Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1866 chữ

Kiếp trước Trì Xu Nhan phải sống một đời đau khổ, rõ ràng là một người có mệnh cách đại phú đại quý, lại bị người ta "mượn vận", phúc khí biến thành môi khí*, bàn tay vàng bị phá hủy, nhà tan cửa nát, bị người thân thích chiếm đoạt tài sản, vào lúc thi đại học bị người ta tố cáo là gian lận, tiền đồ bị hủy hoại.

Mà cô còn ngốc nghếch một lòng mang ơn đội nghĩa với người bạn tốt đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện.

(*) Môi khí: Mốc meo (vận rủi)

Cho đến một ngày, có một vị thiên sư đã vạch trần âm mưu lừa đảo này, nhận cô làm đồ đệ.

Trì Xu Nhan phẫn hận, dục hỏa trùng sinh, trở thành nữ ma đầu trên người dính đầy máu tươi khiến người qua đường nghe đến đều sợ mất mật, cô giết hết tất cả người có tâm địa đen tối, bởi vậy cũng tự mình chặt đứt đường sống của chính mình.

Sống lại một đời, cô mang theo ký ức kiếp trước trở lại tuổi mười bảy trước khi kỳ thi đại học diễn ra, khi chưa tan cửa nát nhà, người cô quan tâm vẫn còn, người hãm hại cô cũng vậy.

Lần này, nếu dám làm tổn thương người cô quan tâm, thần cản giết thần, phật cản giết phật!

Trì Xu Nhan nhếch môi cười một tiếng, giơ thanh đao trong tay lên: Lần này các người đã chuẩn bị xong chưa? Thù kiếp trước, kiếp trước báo! Thù kiếp này, vĩnh viễn không tha!

Cô thề sẽ đem toàn bộ những người đời trước đã hại cô cửa nát nhà tan đạp dưới lòng bàn chân.

Chỉ là thù mới vừa báo chưa được bao lâu.

Cho đến một ngày cô chạm mặt một ông trùm trong giới thương nghiệp.

Cô lại bị vấp ngã ở trên người đàn ông lông lá có bệnh sạch sẽ này, quẻ thế mà là quẻ rỗng! Thế nhưng cô lại nhìn thấy chính mình ăn mặc gợi cảm, mặc quần áo tai mèo tình thú từ phòng tắm bước ra tới trước mặt ông trùm, ngoan ngoãn quỳ gối dưới quần tây của hắn kêu ba ba.

Trì Xu Nhan vẻ mặt khiếp sợ: Tương lai mình rốt cuộc sẽ tùy tiện như thế nào? Sao có thể không có đạo đức như vậy!

Trì Xu Nhan không tin tà, lén lút nắm lấy tay Kỳ Trăn Bách để đoán mệnh, sau đó cô không cẩn thận "nhìn thấy" người đàn ông này đang dây dưa cùng một người phụ nữ nào đó.   

Vào lúc cô đang trợn tròn mắt, thì nhân vật nữ chính trên giường đột nhiên quay đầu lại, Trì Xu Nhan trong nháy mắt khiếp sợ!

 

Người đó chính là cô!   

Kỳ Trăn Bách hỏi đại sư: "Vì sao quẻ lại là quẻ rỗng?"   

Đại sư: "Khả năng thứ nhất là lừa đảo, khả năng thứ hai có thể là vợ tương lai của cậu."   

Kỳ Trăn Bách: "..."

Kỳ Trăn Bách, quyền thế ngập trời ở đế đô, người nắm quyền Kỳ gia căn cơ thâm hậu, hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử, diện mạo tuấn mỹ, tính cách lạnh lùng, thủ đoạn thiết huyết cường thế, người đàn ông độc thân kim cương có một không hai, chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, bị bác sĩ kết luận sống không quá tuổi ba mươi.

Kiếp trước cuộc đời đã định sẵn sẽ dừng lại ở tuổi hai mươi chín.

