Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô đang làm gì

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

- Mày... Mày rốt cuộc là ai...

Bên trong tầng hầm tĩnh mịch âm u, chỉ nghe thấy vài tiếng hít thở yếu ớt, mà bao trùm hết thảy chính là sự yên tĩnh đến rợn người. Máu đọng thành một vũng lớn trên mặt đất, mùi máu tươi mê người chầm chậm truyền tới, giống như hoa anh túc đỏ đang tỏ ra mùi hương khiến người mơ màng.

Giờ phút này trên mặt đất có mấy người nằm la liệt, đều rất quen mắt, chính là cái tên béo kia cùng đám tiểu đệ của hắn. Bọn hắn chẳng còn phách lối như trước nữa, từng tên nằm tê liệt trên đất, máu nhuộm đỏ quần áo, gân tay gân chân đều bị cắt đứt nên hoàn toàn không thể động đậy. Đặc biệt là chỗ cổ tay bị dao khoét ra một lỗ sâu nhỏ, máu chảy ra không ngừng, cho thấy rõ mạng sống của bọn hắn đang dần đi vào thời khắc cuối cùng.

Có điều gì kinh khủng hơn so với trơ mắt nhìn chính mình từng bước đi tới chỗ chết mà không thể làm gì ngăn cản?

- Ừm?

Cấm Bạch trên người mặc váy trắng, chỗ bả vai giờ vẫn đang chảy máu, nhưng cô giống như không có cảm giác, ngồi trên ghế khẽ đung đưa hai chân, bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn, tinh xảo như ngọc thượng hạng, tâm tình cực tốt mà ngâm nga điệu hát dân gian, giọng hát ngọt ngào dễ nghe đặc trưng của thiếu nữ, chỉ là lúc này không ai ở đây có tâm tư thưởng thức.

Cấm Bạch đeo bao tay vuốt vuốt khẩu súng cô đoạt được từ đám người kia, ngón tay mảnh khảnh đặt trên cò súng, họng súng đen ngòm giống như chỉ trong chớp mắt liền bay ra một viên đạn kết thúc mạng người.

Khóe miệng cô còn dính chút máu tươi, nhuộm đỏ cánh môi, đôi mắt hiện lên tia sáng dịu dàng như nước, lấp lánh sao trời lại càng tô điểm cho khuôn mặt non nớt trở nên đẹp đẽ không tưởng. Cô nở nụ cười ôn nhu thấm vào lòng người, giống như không nghe thấy câu hỏi của đám người kia.

- Mấy chú có phải đang ghét bỏ cháu phục vụ không tốt đúng không? Nhưng vì sao lại sợ cháu... Cháu rõ ràng không làm gì các chú mà, không phải đã nói sẽ thả cháu đi sao.

Cô đứng dậy, đi tới trước mặt tên đàn ông vừa rồi lấy roi quất cô, nở nụ cười tràn đầy dịu dàng.

- Tha cho tao... Làm ơn tha cho tao... Sau đó... Mày có thể đi, bọn tao chắc chắn sẽ không ngăn cản mày, mày thích cái gì, tao đều có thể cho mày hết.

Tên đàn ông kia run rẩy nằm trên đất, nghĩ tới thảm trạng của đại ca, hắn suýt nữa tè ra quần, chỉ có thể thầm hận tại sao chỗ này lại xuất hiện đứa sát tinh như này, rõ ràng trước đó vẫn bình thường, nhưng sau khi tỉnh lại liền giống như bây giờ.

- Thật?

Cấm Bạch mắt sáng lên giống như đứa tẻ được cho kẹo, vẻ mặt vui mừng, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng trở nên càng ngọt ngào.

- Thật, thật sự, chỉ cần là thứ tao có, đều cho mày hết, chỉ cần mày tha mạng cho tao thôi!

Tên đàn ông liền vội vàng gật đầu, sợ nói chậm một lời sẽ lập tức đi đời nhà ma.

- Vậy được rồi, cho tôi con mắt của chú đi, mặc dù nó hơi xấu một chút, như thế nào.

Cấm Bạch nháy mắt, ra vẻ miễn cưỡng nhượng bộ, vươn tay sờ sờ mắt của tên đàn ông, giống như đang xem xét vật này có đáng giá khiến bản thân lấy ra cất giữ để đổi mạng cho tên rác rưởi này hay không.

Nghe thấy giọng điệu bình thản của Cấm Bạch, từng chiếc lông tơ trên người tên đàn ông đều dựng ngược.

- ...

Thân mình trắng bạc đang trôi lơ lửng trên không trung của 114 chợt cứng ngắc. Nó cảm thấy hành tinh của nó thật tốt, hu hu, mấy người sống trên Địa Cầu đều hung tàn giống như kí chủ nhà nó hả.

...

Từng người bị giam trong lồng sắt, từ người lớn đến trẻ nhỏ sắc mặt đều đã trở nên chết lặng. Mặc kệ trước đây thân phận của bọn họ như thế nào, bây giờ đều không quan trọng nữa, bọn họ giống như có thể nhìn thấy trước vận mệnh sắp tới sẽ ra sao. Đàn bà, con gái may mắn một chút liền sẽ bị bán đi làm vợ cho người vùng núi xa xôi. Đàn ông, con trai may mắn một chút thì sẽ bị đánh tàn phế, bán cho người khác làm công cụ đi ăn xin đầu đường xó chợ. Mà đáng sợ nhất, chính là mất mạng, bị đám ma quỷ kia đưa lên bàn giải phẫu, bị trực tiếp móc ra nội tạng khi còn đang sống, khi còn đang thở, sau đó nội tạng bị đem tới chợ đen bán, còn thi thể sẽ trở thành người vô danh hỏa táng thành tro bụi.

