Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc

Phiên bản Dịch · 2405 chữ

Tan học, Mộ Dung Tuyết đứng ở ven đường cổng trường chờ Mặc Tử Văn, dư quang khóe mắt lại phát hiện một thân ảnh quen thuộc.

Hận ý ngập trời thiếu chút nữa không che giấu được, Mộ Dung Tuyết toàn thân đều run rẩy. Ở góc đường, đám kia người không ngừng nhìn về phía Mộ Dung Tuyết bên này mà đánh giá, trong đó cầm đầu là một người đàn ông mặt sẹo, cô vĩnh viễn sẽ không quên.

Đời trước, cũng là lúc tan học, ngày đó vừa vặn tài xế trong nhà có việc xin nghỉ, mà Tiêu Khả Lệ cũng nói có hẹn với bạn, để cô trở về một mình.

Lúc ấy cô đang đi ở ven đường, đang định gọi xe về nhà, cư nhiên bị một chiếc xe màu đen tiến sát, cường ngạnh kéo lên xe.....

Lúc sau có thể nghĩ, cô bị một đám cướp đưa tới một kho hàng bỏ hoang, trong đó một người đàn ông, trung niên trên mặt có vết sẹo dài, bọn họ xé rách quần áo, sau đó chơi đùa, cưỡng ép cô bày ta những tư thế xấu hổ.....

Ngày hôm sau, những hình ảnh đó lan truyền trong toàn bộ trường học, thậm chí là lên tin tức truyền thông......

Lúc sau, ba cô giận dữ, lập tức triệu tập nhân thủ nhanh chóng xử lý chuyện này, nhưng tốc độ lan truyền của những tấm ảnh đó quá nhanh, cô trở thành người bị chê cười trong xã hội thượng lưu. Mà lúc ấy Phương Thế Hoa nhiều ôn nhu săn sóc a, không ngừng an ủi cô, nói không phải cô sai, nói hắn không ngại từ từ......

Cô như thế nào có thể chịu nổi thế tấn công ôn nhu của hắn, một lòng đâm đầu vào hắn, trong trái tim không chứa nổi người khác, cho dù sau này hắn đối với cô có hờ hững, cô cũng vẫn yêu hắn như cũ, thẳng đến khi Tiêu Khả Lệ nói chân tướng......

Lúc Mặc Tử Văn đi đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, liền phát hiện Mộ Dung Tuyết không thích hợp, gương mặt tinh xảo tái nhợt dị thường, đôi đồng tử đen nhánh không ngừng biến hóa cảm xúc, biểu tình tựa bi tựa oán, phảng phất ở trong địa ngục không ngừng giãy giụa, ......

- Tiểu Tuyết, em làm sao vậy?

Khuôn mặt yêu nghiệt, tuấn tú nhịn không được xuất hiện thần sắc lo lắng.

Mộ Dung Tuyết cả kinh, phảng phất còn chưa phục hồi tinh thần lại, đôi mắt phượng bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn.

Thật lâu sau, khí tức thê lương quanh thân thể cô đột nhiên biến mất, trở nên lạnh nhạt, tàn nhẫn......

Cô sai rồi......

Cô đã quá sai......

Cô cho rằng là con người thì sẽ có lương tri, nguyên lai không phải.......

Cô cho rằng chỉ cần cô toàn tâm toàn ý yêu hắn, một ngày nào đó hắn sẽ quay đầu lại......

Cô cho rằng chỉ cần cô rời xa, chỉ cần cô không trêu chọc, bọn họ liền sẽ không tìm cô gây phiền toái......

Cô thật sự đã nghĩ quá tốt rồi.

Cô mềm yếu sẽ chỉ làm địch nhân càng thêm đắc ý càn rỡ, sẽ chỉ làm địch nhân làm ra những chuyện đáng sợ hơn.

Cô mềm yếu sẽ chỉ làm liên lụy người nhà!!! Kia sao lại có thể!!!