Nhưng mà kiếp này, khởi đầu gặp phải cô, mọi thứ đã khác đi một chút.

Người ta đều nói là cầu tình thâm không thọ, nhưng nếu đổi thành là cái giá phải trả cho tình yêu của em, tôi nguyện ý.

Tôi chỉ là luyến tiếc, dùng trăm năm để yêu em vẫn là quá ngắn ngủi!

"Đầu năm nay, cũng có quá nhiều kẻ lừa đảo."

"Cũng phải, có tay có chân, cũng không tìm một công việc đàng hoàng mà làm."

Một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ việc Trì Xu Nhan đang bày hàng bói toán, lại ghét bỏ cô giả vờ lừa đảo cũng không giả vờ cho giống một chút, Trì Xu Nhan vẫn lù lù bất động, vừa vẽ bùa, vừa ngậm kẹo mút.

Một tháng sau.

"Trì đại sư, may mắn là lần trước ngài xem mệnh giúp tôi, mới giúp cho tôi tránh thoát một kiếp."

"Trì đại sư, bùa trừ tà của ngài bán như thế nào, tôi muốn mười lá!"

"Trì đại sư, ngài thuận tiện giúp tôi tính vận thế của người một nhà tôi hết một lượt đi, chuyện tiền bạc thì không có vấn đề gì."

Mọi người nhìn thấy Trì Xu Nhan thu tiền đến mỏi cả tay, ánh mắt tỏa sáng, chuyện cao nhân thu tiền tục khí như vậy thế mà đều là "tiên phong đạo cốt", quả nhiên là cao nhân.

..................................

Chương 1

Nghĩa trang.

Bầu trời phủ đầy sương mù u ám lạnh lẽo, mưa tầm tã trút xuống, nghĩa trang vốn đã vắng vẻ đơn sơ giờ lại càng thêm yên tĩnh, vô cùng u ám đáng sợ, ngay cả những đàn ông trưởng thành cũng không dám ở lại lâu.

Nhưng ở một nơi ít người qua lại như vậy, lại có một người phụ nữ mặc váy dài màu đen cầm chiếc một cây dù đen trong tay, nhìn từ xa trong màn mưa mờ ảo như một giọt mực đang nhỏ xuống, vừa thần bí lại quỷ dị.

Trì Xu Nhan đi tới trước một bia mộ quen thuộc, gấp dù lại, cũng mặc kệ mưa phùn không ngừng trút xuống người, cô trong ngực ôm một bó hoa mãn thiên tinh, ngồi xổm xuống đặt trước bia mộ, ngắm nhìn tấm ảnh chụp dán trên bia mộ.

Trong tấm ảnh là một người phụ nữ trí thức, mái tóc dài được búi gọn gàng, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt sáng ngời, nở nụ cười ngại ngùng.

Khuôn mặt trầm tĩnh của Trì Xu Nhan hơi xúc động, cô chớp chớp mắt để kìm nén nước mắt trong hốc mắt, lộ ra một nụ cười thoải mái nhẹ nhõm nói:

"Sư phụ, con báo một tin vui cho người hay, con đã thay người tự tay thu thập kẻ phụ kia, nhà tan cửa nát, loạn đao chém chết, phân thành một trăm lẻ tám mảnh, người ở dưới cửu tuyền có thể yên tâm nhắm mắt rồi."

Bỗng nhiên cô ho khan dữ dội, giống như muốn ho ra cả phổi, đành phải khom lưng xuống lấy tay phải che miệng lại, tới khi mở lòng bàn tay thì toàn máu tươi, nhìn vô cùng chói mắt, trên môi cũng dính vết máu đỏ tươi, khuôn mặt vốn đã trắng nõn giờ càng thêm tái nhợt trong suốt.

Cả người cô đều bao trùm một vòng tử khí nồng đậm kì lạ.