Mặc kệ là vận mệnh sắp tới ra sao, đều khiến người tuyệt vọng.

"Bịch... Loảng xoảng..."

Âm thanh từ trong phòng truyền ra, tiếng bước chân vang lên, bọn họ nhìn theo hướng âm thanh phát ra, liền nhìn một thiếu nữ mặc váy trắng rách nát dính đầy máu, nhất là chỗ bả vai bị thương rất nghiêm trọng, máu chảy ra dọc theo tay nhỏ xuống đất, sắc mặt cô tái nhợt, lại mang theo kiên cường ẩn nhẫn, chật vật đi đến chỗ bọn họ.

- Bọn hắn xảy ra tranh chấp nội bộ, chỉ còn một người cuối cùng, tôi thừa cơ đánh hắn ngất xỉu, bây giờ tới cứu mọi người, suỵt.

Giọng nói thiếu nữ rõ ràng rất hư nhược, cùng với khuôn mặt tái nhợt đang nở nụ cười thuần khiết kia, lại giống như thiên sứ cứu rỗi người đang chìm xuống địa ngục tuyệt vọng, khiến những người ở đây vốn đang tuyệt vọng dấy lên hi vọng. Họ đem hình ảnh người thiếu nữ gầy yếu trước mát khắc sâu vào tâm trí, bởi họ biết, cô gái này đã phải chịu tra tấn như thế nào, nhưng dù mình đầy thương tích, cô vẫn không ngại nguy hiểm mà tới cứu họ, chứ không hề bỏ chạy một mình. Nếu đổi lại là bọn họ, chắc chắn, họ sẽ không dám ở lại đây thêm một phút nào nữa.

"Loảng xoảng..."

Tiếng mở khóa, tiếng mở cửa vang lên liên tục, chỉ trong chốc lát, tất cả lồng sắt đều được mở ra, đến khi họ lấy lại tinh thần, người thiếu nữ trước đó đã không thấy nữa.

Trong mắt mọi người đều mang theo sự biết ơn trước nay chưa từng có, đem hình dáng ân nhân ghi tạc vào lòng, thậm chí có người âm thầm thề, sau khi ra khỏi đây, nhất định phải biết được thân phận của cô, rồi làm mọi thứ để báo đáp cô

Nhất là người thiếu niên có bộ dạng chật vật mười phần, cả người chồng chất vết thương, lại không thể che đi khí độ phi phàm, giờ phút này hắn nghĩ tới hình dáng của Cấm Bạch, trong mắt hắn tràn ngập suy nghĩ khó đoán, giống như làm ra một quyết định quan trọng.

...

Cấm Bạch đem con dao giải phẫu nắm chặt trong tay, sắc mặt tái nhợt từ dưới tầng hầm lên, thân thể của cô lúc này cực kỳ suy yếu, lúc nào cũng có thể ngất đi, bước chân mới vừa bước ra khỏi cửa hầm, còn đến không kịp phản ứng, liền thấy bốn phía giống như bị người bao vây, một người chợt xuất hiện trước mặt cô.

Cô chỉ cảm thấy người này mang theo sát khí cùng lực uy hiếp cực lớn lướt tới chỗ cô, không kịp nghĩ nhiều, con dao trong tay lập tức giơ lên chĩa vào cổ họng đối phương, mà đối phương cũng cầm một khẩu súng đặt trên đỉnh đầu, tay đặt ngay cổ của cô, chỉ cần hắn dùng sức, cô chắc chắn không thể phản kháng. Người này, rất nguy hiểm.

- Cô đang làm gì.

Giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính của nam nhân vang lên, rất dễ nghe, giọng điệu nhàn nhạt, giống như hắn hoàn toàn không để ý tới con dao đang đặt trên cổ mình. Từ xa nhìn lại, cơ thể hai ngươi giao triền ở một chỗ, người không biết, còn tưởng hai người đang quấn lấy nhau thể hiện tình cảm.

- Giết người.

Giọng điệu Cấm Bạch cũng hừng hờ bất cần giống đối phương, thanh âm trong veo của thiếu nữ cực kỳ dễ nghe. Lúc này, cô hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ, con ngươi đen nhánh hiện tỏa ra nhưng tia sáng rực rỡ, cùng diện mạo khéo léo, tinh xảo, dù là ai trông thấy bộ dạng này của cô, cũng khó mà sinh ra ác ý hay đề phòng.

Ngẩng đầu trong nháy mắt, vì ánh đèn không chiếu tới, cô không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ có thấy được môi lạnh hơi giương lên, mang theo cảm giác yêu dã khó tả.

- Ồ?

Khóe miệng người đàn ông lại lần nữa cong lên.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Vào Hào Môn: Vợ Yêu Pháp Y Đừng Hắc Hóa của Phi Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi keira_yatashi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.