Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao ta lại xuyên qua ngay lúc này!!!!

Tiểu thuyết gốc · 1839 chữ

Thời vua Hường năm thứ 19, đất nước hùng mạnh, dân chúng ấm no, người dân cứ ngỡ đây là hạnh phúc vài thế kỉ mới có 1 lần bởi lẽ ai cũng biết, đã là vua, thứ mà đứa con trời ấy muốn là sức mạnh, là quyền lực, là sự giàu sang của bản thân, là mỹ nhân nằm gọn trong lòng bàn tay của mình. Nhưng vị vua Hường đời này không ham muốn những thứ ấy, ngài thậm chí đã qua ngưỡng 20 mà vẫn còn chưa có thê, có thiếp cơ mà! Ngài có lẽ chỉ mong dân chúng ấm no, đất nước giàu đẹp, bình yên như thế mà sống tới già.

Vâng, trong những đôi mắt sáng ngời của con dân, hình tượng vị vua mẫu mực hiền lành lo dân lo nước có tự Hường kia là thế. Mấy ai biết được rằng, hình tượng ấy chỉ cần 1 chân bước qua cổng thành triều liền sụp đổ !

Bằng chứng là đây, vị vua lãnh đạm mẫu mực của con dân đang đứng trước mặt ta mà quyến rũ bàn dân thiên hạ, à nhầm, là bàn dân trong triều ! Ôi cái vẻ ôn nhu, lãnh đạm ấy sẽ mãi không bao giờ có trong mắt dân chúng trong thành đâu. Nếu phải nói, thì phải nói là ngài ấy đang hớn hở mà cười chói sáng còn hơn cả sun light hay close up ánh sáng diệu kỳ , giọng nói trầm ấm kia đang quyến rũ thị vệ kế bên ngài ấy đó, mù mắt chóa ta rồiiiiii!!!!

Aì, chuyện vị vua này hoang dâm vô độ thì tương đối ai trong cung ngài ấy đều đã rành. Trọng điểm ở đây không phải ngài ấy râm cao cỡ nào mà trọng điểm đây là đối tượng của ngài ấy là ai, là gái hay trai không quan trọng, quan trọng là phải trẻ và phải làm việc trong cung của ngài ấy ! Dĩ nhiên, những người đã bước vào trong triều sẽ mãi không bao giờ tiết lộ được việc này ra ngoài thành, nếu có dấu hiệu của việc "thông tin" bị rò rĩ ra ngoài, ngài ấy sẽ không từ thủ đoạn để giết người bịt miệng !!!

Chuyện người ta, ta không xem trọng. Vậy cớ sao hôm nay ngài ấy qua ta rồi? Cái tay chạm mông ta kia là sao, ai giải thích hộ tôi, xoa xoa bóp bóp mông cẩm y vệ có gì là vui? Ai nói là con của trời muốn gì được nấy, không có được thì phải tranh? Ai nói? Ta bây giờ không phục ahhh!!!! Sao ta sống được trong cái tình hình trinh trắng của mình sắp bị cướp mất kia chớ ಥ_ಥ , cầu giúp đỡ!!!

Không được! Ta không thể cứ thế mà mất trinh được! Ta phải vùng lên! Đúng rồi, một nam tử hán đại trượng phu như ta làm sao có thể mất đi sự trong trắng ấy được, ta không mất, vậy người mất không phải là ta, mà là ngài ahhh!!!! (ฅ'ω'ฅ) Bây giờ ai nói thường nhân không thể cưỡi lên mình nhà vua? Vậy ta không phải thường nhân! Ta là vĩ nhân, đúng rồi, ta là bậc đại vĩ nhân của thời Hường!!!!! HỚ HỚ HỚ ( ̄个 ̄)

Nhưng đời cứ không như là mơ, Cố Tư Vi ta chưa chuẩn bị hết tinh thần lật thuyền liền nhận được lá thư." Cận thần thân ái, tối nay chờ người ở phòng bổn tọa, BỒI TA NGỦ". Cố Tư Vi ta ngước mặt lên, đang muốn gầm hét vang trời thì lại gặp ánh mắt khinh bỉ của vị công công trẻ nào đấy.