Trong mắt Mộ Dung Tuyết hiện lên một đạo tàn nhẫn, Tiêu Khả Lệ, nếu cô đụng phải giới hạn của tôi, liền chớ có trách tôi tàn nhẫn, độc ác.

Rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, Mộ Dung Tuyết vừa ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt là lo lắng nồng đậm, trong lòng cô ấm áp, sau đó tới gần lỗ tai Mặc Tử Văn tinh tế phân phó......

Mà Mặc Tử Văn vốn dĩ bởi vì Mộ Dung Tuyết tới gần đã làm cho toàn thân nổi lên cảm giác tươi đẹp, nhưng trong nháy mắt nghe những lời Mộ Dung Tuyết nói, cảm giác ấy liền biến mất vô tung, thần sắc càng nghiêm túc không ít.

- Không được, tôi không đáp ứng! Như thế nào có thể để đại tiểu mạo hiểm.

Mộ Dung Tuyết biết hắn quan tâm cô, nhưng cô có kế hoạch của mình.

- Anh Tử Văn, anh yên tâm, tôi có năng lực tự bảo vệ mình, nhớ rõ dựa theo lời tôi nói, an bài người tới đó.

- Không có khả năng, cô nói cái gì tôi cũng sẽ không đáp ứng.

Mặc Tử Văn sao có thể đồng ý, Mộ Dung Tuyết là muốn tự mình làm mồi nhử, bọn cướp đó hắn lại quá hiểu biết, vì tiền cái gì đều làm ra được. Không nói hắn là người bảo vệ, ngay cả tư tâm, hắn cũng không cho phép cô chịu một tia thương tổn.

- Anh Tử Văn, đây là mệnh lệnh, nếu anh thật sự lo lắng cho tôi, liền làm theo lời tôi nói đi, tôi cũng không phải người ngu ngốc, như thế nào có thể cho phép bản thân bị thương tổn?! Nhanh lên an bài đi, bằng không liền không kịp.

Mặc Tử Văn nhìn vẻ mặt kiên định của cô, trong lòng khó chịu vô cùng. Hắn âm thầm cắn chặt răng.

- Tiểu Tuyết, tôi liền tin cô một lần, nếu là cô có cái gì ngoài ý muốn, về sau tôi sẽ không rời cô nửa bước, bao gồm xuống địa ngục!

Nói xong, xoay người lái xe chạy như bay mà đi, hắn muốn xử lý thật nhanh......

Mộ Dung Tuyết thấy Mặc Tử Văn bị cô thuyết phục, liền thở dài nhẹ nhõm, vốn dĩ cô còn nghĩ nếu không thuyết phục được, cô lại tìm cơ hội khác. Mộ Dung Tuyết âm thầm mở thiết bị ghi âm trang bị trên khuyên tai ra, đi đến ven đường chờ đợi bọn cướp giống như đời trước.

Quả nhiên, không tới một hồi, cô đã bị chặn ngang, túm lên xe, cửa xe nhanh chóng một quan liền bay nhanh đi phía trước khai đi.

Trong xe trừ bỏ Mộ Dung Tuyết còn có ba người đàn ông, một người trong đó là người đàn ông mặt sẹo. Trong xe đều là mùi hươn ghê tởm, làm Mộ Dung Tuyết thiếu chút nữa muốn nôn ra.

Mộ Dung Tuyết nghe tiếng đóng sầm xe cũng không sợ, lạnh giọng nói.

- Các người biết tôi là ai không?! Dám bắt tôi? Không muốn sống nữa?

Người trong xe giống như nghe đực chuyện cười, cười ha ha lên,

- Cô bé, chúng tôi biết cô là ai mới bắt cô.

Trong mắt Mộ Dung Tuyết hiện lên một đạo ánh sáng lạnh.

- Các người không sợ nhà Mộ Dung trả thù sao?

- Chúng tôi đều là một đám liều mạng, có cái gì phải sợ.

Người đàn ông mặt sẹo cười nói.

Mộ Dung Tuyết cười lạnh.

- Các người xác thật là không có gì phải sợ, cũng không biết nhà già trẻ trong nhà các người chịu nổi không?

