Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏi thuốc.

Phiên bản Dịch · 1055 chữ

Mặc Tử Văn vừa nghe là tới nhà Mộ Dung ở, liền nhíu mày, tranh đấu trong đại gia tộc, hắn cũng nhìn không ít, quan trọng nhất chính là hắn lo lắng Mặc Tử Lâm sẽ chịu ủy khuất, cho nên liền đáp:

- Không được, để tôi cùng Tiểu Lâm ở chung là được rồi.

Mộ Dung Tuyết cũng nhìn ra Mặc Tử Văn băn khoăn điều gì, rốt cuộc bọn họ hôm nay mới gặp mặt, cảm thấy không yên tâm cũng là điều đương nhiên.

- Anh Tử Văn, như vậy đi, trước an bài hai người ở cùng một chỗ, chờ có thời gian rảnh, hai người đi cùng tôi về nhà nhìn xem thế nào? Đến lúc đó nếu vẫn cảm thấy không tốt, tôi cũng sẽ không cưỡng chế để Tiểu Lâm ở nhà Mộ Dung.

Trong lòng Mặc Tử Văn cảm thán bản thân đã gặp được một cố chủ tốt, đồng thời cũng tăng không ít hảo cảm đối với Mộ Dung Tuyết. Hắn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

- Hiện tại tôi trở về khu nhà ở hỏi một chút, cách vách còn có phòng trống hay không, sớm chút để hai người dọn tới. Anh muốn ở chỗ này cùng em trai hay là cùng tôi đi qua nhìn xem?

Mặc Tử Văn nhìn thoáng qua bộ dáng Mặc Mặc Tử Lâm ngủ say, phỏng chừng trong chốc lát sẽ không tỉnh lại, hơn nữa nào có chuyện để cố chủ bôn ba, còn hắn thì ở nhà.

- Tôi cũng cùng đi.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Không bao lâu, bọn họ liền về tới tiểu khu.

Mộ Dung Tuyết cùng Mặc Tử Văn đi đến chỗ quản lý bất động sản hỏi một chút, không nghĩ tới vừa vặn bên trái phòng của cô còn có một căn, nhưng nhỏ hơn căn của cô một chút, vừa vặn là hai phòng một sảnh, nội thất đã hoàn thiện, trực tiếp có thể vào ở.

Mộ Dung Tuyết thực mau liền làm tốt thủ tục, sau đó Mặc Tử Văn đi nhìn xem phòng ở như thế nào, thuận tiện làm quen một chút.

Nói thật, trong lòng Mặc Tử Văn có chút cảm động, hắn cho rằng Mộ Dung Tuyết nhiều nhất là thuê một phòng ở bình thường cho bọn hắn ở mà thôi, không nghĩ tới là hoàn cảnh tốt như vậy. Bản thân hắn thật ra không sao cả, nhưng là hoàn cảnh tốt đối với bệnh tình của em trai cũng sẽ tốt chút.

Mộ Dung Tuyết đem chìa khóa giao cho Mặc Tử Văn.

- Anh Tử Văn, về sau hai người liền ở nơi này đi, chờ một chút đi đón Tiểu Lâm đến đây đi, tô ở cách vách, chìa khóa nhà tôi cũng cho anh một phần, dự phòng vạn nhất.

- Được, đại tiểu thư.

- Anh Tử Văn, về sau gọi tôi là Tiểu Tuyết là được, không cần gọi đại tiểu thư, nơi này không có quy củ gì, nhiệm vụ chủ yếu chính là bảo vệ tôi là được.

Mộ Dung Tuyết ôn hòa cười cười.

- Tốt, đại tiểu thư... Ngạch.. Tiểu... Tiểu Tuyết!

Mặc Tử Văn theo bản năng lại hô đại tiểu thư, sau đó đột nhiên phản ứng lại rồi mới sửa miệng.

Đột nhiên, cửa phòng bên kia mở ra, Sở Dật Sâm thấy Mộ Dung Tuyết ở lối đi nhỏ, hắn còn sửng sốt một chút, ngay sau đó lại bày ra bộ dáng yêu nghiệt, tươi cười.

- Tiểu Tuyết, em như thế nào ở đây? Tôi vừa vặn có chuyện muốn tìm em.

Mộ Dung Tuyết trợn trắng mắt, theo bản năng muốn nhìn một chút hắn có phải lại bị thương hay không?!

Sở Dật Sâm nhìn đến bộ dáng đáng yêu của cô, nhịn không được phụt cười.

- Chúng ta đi vào rồi nói.

Mộ Dung Tuyết chỉ chỉ phòng mình.

Đang lúc Mặc Tử Văn cũng đi theo vào, Sở Dật Sâm liền ngăn cản hắn.

- Hắn là ai, như thế nào cũng đi theo vào.

Mộ Dung Tuyết không còn gì để nói, ngữ khí này sao giống như là cô vợ nhỏ bắt gian a?!

- Hắn là bạn tôi, buông tay để người ta vào.

Nói xong, bắt được cái tay đang ngăn lại Mặc Tử Văn của Sở Dật Sâm, kéo hắn tiến vào.

Nhìn bàn tay nhỏ nắm lấy tay mình, tâm tình Sở Dật Sâm ngọt ngào, cười ngây ngô.

Ba người ngồi ở phòng khách, Mộ Dung Tuyết trực tiếp hỏi.

- Anh Sở, chẳng lẽ anh lại bị thương?!!!

Nói xong còn liếc mắt rà quét trên dưới người hắn một cái.

- Như thế nào nói như vậy, anh Sở của em dễ dàng bị thương như vậy sao?

Sở Dật Sâm cảm thấy không cao hứng, như thế nào có thể làm Mộ Dung Tuyết cảm thấy bản thân thật kiều nhược đâu?!

Mộ Dung Tuyết vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía hắn.

- Trước đó hai lần gặp anh đều là lúc bị thương!!!

- Đó là ngoài ý muốn! Di! Tiểu Tuyết, chẳng lẽ em lo lắng cho anh?!!

Đây là cái tư duy logic gì?!!

- Vậy anh Sở tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì a?

- Tôi có thể nói chuyện riêng với em không?

Sở Dật Sâm nhìn thoáng qua Mặc Tử Văn.

Mặc Tử Văn làm lơ, hắn chỉ nghe theo Mộ Dung Tuyết, những người khác thì hắn mặc kệ.

- Anh Tử Văn là người của tôi, có chuyện gì có thể nói thẳng.

Mộ Dung Tuyết thực tín nhiệm đối với Mặc Tử Văn, ý tứ cảm thấy hắn làm người tốt, vì em trai có thể bỏ cả sự nghiệp.

Nhưng Sở Dật Sâm không nghĩ như vậy, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết hoàn toàn tín nhiệm người đàn ông kia, hắn không thể không nói là bản thân cảm thấy ghen ghét, nhưng hắn cũng biết hắn trước mắt mình không có thân phận đi can thiệp.

Một lát sau Sở Dật Sâm liền mở miệng nói:

- Là cái này, lần trước em cho tôi thuốc đó mua được ở nơi nào, so với thuốc trị thương bình thường dùng tốt hơn nhiều, tôi muốn mua một ít để dự phòng.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn của Duy Na Đích Nhất Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.