điện thoại di động ra.

Cho Từ Thi QQ của mình, sau đó lại thêm nàng làm hảo hữu.

"Về sau ngươi có thể liên lạc được với ta rồi." Lục Dương cầm lấy điện thoại Từ Thi, đem QQ của mình lưu thành Lục Dương.

Từ Thi cầm lại di động, nhìn phía trên danh sách bạn bè của mình đã có một hình đại diện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra một nụ cười không dễ phát giác.

Lục Dương lại đem QQ của Từ Thi gửi cho Lữ Tiểu Vũ, Lữ Tiểu Vũ nhắn lại hai chữ yên tâm.

Lục Dương cũng không phải nhờ học tỷ kia hỗ trợ không công, có người tự đưa sinh ý tới cửa, học tỷ kia còn vui vẻ tiếp nhận là khác.

"Đi thôi."

Đinh Siêu không biết từ lúc nào, đã tới bên cạch Lục Dương, vỗ vỗ vai hắn.

"Ừ."

Dưới ánh mắt của Từ Thi, hai người cùng bò ra khỏi phòng học....

Bạn đang đọc Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch) của 新乙
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 901

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.