Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngượng ngùng.

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Tắm rửa xong, Mộ Dung Tuyết đi ra tới phòng khách, phát hiện kia môi mỏng người đàn ông khẽ nhếch, không ngừng nói mớ, trên trán cũng thấm ra không ít mồ hôi, trên mặt ửng đỏ, này hoàn toàn là sốt cao. Mộ Dung Tuyết dùng tay hơi hơi thử nhiệt độ cơ thể hắn một chút, thật nóng.

Không xong, cô thật vất vả mới đem miệng vết thương của hắn băng bó tốt, đừng chờ một lát sốt cao đến choáng váng. Mộ Dung Tuyết vội vàng lấy tới một chậu nước sạch, đương nhiên còn cho thêm không ít nước linh tuyền, dùng khăn lông đắp lên trán hắn, hồi lâu nhiệt độ cơ thể cũng không hạ, nếu như vậy thì không thể được. Mộ Dung Tuyết khẽ cắn môi, lấy một ly nước linh tuyền, lấy thìa nhỏ uy hắn uống. Có lẽ là do khát, người đàn ông kia nuốt xuống rất nhanh.

Mộ Dung Tuyết không thể cứu người chỉ cứu một nửa, chỉ có thể uy hắn uống nước linh tuyền, thuốc bình thường không thể so với nước linh tuyền, nhưng vấn đề là nước linh tuyền này còn có thể cải thiện thể chất con người, nếu là bị người ta phát hiện liền không tốt.

Uy hết một ly nhỏ nước linh tuyền cho hắn, rốt cuộc sốt cao cũng thuyên giảm, nhìn khuôn mặt người đàn ông kia cũng thoải mái hơn không ít. Chỉ là trên người hắn dần dần chậm rãi tràn ra một tầng vật chất màu đen nhàn nhạt, là tác dụng của nước linh tuyền, đây là ở bài độc, nhưng phải làm sao bây giờ? Nếu hắn tỉnh lại thấy, cô nên giải thích như thế nào?

Mộ Dung Tuyết nhìn chậu nước bên cạnh cùng khăn lông, vẫn là động thủ giúp hắn lau rửa sạch sẽ, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô hầu hạ người khác, cư nhiên lại là người đàn ông xa lạ!!! Trong lòng Mộ Dung Tuyết phun tào, nhưng vẫn nhận mệnh, tinh tế giúp hắn lau người.

Không thể không nói, người đàn ông này có dáng người thật tốt, vòng eo tinh tráng không có một chút thịt thừa, trên làn da màu cổ đồng hoàn mỹ, cơ ngực cùng sáu múi cơ bụng thoạt nhìn gợi cảm dụ hoặc, miệng vết thương trước ngực mới vừa được băng bó tốt càng làm tăng thêm mị lực của đàn ông, Mộ Dung Tuyết không khỏi đỏ mặt. Lau xong thân trên, Mộ Dung Tuyết nhìn nhìn quần người đàn ông, rất khó xử, một lát sau, mới hạ quyết tâm đi cởi bỏ quần.

Lúc Sở Dật Sâm mở to mắt tỉnh lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ ghé vào trên eo hắn, dùng sức lôi kéo dây lưng quần hắn.

Nữ nhân hoa si đáng chết, dám lợi dụng lúc hắn bị thương mà nhúng chàm hắn, trong đôi mắt phượng xinh đẹp toàn bộ là lạnh băng cùng hàn ý, Sở Dật Sâm âm lãnh mở miệng:

- Người phụ nữ đáng chết, cô đang làm gì!

- Đương nhiên là giải......

Mộ Dung Tuyết nói được một nửa mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

- Anh tỉnh nha?!

Mộ Dung Tuyết nhìn thấy người đàn ông đã thanh tỉnh, sau đó vui vẻ nói, liền phát hiện người đàn ông đang nhìn mình, trong đôi mắt mang theo khinh bỉ thật sâu, cô lại nhìn nhìn động tác của mình, mới biết được bị hiểu lầm, rặng mây đỏ trên mặt trở nên càng đậm.

- Anh hiểu lầm, vừa rồi anh mới sốt cao, tôi chỉ là giúp anh lau mình, tôi cũng không phải muốn phi lễ anh a.

Sở Dật Sâm nghe vậy, nhìn cô gái trước mắt, cô có một đôi mắt phượng đen nhánh như ngọc, lập lòe như sao trời lóa mắt, trên mặt lộ ra ửng đỏ, tay cầm khăn lông bởi vì khẩn trương cùng quẫn bách mà không biết làm gì, thế nhưng làm hắn cảm thấy có chút mỹ lệ lại có chút đáng yêu.

Hắn phục hồi tinh thần, không dấu vết đem ánh mắt từ trên mặt cô rời đi, lúc này mới phát hiện bên cạnh cô có một chậu nước, bên cạnh còn có khăn lông dính máu, mà lúc này miệng vết thương trên người cư nhiên cảm thấy mát lạnh vô cùng, hiển nhiên đã băng bó tốt, trong cơ thể cảm thấy như có một dòng nước ấm làm hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.

