Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh trai Mạc Ái Lê, Mạc Lưu Phong

Phiên bản Dịch · 1346 chữ

Ngày kế, trong phòng học A trung.

Tan học, Mạc Ái Lê hứng thú bừng bừng, vội vàng cùng Mộ Dung Tuyết nói chuyện anh trai nhà mình rất nhanh liền trở về, sau đó... Kết quả nói nửa ngày phát hiện Mộ Dung Tuyết thế nhưng đang ngẩn người, chẳng lẽ cô không thấy tò mò, không khỏi véo cánh tay người nào đó một cái.

- Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, nghĩ cái gì đó? Nghe tớ nói gì không?

Chợ nghe tiết hét như heo chọc tiết:

- Oa!!! Đau quá a!!! Ái Lê, cậu véo tớ làm gì!

Ái Lê thực vui vẻ cười nói:

- Xứng đáng, bổn nữ vương nói chuyện ngươi dám không nghe!?

Đối với cái người tham ăn lại ngạo kiều này, Mộ Dung Tuyết cũng thực bất đắc dĩ:

- Đúng đúng, nữ vương bệ hạ, xin hỏi có gì phân phó?

- Cậu vừa mới suy nghĩ cái gì đâu? Nhập thần như vậy?

Mỗ tham ăn rất tò mò.

Mộ Dung Tuyết hơi hơi yên lặng một chút, liền nói:

- Tớ muốn tìm một người có thân thủ tốt bảo vệ tớ, thuận tiện dạy tớ mấy chiêu phòng thân, tớ còn đang suy nghĩ đi nơi nào tìm thì tốt.

- Cậu muốn tìm bảo vệ?

Mạc Ái Lê hơi hơi có chút kinh ngạc.

- Đúng vậy, cậu cũng biết nhà Mộ Dung, khó tránh khỏi sẽ có một ít tiểu nhân, luyện một vài chiêu phòng thân có thể bảo vệ tốt chính mình.

Mạc Ái Lê âm thầm nghĩ nghĩ, rồi cắn môi, tựa hồ còn mang theo quyết tâm anh dũng hy sinh:

- Tiểu Tuyết, tớ có lời muốn thẳng thắn với cậu, chờ tan học chúng ta tìm chỗ ít người rồi nói.

Còn không phải là che giấu thân phận sao, bộ dáng giống như chuẩn bị hy sinh thế kia, Mộ Dung Tuyết cười cười, cũng không vạch trần, chỉ là gật gật đầu đáp ứng, nhìn chung quanh có không đôi mắt bát quái của bạn học, xác thật không thích hợp nói chuyện, vạn nhất tiết lộ thân phận Mạc Ái Lê, sẽ mang đến nguy hiểm cho cô ấy thì không tốt.

Tan học, Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Ái Lê trực tiếp tới một quán cà phê. Mà Tiêu Khả Lệ mấy ngày nay cũng không biết đang làm gì, thế nhưng cũng không có tới làm phiền Mộ Dung Tuyết, nhưng điều này ngược lại càng làm cô thêm cảnh giác, sợ Tiêu Khả Lệ lại suy nghĩ chuyện xấu gì.

- Tiểu Tuyết, tớ... Tớ...

Mạc Ái Lê có chút co quắp nắm ly cà phê, muốn nói lại thôi.

- Còn không phải cậu là cháu gái thủ trưởng giới quân phiệt sao, cậu rốt cuộc muốn giấu tớ tới khi nào a.

Mộ Dung Tuyết trợn trắng mắt.

Mạc Ái Lê mở to hai mắt nhìn.

- Đúng rồi, di? Di!!! Sao cậu biết đến!!! Tớ còn chưa nói đâu.

Mộ Dung Tuyết bày ra vẻ mặt không biết làm sao, liếc mặt nhìn bộ dáng mắt lé sùng bái của Mỗ Lê nào đó:

- Xời, chút võ mèo cào của cậu như thế nào thoát được hỏa nhãn kim tinh của chị đây.

- A, cậu biết, như thế nào không nói sớm, làm hại tớ rối rắm rõ lâu, tớ còn sợ sau khi cậu biết liền không để ý tới tớ nữa.

Mỗ Lê phát hiện chính mình bị chơi, tức khắc dùng cả tay chân quấn lấy Mỗ Tuyết, hợp thành bộ dáng hết sức quỷ dị.

Bị mỗ tham ăn nào đó ôm thành một cục, Mỗ Tuyết vẻ mặt bất đắc dĩ, lại thấy những ánh mắt kỳ quái trong quán cà phê nhìn bọn họ, a hình tượng của cô a!!!

- Được rồi, đừng náo loạn.

Buông tha cho Mỗ Tuyết a.

