Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói ra tiếng nói của mình trong thế đạo mênh mông này!

Phiên bản Dịch · 961 chữ

Đúng vậy.

Sau khi nghe được tin tức từ Mạnh Phương, mọi người trong lớp đều kêu rên từng mảng.

  

Mỗi tuần chỉ có nửa ngày thứ sáu và một tháng chỉ có một ngày cuối tuần thứ bảy.

Ngoài ra còn có một bài kiểm tra nhỏ trong hai tuần và một bài kiểm tra thử trong một tháng.

  

Cường độ học tập so với nửa đầu năm còn lớn hơn nhiều.

  

Trong lúc nhất thời, nhiều người đã ghé trên bàn phàn nàn về sự sắp xếp của nhà trường với các bạn cùng bàn.

  

Tuy nhiên, Vương Đông Lai lại không làm như vậy mà vẫn tiếp tục đọc, hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm mê.

  

"Lão Vương, anh cảm thấy trường học có vấn đề sao? Nghiêm khắc như vậy, dù sao chúng ta cũng không vào được đại học." "

Không đúng, điểm số của em nói không chừng còn có hi vọng thi đỗ cao đẳng."

Hoàng Thành nhìn bạn cùng bàn của mình, cả buổi sáng đều đang đọc sách, đến bây giờ còn đang chăm chú đọc sách, không khỏi có chút ngạc nhiên, liền vươn tay chạm vào Vương Đông Lai, cắt ngang động tác của Vương Đông Lai.

Quay đầu, nhìn Hoàng Thành, Vương Đông Lai trong đầu nhớ lại Hoàng Thành tương lai.

Thi đậu cao đẳng, học chuyên ngành điều dưỡng, làm hai năm, lúc thực tập được người nhà sắp xếp trở lại bệnh viện huyện An Thủy thực tập, sau khi tốt nghiệp vừa làm việc vừa thi biên chế.

Thi hai năm, thi vào bệnh viện huyện.

Vừa mới thi vào, liền lập tức mua nhà kết hôn, so với cảnh ngộ của Vương Đông Lai mà nói, tuyệt đối là người thắng.

Nghĩ tới đây, Vương Đông Lai cũng không có vội vã trả lời, mà là quay đầu nhìn xung quanh một vòng, đem tên cùng khuôn mặt của mọi người ở trong lòng nhớ lại.

Mặc dù thành tích học tập của lớp Vương Đông Lai kém, nhưng sau này cũng xuất hiện không ít y tá, giáo viên và công chức.

Đây chính là nguyên nhân khiến Vương Đông Lai kiếp trước không muốn trở lại huyện An Thủy.

Vừa nghĩ tới bệnh viện, trường học, trong chính phủ, đều là đám bạn học năm đó của mình, liền cảm thấy hoang đường.

Học giỏi, đến thành phố lớn làm tinh anh.

Học tập bình thường, đến thành phố lớn làm người làm công, hưởng thụ 996 phúc báo.

Học tập kém, bên ngoài lăn lộn không nổi, ngược lại là ở quê nhà bưng bát cơm sắt lên.

(Nói thật các bác là ở quê em muốn ăn bát cơm sắt này cũng không phải dễ dàng gì, tất cả đều cần có bác Hồ ủn mông hết và còn cần cả mqh mới được, hazz, cuộc sống cmn khó khăn như cái cách em vẫn đang loay hoay không biết làm sao để tăng lượt đọc,lượt like để các bác ghé em nhiều, để em có xìn mua điếu thuốc vân vê, rồi lại ngồi đánh chữ,thế nên bác nào đọc tới đoạn này có thấy thương cho mình thì thương cho cả em mà like, giới thiệu bạn đọc cho em có động lực;)

"Sinh ra như con kiến hôi, phải có dã tâm của thiên nga, cuộc đời mỏng manh như tờ giấy, phải có tấm lòng kiên cường. Đại trượng phu sinh ra trong thiên địa, há có thể buồn bực ở lâu dưới người, nên lấy mộng làm ngựa, không phụ Thiều Hoa, Càn Khôn chưa định, ta và ngươi đều là hắc mã!"

Đoạn văn này thế nào? Có đủ trang bức hay không?

Vương Đông Lai ánh mắt sáng ngời, khóe miệng mỉm cười, hỏi Hoàng Thành.

Hoàng Thành cũng là một tên mê tiểu thuyết thâm niên, nghe được câu nói đầy trang bức lúc này, lập tức cảm thấy hứng thú, vội vàng hỏi: "Những lời này là từ cuốn tiểu thuyết nào, cảm giác rất thú vị, cậu dùng bluetooth gửi quyển tiểu thuyết tới cho tớ xem."

Ha ha ha, những lời này không phải trong tiểu thuyết, là trong ngữ văn.

Vương Đông Lai lúc nói ra những lời này, trong lòng lại nhớ tới một phiên bản khác của câu này ở Douyin kiếp trước.

"Sinh như con kiến hôi, nên biết thiên địa to lớn, mệnh mỏng như tờ giấy, không nên tâm cao hơn trời, đại trượng phu sinh ra trong thiên địa, bất đắc dĩ chỉ có thể khuất cư dưới người, Càn Khôn đã định, ta và ngươi chẳng qua chỉ là trâu ngựa."

Vương Đông Lai kiếp trước, không biết bao nhiêu lần trong đêm khuya đã thống hận tất cả những chuyện này, thống hận chính mình chưa từng hảo hảo học tập, thống hận nhà tư bản ngạo mạn vô sỉ, nhưng hừng đông, lại thu thập tốt tâm tình, tiếp tục làm công bán mạng.

Hiện tại, ông trời cho Vương Đông Lai một cơ hội làm lại, hắn thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Mà hiện tại, chính là muốn đem hết toàn lực hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên của hệ thống.

Xưa có một con chim, ba năm không có cánh, sau có cánh dài, không bay không kêu, bị người ta quan sát. Mặc dù không bay, nhưng khi bay đến tận trời, mặc dù không kêu, nhưng khi kêu khi bay được rồi thì khiến mọi người phải kinh ngạc.

Vương Đông Lai đã thề phải phát ra tiếng nói của mình trong thế đạo mênh mông này!

Bạn đang đọc Trọng sinh tôi muốn trở thành học bá của Bảo bảo tiểu man yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tickky
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.