Hiện giờ mới biết được hắn hiểu lầm, nguyên lai là cô cứu hắn, bất quá hắn bị trọng thương, tình huống của mình, hắn tương đối rõ ràng, liền tính là danh y cũng không có khả năng giúp hắn khôi phục nhanh như vậy, cô gái này rốt cuộc là người nào?!!

Sở Dật Sâm thu lại tâm thần, lần thứ hai ngẩng đầu, ngữ khí hòa hoãn không ít.

- Là cô giúp tôi băng bó?!! Cảm ơn cô, còn có vừa mới rồi ngượng ngùng...

Giọng nói mang theo một chút hơi khàn khàn.

- Anh rớt ở trên ban công nhà tôi, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu đi, đêm nay anh liền trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi đi, miệng vết thương của anh có chút nghiêm trọng, tạm thời không nên di động.

Mộ Dung Tuyết không hỏi hắn vì cái gì mà bị thương, có một số việc hỏi chính là “Phiền toái”, cô cũng chỉ là xuất phát từ tấm lòng người học y. Chỉ là hiện tại Mộ Dung Tuyết còn không biết, có một số việc không phải không hỏi liền có thể tránh đi.

Sở Dật Sâm nhìn thiếu nữ trước mắt mới khoảng 15 tuổi, tuy rằng văn nhược, nhưng đối với việc trong nhà đột nhiên có một người đàn ông xông vào, cô cư nhiên xử lý trầm ổn như vậy, còn giúp hắn xử lý miệng vết thương, nếu là người khác đã sớm thét chói tai báo nguy. Mặc kệ như thế nào, hắn thiếu cô một phần ân tình.

- Được, phiền toái cô rồi.

Sở Dật Sâm ở trong phòng một cô gái xa lạ, thế nhưng lại cảm thấy có một tia hơi hơi an tâm, đây là điều chưa bao giờ từng có, có lẽ là bởi vì cô cứu hắn, có lẽ là nhìn đến đôi mắt đơn thuần thanh triệt của cô.

- Cái kia, trên người anh hơn bẩn một chút...... Cái kia...... Cái kia......

"Cần tôi giúp anh sao", dưới ánh mắt thanh tỉnh của người đàn ông, những lời này Mộ Dung Tuyết như thế nào cũng nói không nên lời.

Sở Dật Sâm cũng cảm giác được nửa người dưới nhão dính dính thực không thoải mái, nhưng hắn cũng ngượng ngùng để một cô gái nhỏ giúp hắn,

- Để tự tôi.

Nói xong Sở Dật Sâm liền dùng sức ngồi dậy, kết quả mới được một nửa liền lại ngã xuống, còn kêu rên một tiếng.

- Nha, anh hiện tại còn không thể động.

Mộ Dung Tuyết có chút hoảng loạn đỡ lấy hắn.

Lại thấy Sở Dật Sâm lúc này bởi vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt hơn không ít, trên trán toát ra từng trận mồ hôi lạnh, miệng vết thương được băng bó băng gạc màu trắng cũng thấm ra màu đỏ, miệng vết thương lại nứt ra rồi.

- Đừng lại động, miệng vết thương của anh lại nứt ra rồi, phải băng bó một lần nữa, tôi giúp anh xem một chút.

Mộ Dung Tuyết nhíu mày, có chút oán giận nói.

Sở Dật Sâm nhìn cô gái nhỏ vì lo lắng mà mở băng gạc, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, đã bao lâu không có người ôn nhu đối đãi hắn như vậy, hốc mắt không nhịn được mà có chút ửng đỏ.

Mộ Dung Tuyết đi lấy nước sạch, đương nhiên trong nước cũng trộn một chút nước linh tuyền, còn dùng một cái bình nhỏ khác đựng một chút nước linh tuyền nguyên bản. Nhúng khăn, dùng nước sạch lau quanh miệng vết thương, bên trong vết thương thì dùng tăm bông dính nước linh tuyền bôi lên, sau đó lại lên một tầng kim sang dược, rồi mới cẩn thận băng bó lại.

Sở Dật Sâm cứng người, lúc băng bó miệng vết thương, Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ phải vòng qua ngực người đàn ông, đem băng gạc quấn vòng một vòng, vừa rồi hắn hôn mê không cảm thấy cái gì, nhưng hiện giờ thanh tỉnh, hắn có thể cảm giác được xác cảm ấm áp như ngọc trước ngực, cùng với mùi sữa tắm nhàn nhạt dễ ngửi trên người cô, tức khắc làm hắn nóng lên, may mắn da hắn màu nâu cổ đồng, mạt màu đỏ kia lại không rõ ràng.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn của Duy Na Đích Nhất Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.