Người đàn ông mặt sẹo, sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó thực mau lại cười nói.

- Tôi là cô nhi, lấy đâu ra già trẻ, đừng uổng phí sức lực, chờ một chút ròi biết, đáng tiếc cho da thịt non mịn này.

- Nếu không các người nói cho tôi biết là ai sai các người bắt tôi?! Tôi trả cho các người gấp đôi tiền, như thế nào? Các người bất quá cũng chỉ vì tiền mà thôi......

Tròng mắt Mộ Dung Tuyết chuyển động, thử hỏi.

- Lão đại, gấp đôi tiền?!!

Người đàn ông bên cạnh tên mặt sẹo, kích động kinh hô.

- Câm miệng, chúng ta tuy rằng là lưu manh đường phố, nhưng cũng không thể vi phạm chữ tín, nếu không về sau ai còn dám tìm chúng ta làm việc.

Người đàn ông mặt sẹo trừng mắt nhìn người vừa nói chuyện một cái.

Sau đó hung ác nhìn Mộ Dung Tuyết nói.

- Mộ Dung đại tiểu thư, cô đừng uổng phí tâm cơ, cũng đừng giở trò.

Biết không thuyết phục được bọn họ, Mộ Dung Tuyết cũng không nhiều lời, nhắm mắt lại dưỡng thần, chờ một chút bọn họ sẽ biết.

Ước chừng đi 2 giờ, mới đến một chỗ nhà xưởng bỏ hoang ở đỉnh núi, chung quanh cái gì cũng không có, nơi này giống như đời trước.......

- Xuống xe.

Người đàn ông mặt sẹo dùng sức túm Mộ Dung Tuyết xuống xe.

Mộ Dung Tuyết lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn kịp thời ổn định chân.

Người đàn ông mặt sẹo vừa thấy bộ dáng thong dong của Mộ Dung Tuyết, trong lòng kinh ngạc không thôi, này đại tiểu thư nhà Mộ Dung đúng là có can đảm, cư nhiên không khóc cũng không nháo. Bất quá hắn cũng là có chút khiếp đảm, bởi vì nhà Mộ Dung không dễ chọc, cho nên sáng sớm hắn đã mua xong vé máy bay, đêm nay chụp hình, quay video xong sẽ bỏ chạy, hắn muốn nhân lúc nhà Mộ Dung chưa phản ứng lại thì bỏ chạy đi nước ngoài, bọn họ sẽ không tìm thấy hắn, nghĩ tới hắn lại an tâm không ít.

Kho hàng rất lớn, bên trong chỉ có một ít đồ đạc bỏ đi, sớm đã rỉ sắt loang lổ. Chung quanh còn có không ít rác hộp cơm.

- Nào mang camera lại đây, các người đem quần áo cô ta xé ra.

Người đàn ông mặt sẹo phân phó nói.

Một người mặt rỗ chạy tới, khuôn mặt thực đáng khinh.

- Lão đại chúng ta có thể thượng cô ta hay không, con mẹ nó, này thật đúng là vưu vật......

Ánh mắt dâm tà không ngừng ngắm cả người trên dưới dáng người lả lướt của Mộ Dung Tuyết.

Người đàn ông mặt sẹo đạp một chân qua.

- Lăn, cô ta cũng không phải là người bình thường, chạy nhanh làm tốt sự tình, dám xằng bậy, tao thiến.

- Vâng, vâng, lão đại, tôi đi liền.

Mặt rỗ nghĩ thầm, liền tính không thể chơi, ít nhất có thể thuận tiện sờ mấy cái cũng tốt, nghĩ vậy hắn liền nhịn không được chà xát tay.

- Mỹ nữ, tôi tới... Hắc hắc hắc......

Mặt rỗ tay duỗi ra liền muốn chụp vào ngực Mộ Dung Tuyết.

