Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu đương! Chó đều không nói!

Phiên bản Dịch · 1147 chữ

Động tác của Vương Đông Lai, cũng để cho Hoàng Thành bạn cùng bàn ngồi bên cạnh giật nảy cả mình, không biết rõ Vương Đông Lai đây là phát điên gì, sẽ làm như vậy.

Một giờ học bốn mươi phút, Vương Đông Lai chỉ thu được ba điểm giá trị kinh nghiệm, so sánh với giá trị kinh nghiệm của môn khác quả thực là vô cùng thê thảm.

Nhưng Vương Đông Lai cũng không có ý định từ bỏ.

Trời cao đã cho hắn cơ hội trùng sinh, còn có một ngón tay vàng, nếu chút khó khăn này đều không giải quyết được, bản thân Vương Đông Lai cũng sẽ xem thường chính mình.

Sau tan học, Vương Đông Lai khép lại sách toán học, duỗi ra tay hung hăng ấn ấn đầu của mình.

Xem sách toán học của một tiết học, đầu óc hắn đầy công thức toán học, cùng với lý niệm công thức không hiểu, hoa mắt chóng mặt, như muốn nổ tung.

Mà tiết học này kết thúc, cũng vừa vặn là thời gian cơm trưa.

Mọi người bên trong phòng học, lần lượt rời chỗ ngồi, cầm bộ đồ ăn, hướng tới phòng ăn đi đến.

“Đi thôi lão Vương, đây hôm nay ngươi là làm sao rồi, từ sớm liền bắt đầu không ổn, chẳng lẽ lại là muốn chăm chỉ học tập, thi đại học nha?”

Hoàng Thành hiếu kỳ hỏi Vương Đông Lai, trong ánh mắt tràn ngập thăm dò.

Là bạn cùng bàn, Hoàng Thành thế nào không biết rõ thành tích toán học của Vương Đông Lai, trong quá khứ đến lớp số học, Vương Đông Lai như là có thể nghe hiểu, liền sẽ tử tế nghe giảng, nghe không hiểu liền biết giống với cậu chơi điện thoại di động xem tiểu thuyết.

Tuy nhiên, hôm nay lại không giống, mặc kệ là một môn học nào, Vương Đông Lai cũng cực kỳ nghiêm túc đọc sách.

Hoàng Thành chú ý tới, Vương Đông Lai hôm nay liền một lần điện thoại di động đều không có đào đi ra qua.

Đây tại trước kia, căn bản chính là chuyện không có thể xảy ra.

Nghe được câu hỏi của Hoàng Thành, Vương Đông Lai liếc nhìn Hoàng Thành, sau đó nhìn các bạn cùng lớp đang đi về phía nhà ăn, khẽ gật đầu, sau đó tập trung vào sách vở.

“Cậu đã chịu sự kích thích gì? Làm sao đột nhiên muốn chăm chỉ học tập rồi, chỉ còn 98 ngày, không kịp rồi, hơn nữa, với thành tích của ngươi, ba cuốn sách chắc chắn không có vấn đề gì lớn, ba cuốn sách và trường cao đẳng cũng không có phân biệt gì, thời gian cuối cùng cần gì phải mệt mỏi vậy?”

Hoàng Thành lắc đầu, căn bản không hiểu trong lòng Vương Đông Lai nghĩ gì, không cho là đúng nói ra như thế.

Đúng lúc này, một cô gái tóc ngắn từ trên bục giảng đi tới, Hoàng Thành nhìn thấy, con mắt vừa sáng, liền thấp giọng nói với Vương Đông Lai: “Ngươi nhất định là yêu đương với Trần Mộng Ni rồi đi, hai người quyết định thi trường đại học phải không?”

Cô gái từ trên bục giảng đi qua cao một mét sáu, khuôn mặt tròn, ngũ quan thanh tú, dù không xem như đại mỹ nhân gì, nhưng cũng lại tính lên là có mấy phần điểm nhan sắc, thuộc về tiểu gia bích ngọc.