Cố Tư Vi: Thái công công à, ngài nghe ta nói này, không phải như ngài nghĩ đâu... Đúng rồi! Là bệ hạ mấy bữa nay nghe chim hót dữ quá nên không ngủ được, mới gửi thư nhờ ta đi hốt chim về cho yên tĩnh đó mà công công, haha.., tin ta đi thái công, là vậy đó, nha nha.(・ω<)

Vị công công nào đó: Ờ, ta không quan tâm lắm đâu.┐( ̄ヘ ̄)┌

-Công công à, tin ta đi mà (≖͞_≖̥), làm sao con mắt của bệ hạ lại nhìn trúng nhan sắc mỹ lệ của ta được chớ, nhất định là ngài ấy không có ý đồ với ta đâu, ta giữ gìn trinh mình lâu nay như vậy nhất định sẽ không bị mất một cách như vậy đâu công công aaaaaaaa.

-Ơ hay, ta đã nói gì đâu nhỉ ┐( ̄ヘ ̄)┌

- khóc không ra nước mắt(◯Δ◯∥)

Nói gì thì nói, lệnh vua ban Cố Tư Vi ta không thể cãi được, thấp thỏm mà đi vào long tĩnh. Không một bóng người.

-Bệ hạ, thần đến bắt chim giùm ngài rồi đây. Bệ hạ, ngài có ở trong phòng không a. Bệ hạ? Ngài đừng đùa với thần nữa mà, mau ra đi ạ, thần sợ ma( cướp zin) lắm a. Bệ hạ ahhhhhh, ngài đâu ròiiiiiiii....(|||'□`;)))))

Ngài đây là cố chơi trò trốn tìm có thưởng với thần đúng không bệ hạ aaaa.

Tuy nội tâm của ta đang gào thét dữ dội nhưng ta vẫn một lòng một dạ với tư tưởng "hốt hoảng sẽ làm mất đi vẻ đẹp zai vốn có của mình, hốt hoảng sẽ làm mình không có bồ, hốt hoảng sẽ làm cho người khác thấy hứng thú, sẽ làm mình bị mất zin..." Đúng rồi! Không được hoảng hốt! mục đích ban đầu của mình là gì nhỉ? LẬT THUYỀN!!!

Chìm đắm trong những tư tưởng lệch lạc của bản thân, Ta bất giác đã nằm lên long sàn tự hồi nào, mặt mày hớn ha hớn hả, mắt cười tít cả lại ԅ(¯﹃¯ԅ). Nhưng suy nghĩ lật thuyền đó chưa chiếm được bao lâu, một hồi đau đớn lại đến từ mặt hắn.

Ta tức giận quát:" thằng nào láo toét dám tát bổn cung, ra đây bổn cung xem mặt!! Thật là láo toét mà, đánh đâu không đánh, lại chọn ngay khuôn mặt này mà đánh kia chớ, phải chăng ngươi ghen tị với nhan sắc tuyệt mỹ của ta đúng không, đúng là trời cao đất rộng, ngay cả thích khách cũng u mê nhan sắc này của ta :))), Còn không ra đây???"

-...

-Ý khoan, d'it thích khách!!! BỚ NGƯỜI TA à nhầm CÁC HUYNH ĐỆ CÓ THÍCH KHÁCH HÀNH THÍCH NHÀ VUA, MAU MAU BẢO VỆ NGƯỜI!!!

Chưa kịp la tiếp câu " thằng thích khách còn bị nhan khống nữa ..." thì ta đã mém bị dao đâm xuyên họng, " may mà ta né kịp a, không là đi ngắm gà luộc khỏa thân rồi", Ta cố tình liếc xéo tên thích khách đang khinh bỉ mình kia.

-Ta chính là muốn ngươi đi ngắm diêm vương , không những được ngắm gà luộc khỏa thân, có khi ngươi còn được ngắm thêm cả cô nàng heo nâu đỏ thơm ngậy nữa, thế nên mau mau nộp mạng đi!" Hắn cười khểnh đáp lại.

- Được lắm, nhà ngươi rất có bản lĩnh! Còn dám tơ tưởng bổn cung ngồi cùng với con heo quay nữa! Cũng may ta biết võ công, không thể né mãi thế được, ta cũng nên hảo báo đáp ngươi cái tát hồi nãy chớ nhể ?