- Được rồi, nói chính sự.

Tựa hồ như nhận thấy được những ánh mắt quỷ dị của người xung quanh, mỗ tham ăn nào đó rốt cuộc buông tay ra, ngồi thẳng thân mình.

Mỗ Tuyết nghe được một câu như vậy, tức khắc trong lòng thập phần phức tạp, náo loạn nửa ngày rốt cuộc có thể nói chính sự, cô nhìn nhìn lại quần áo trên người mình, này hoàn toàn nhìn không ra nguyên dạng, sau đó lại nhìn đồ tham ăn nào đó đang giả trang bộ dáng nghiêm túc như không có gì phát sinh, nhịn không được trừng đôi mắt.

- Không phải cậu nói muốn tìm bảo vệ sao, có một người có thể giúp được cậu.

Mỗ Tuyết vẻ mặt mộng bức:

- Còn muốn tìm ai, tìm cậu không phải được rồi sao, bạn tốt chính là thời thời khắc khắc có thể lấy ra dùng a.

Mạc Ái Lê vẻ mặt ngốc ngốc nhìn Mộ Dung Tuyết:

- Xác thật là có thể tìm tớ, bất quá còn phải trải qua anh trai tớ, nhân mạch của anh ấy rộng, thế lực lớn, có hắn giới thiệu hẳn là tốt. Vừa lúc hôm nay anh ấy trở về, cậu cùng tớ đi đón a, đến lúc đó tớ lại nói với anh tớ một chút, thế nào?!

Mộ Dung Tuyết suy nghĩ một chút, cảm thấy tự mình ra mặt nói càng tốt, liền gật gật đầu,

- Được rồi, khi nào chúng ta đi qua?

Mạc Ái Lê nhìn thời gian một chút:

- Không sai biệt lắm, chúng ta hiện tại liền đi đi.

Nói xong hai người tính tiền rồi xuất phát, bởi vì hôm nay hai người không lái xe, vì thế cản một chiếc xe taxi liền đi tới sân bay.

Tới sân bay, xa xa liền thấy một thân ảnh tuấn tú tuyệt luân đứng ở trong đám người, lại giống như quang mang vạn trượng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

- Anh, chúng em ở chỗ này.

Chỉ thấy Mạc Ái Lê hưng phấn nhìn người đàn ông trẻ tuổi, sau đó bước nhanh đi đến.

Đi vào vừa thấy, người này tầm 1 mét 85, bóng dáng cao lớn đĩnh bạt, sống mũi thẳng, chóp mũi cao cao, dưới chóp mũi là môi mỏng hoàn mỹ, đường cong cằm duyên dáng, khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo tà khí, phong lưu, lại xem trang phục trên người hắn liền biết không phải vật phàm, quần áo thiết kế vừa người, màu bạc, quý khí mà không trương dương, có loại cảm giác hoa lệ điệu thấp, thật sự là một người đàn ông tuấn mỹ, ngay cả Mộ Dung Tuyết cũng nhịn không được mà thất thần, nhưng chỉ là đơn thuần bị sắc đẹp của hắn ảnh hưởng.

- Anh, anh có mang quà về cho em không?

Mạc Ái Lê nắm nắm ống tay áo người đàn ông trẻ tuổi, giống như làm nũng hỏi.

Người đàn ông thân mật dùng ngón tay điểm điểm cái trán Mạc Ái Lê:

- Nha đầu này, vừa gặp đã đòi quà.

- Đúng rồi, anh, đây là bạn tốt của em, Mộ Dung Tuyết. Tiểu Tuyết, đây là anh tớ, Mạc Lưu Phong.

Mạc Ái Lê nhớ tới Mộ Dung Tuyết ở một bên, liền giới thiệu nói.

Mạc Lưu Phong nghe Mạc Ái Lê nói xong, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, chỉ thấy thiếu nữ trước mắt có làn da trắng nõn như ngưng chi, thiên sinh lệ chất, môi đỏ giống như hoa anh đào, khi cười là tràn đầy tự tin động lòng người, trong mắt anh hiện lên một mạt kinh diễm.

- Mộ Dung tiểu thư, nếu là bạn của nha đầu này liền cũng giống con bé, gọi anh Mạc là được.

Mộ Dung Tuyết cười duyên nói,

- Kia anh Mạc cũng đừng gọi em là Mộ Dung tiểu thư, trực tiếp gọi là Tiểu Tuyết đi.

- Đi thôi, xe tới rồi, cùng đi ăn một bữa cơm.

Mạc Lưu Phong dẫn đầu mang theo hành lý liền đi tới xe thể thao mới đi đến. Lái xe là tài xế nhà họ Mạc.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn của Duy Na Đích Nhất Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.