Nếu như để người có chút đạo hạnh nhìn thấy, chắc chắn là muốn tránh còn không kịp, bình thường kẻ đại gian đại ác thì trên đầu và trên vai chỉ có một chút tử khí mà thôi, nhưng cả người cô đều bị tử khí bao phủ, không biết trên tay đã dính máu của bao nhiêu người.

Trì Xu Nhan nhìn vết máu đỏ tươi trên tay một cái, không hề quan tâm chút nào, vô cùng quen thuộc lấy khăn giấy từ trong túi ra lau sạch sẽ.

Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô ho ra máu như vậy.

"Con biết, nếu như người vẫn còn sống mà biết con làm những chuyện như vậy, chắc chắn sẽ mắng con đến máu chó đầy đầu."

Sức khỏe của Trì Xu Nhan không tốt, cô ngồi xuống tựa lên bia mộ, cười nhẹ nhàng, nếu không để ý tới tử khí bao phủ giữa hai hàng lông mày của cô thì nụ cười này rất đẹp, nhưng nụ cười này cũng nhanh chóng đã tắt đi:

"Những người mà con quan tâm nhất đều đã nằm xuống đất, làm sao con có thể trơ mắt nhìn kẻ đã hại chết mọi người hưởng thụ vinh hoa phú quý vui vẻ bên gia đình được chứ, cho dù phải trả giá cả mạng sống của con để tự tay giết chết những kẻ thù này thì như vậy cũng đáng giá."

Trì Xu Nhan đứng lên từ từ, cúi người chào thật thấy, cô nhìn chăm chú vào bức ảnh rồi thở dài một hơi nói: "Sư phụ, đây là lần cuối cùng… đồ nhi đến thăm người."

Cô không còn nhiều thời gian nữa.

Đi ra khỏi nghĩa trang, cô đứng trên một con đường lớn rộng rãi đầy nước mưa, khi cô muốn mở dù ra nhưng bàn tay không có sức, cho đến khi vừa bung được dù thì bị một cơn gió thổi bay ra giữa đường, cô chậm rãi đi qua khi muốn khom lưng nhặt dù lên thì từ khóe mắt thấy một chiếc xe tải lớn đang chạy nhanh đến.

Ở chỗ này vốn đã vắng vẻ yên lặng, lúc bình thường thì ít khi nào thấy xe tải lớn như vậy.

Nhưng mà Trì Xu Nhan không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, vận thế của cô đang dần bị tử khí nuốt chửng nên chuyện gì cũng có thể xảy ra, xảy ra chuyện như vậy cũng không thấy kì lạ.

Cô hít một hơi thật sâu trộn lẫn màn sương mù mờ mịt của nước mưa đang rơi, trơ mắt nhìn xe tải lớn lao về phía mình mà cô cũng không có tránh né chút nào, thật ra tai nạn nhỏ như tai nạn xe cộ thì với một thiên sư như cô mà nói, muốn tránh đi thì vô cùng dễ dàng, nhưng có thể tránh được lần này, còn lần sau thì thế nào đây.

Cô dùng thủ đoạn âm độc mạnh nhất để giết chết kẻ thù, đã tự tay chặt đứt đường sống của bản thân, tai nạn như thế này thì lần này so với lần khác chỉ có thể nghiêm trọng hơn, sẽ xảy ra còn nhiều hơn nên... cô nhắm mắt lại, cho dù quay lại quá khứ một lần nữa thì cô cũng không hối hận.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe tải lớn cồng kềnh đã chạy tới trước mặt, thân ảnh gầy gò bị bánh xe nghiền nát, ngay cả một tiếng vang cũng không có như là một mảnh lá rụng bị cuốn vào, một dòng máu đỏ tươi chảy ra nhuộm đỏ cả con đường ẩm ướt.

......

"Nhan Nhan, Nhan Nhan…"

Trì Xu Nhan nhắm chặt hai mắt, mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của ba, lông mày đang nhíu chặt cũng thả lỏng, thật tốt... Không nghĩ tới trước khi chết còn có thể nghe được giọng nói quen thuộc của ba.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Sư Bắt Quỷ của Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dau123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.