Vô sỉ, Mộ Dung Tuyết chợt lóe, né tránh cái tay ghê tởm kia, cô quan sát trái phải một chút, hiện giờ chỉ có người đàn ông mặt sẹo cùng mặt rỗ ở đây, một đầu khác có 3 người, nếu cô làm hắn ngất đi, làm bọn họ cảnh giác thì hỏng.

Mộ Dung Tuyết một bên tính toán, một bên đi tới chỗ ba người còn lại, muốn đem bọn họ dẫn tới tập trung thành một chỗ.

- Mỹ nhân, cô trốn không thoát đâu......

Mặt rỗ nhìn đến Mộ Dung Tuyết không ngừng né tránh, tâm ngứa khó nhịn, không vội đi bắt cô, hắn nghĩ dù sao cô cũng trốn không thoát, hắn càng thích chậm rãi đùa giỡn như vậy......

Mặt sẹo nhìn Mộ Dung Tuyết một bên lui về phía sau, trên mặt lại không hề kinh hoàng, trong lòng đột nhiên có chút thưởng thức bình tĩnh lúc này của cô, nhìn mặt rỗ không ngừng trêu đùa cô, hắn cũng không hỗ trợ, bất quá chỉ là thiên kim đại tiểu thư, cho dù có bình tĩnh như thế nào cũng không có khả năng thoát được, nhưng là bước chân cũng đi tới chỗ tên mặt rỗ.

Trong chốc lát, 5 người liền vây quanh Mộ Dung Tuyết, vẻ mặt nụ cười dâm đãng, nhìn ghê tởm.

Chính là hiện tại!

Mộ Dung Tuyết ý niệm vừa động, từ không gian lấy ra mê hồn tán, ném về phía bọn họ, sau đó cô lại nhanh chóng nuốt giải dược......

Vừa hít phải, năm người toàn bộ ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Dược này lợi hại như vậy!!!

Ngay cả người chế tác là Mộ Dung Tuyết cũng kinh ngạc không thôi, cô vốn dĩ cho rằng nhiều nhất làm cho bọn họ toàn thân vô lực, không nghĩ tới đã ngất hết rồi. Cô sợ hiệu quả không đủ còn dùng một túi lớn.

Còn nói, cô đem ra một đống dược lớn như vậy rắc vào bọn họ, có thể không ngất sao! Vốn dĩ mê hồn dược này một chút cũng đã đủ làm người ngất ta đi rồi, đừng nói một đống như vậy.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, Mộ Dung Tuyết còn đang suy nghĩ có nên trốn vào không gian hay không, liền thấy Mặc Tử Văn vọt vào.

- Tiểu Tuyết, cô không sao chứ!??

Lúc đi vào còn trực tiếp dẫm lên tên cướp vô danh nào đó trên mặt đất, may mắn hắn đã té xỉu, nếu không còn không phải là đau chết sao.

- Anh Tử Văn, tôi không có việc gì.

Lúc này cả người Mặc Tử Văn đã sớm toàn thân ướt đẫm, mồ hôi như mưa chảy dọc theo khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, vừa chạy vừa thở hồng hộc, vừa thấy liền biết là vội vàng chạy tới.

Mặc Tử Văn nhìn thấy Mộ Dung Tuyết không có việc gì, tâm tình kinh hoàng lúc này mới hơi an ổn một chút. Lại nhìn về phía năm tên cướp nằm dưới đất, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn,

- Bọn họ... Đây là hôn mê?!!

- Đương nhiên rồi, tôi không phải đã nói sao! Tôi có năng lực tự bảo vệ mình, tôi dùng mê hồn dược làm bọn họ hôn mê.

Nhìn bộ dáng mau khen tôi đi! Mau khen tôi đi của Mộ Dung Tuyết, Mặc Tử Văn cảm thấy thật đáng yêu.

Nhịn xuống ý nghĩ xúc động muốn đem cô ôm vào lòng ngực, thuận tiện lại dẫm dẫm, đá đá mấy tên cá chết trên mặt đất xong, hắn mới nhàn nhạt hỏi.

- Em tính toán xử lý mấy người này thế nào?

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn của Duy Na Đích Nhất Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.