Thân là lớp nghệ thuật, nên số lượng nữ sinh nhiều, trong đó cũng có mấy cái mỹ nữ dễ coi.

Nghe được lời của Hoàng Thành, Vương Đông Lai nâng lên đầu xem đi qua, chỉ là liếc mắt liền thu hồi.

Nói thật, kiếp trước Vương Đông Lai sau khi lên đại học đã mất liên lạc với hầu hết các bạn.

Tin tức duy nhất là nhìn thấy trong vòng tròn bạn bè WeChat.

Bất quá tình huống của Trần Mộng Ni, Vương Đông Lai trái lại có mấy phần hiểu rõ, bởi vì kiếp trước, Vương Đông Lai có mấy phần yêu thích với Trần Mộng Ni, chỉ là một mực cho đến khi tốt nghiệp, đều không có nói ra miệng, đợi sau lên đại học, liền đem chuyện này bỏ quên.

QQ và bạn bè WeChat trái lại có nhiều, cũng nhìn thấy tình huống phát triển của Trần Mộng Ni.

Trần Mộng Ni học một trường cao đẳng ở tỉnh khác, sau khi tốt nghiệp cũng trở về An Thuỷ Huyện, cũng ở nhà ôn tập hai ba năm, được nhận vào một trường công lập ở một thị trấn bên dưới quận lỵ. Một năm sau, cô chuyển về thành phố.

Mà ví dụ như vậy có rất nhiều, có đi bệnh viện, có đi trường học, cũng có đi ngân hàng, còn có các doanh nghiệp nhà nước địa phương.

Trong lòng hiện lên tin tức của Trần Mộng Ni, Vương Đông Lai nghiêm túc nhìn Hoàng Thành, nói: “Đừng nói nhảm, tớ hiện tại chỉ muốn tập trung học tập, sau này không có chuyện quan trọng gì, đừng quấy rầy tớ!”

Hoàng Thành không ngờ Vương Đông Lai sẽ nói như vậy, nhất thời cảm thấy không còn mặt mũi, sắc mặt trở nên khó coi, cũng không nói chuyện, trực tiếp xoay người liền rời đi.

Đối với tâm tình nhỏ của Hoàng Thành, Vương Đông Lai đã sớm đoán ra được, cũng nhìn ra được, nhưng hắn không để bụng.

Bởi vì ở kiếp trước, hắn đã xem rõ ràng rồi.

Phần lớn bạn học trên lớp này, căn bản không đáng để bản thân hao phí tâm ý.

Ở kiếp trước, vào năm thứ hai và năm cuối cấp ba, trong lớp có hơn sáu mươi người, đều chia năm sẻ bảy, không có đoàn kết lớp học gì.

Sau khi tốt nghiệp, cũng chưa từng liên lạc, thậm chí về sau có ít người trên khu phố gặp phải, đều sẽ giả vờ không nhận thức, quay đầu đi.

Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, Vương Đông Lai tự nhiên sẽ không đem tinh lực chú ý ở chuyện này.

Ngồi vào bàn đọc sách nửa tiếng, Vương Đông Lai mới đứng dậy, hướng nhà ăn đi đến.

Trên đường đi đến nhà ăn, trong lòng của Vương Đông Lai thì đang tính toán tiến độ đạt được giá trị kinh nghiệm của bản thân.

Thời gian một buổi sáng, giá trị kinh nghiệm xem đọc từ bước này sang bước kia, cũng chỉ là 87 điểm.

Muốn thăng cấp, còn kém xa.

Đối mặt tình huống như vậy, Vương Đông Lai lại làm sao còn đi trêu chọc nữ sinh.

Yêu đương, chó đều không nói!

Bạn đang đọc Trọng sinh tôi muốn trở thành học bá của Bảo bảo tiểu man yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tickky
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.