Nói rồi ta lật người xoay lại, bẻ tay tên thích khách ấy:" Chết tiệt, tối nay bổn cung bị hẹn ra ngoài mém mất trinh mà còn gặp nhà ngươi tát cho một cú nữa!!! Má, sao cứu viện tới lâu vậy chớ?"

Tên thích khách thấy sơ hở, liền rút trong túi áo ra con dao đã quệt độc tính sẵn, lật người lại, nhắm thẳng vào ngực ta mà đâm " Để bản tọa nói cho ngươi nghe, ban đầu bản tỏa định cho ngươi một " vé tịnh dưỡng" nhàn hạ mà ngươi không cần, buộc bổn tọa phải ra tiệt chiêu hạ độc đau đớn này, ráng mà chịu". Hắn nhếch mép cười rợn lên

" Ngươi nghĩ bản tọa ngu đến nỗi đi thích sát nhà vua mà không lường trước được việc bị hô cứu viện ư? Ngây thơ quá rồi nhãi ranh bị ảo tưởng à, khà khà khà..." Ψ(`▽')Ψ

Ý thức lúc đó của ta dần trở nên mơ hồ "Chết tiệt, hắn còn dám đánh lén ta, không được, ta không thích bị người khác ức hiếp như vậy, ta nhận một phải trả người đủ lại mười!!! AAAAAAA.."

Vừa ngoi lên định vung tay đáp trả cái đâm ban nãy của tên thích khách,ta chợt nhắm mắt một cái, chỉ là một thoáng chốc.Ta lại thấy được xung quanh mình là những người xa lạ, không, vấn đề không phải là nó, vấn đề là bàn tay quý báu ngọc ngà của ta đang chuẩn bị đập một cô gái thuần khiết nào đó, ta ngưng lại kịp thời rồi nhưng Ahhhhh...

( quyết định sai lầm của con zai t khi ko đập con nhỏ đó :)) đọc tiếp sẽ hiểu ạ,coi như ảnh mất cơ hội trả thù ).

Gượm đã, phong cảnh này... những thần dân mặt lạ hoắc này... còn nữa, cả bộ đồ quái lạ này nữa....

-Douma ta đang lạc trôi nơi nào vậy!!!!! ΣΣ(゚Д゚;)

Một hồi tự ngẫm, Ta nhớ rằng mình đã gặp 1 thằng thích khách láo toét dám tát má ta trong phòng vua, rồi thằng đấy đánh sml ta, nghiệt duyên ahhhh!!! Đúng rồi! Thằng đấy đâu rồi, bổn cung còn chưa xử xong hắn cái tội đấy kia mà!

Nhưng khoan đã, trước mặt là những thứ quái lạ, ta lại nhớ đến đoạn đối thoại của ta và Lăng Hải trạng nguyên.

- Nếu 1 ngày ngươi mở mắt ra mà thấy mình lạc trôi ở 1 nơi "quái lạ" thì chỉ có 2 trường hợp, 1 là đã chết, 2 là ngươi đã xuyên không.

- haha, huynh nói lắm như vậy làm gì, ba cái vụ xuyên không đó là nhảm nhí cả thôi. Đệ không tin đâu, mà nếu có, chắc chắn sẽ không xảy ra với đệ, đệ đẹp zai ăn ở đức độ thế "lầy" mà ai nỡ cho đệ xuyên qua nơi khác chớ! (*^∀゚)ъ

Ta đưa tay sờ t(r)ym mình, may quá, CÒN!! Thế là ta chưa chết, nhưng ta xuyên không ahhhhh!!!

Đúng ah, qua thật lúc đó ta đã cợt nhả không tin vào ba cái vụ xuyên không đến như vậy, rồi giờ thì sao... thì sao ahhhhhhhhh (ノಠдಠ)ノ︵┻━┻

Cớ sao ông giời lại cho ta xuyên qua ngay lúc này chớ!! Ta còn chưa xong với tên thích khách bị nhan khống kia đâu!!!! AAAAAA....

Ở một nơi nào đó...

- Bác sĩ Tư, bác sĩ Tư mau tỉnh lại ahhhhhhh....(;'д`)ゞ


Edit :Trẫm

Ây dồ, lần đầu trẫm viết truyện, sai sót gì cứ báo với trẫm nha. ('∀`ゞ

Bạn đang đọc Trọng Sinh Tôi Không Có Ký Ức sáng tác bởi ako2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ako2020
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.