Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai cũng là diễn viên

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Nói là chuẩn bị làm tiệc, nhưng lúc này Lưu Phi đi về phía sau núi, bắt mấy con gà mà tông môn nuôi, tuy là nghèo khó, nhưng Kháo sơn tông vẫn là nuôi một vài loại gia súc gia cầm.

Lúc này Lưu Phi chân chính trổ hết tài năng bản thân, kiếm quang lập lòe, tiễn đưa ba con gà đi gặp đại đạo. Sau đó đi về hướng nhà bếp.

Nhà bếp là địa bàn của sư muội Tiêu Đô Đô, nghe đồn năm xưa con trẻ, sư tôn đi du lịch bốn phía, đang lúc sắp chết đói, được một tên phàm nhân cứu mạng, tên phàm nhân kia là một tên đầu bếp. Tên đầu bếp biết được sư tôn là người tu tiên, ngõ ý muốn muốn cho con gái mình bái nhập vào tiên môn.

Sư tôn thấy tên đầu bếp kia cứu mình, với tại tu tiên giới sợ nhất là mắc nợ, nên hứa hẹn đợi Đô Đô đủ tuổi sẽ nhận làm đệ tử. Đến tông môn được vài năm, biết được sư tôn cũng không phải người đứng đắn lắm, muốn rời khỏi thì nghe được cha mất đi, mẹ kế ở nhà tranh đoạt tài sản, không còn nơi để về, Đô Đô liền kế thừa căn bếp này.

"Sư muội, mau làm mấy món, tối nay chúng ta làm tiệc chiêu đãi tiểu sư đệ mới đến." Lưu Phi lúc trước mắt áo trắng đã sớm đổi đi một bộ quần áo khác, trên kiếm còn sâu ba con gà từ từ bước vào nói.

"A, Đô Đô là có sư đệ sao, vậy Đô Đô không còn là nhỏ nhất." giọng nói trong trẻo đáng yêu, lúc này Đô Đô đang mặc bộ tạp dề, trên má có vài vết lọ nồi, nhưng cũng không làm mờ đi sự đáng yêu của vị sư muội này.

Mấy ngày nay nàng ăn cháo đã phát ngán, nếu không phải vì gà quá nhỏ, nàng đã sớm làm thịt từ lâu. Không ngờ hôm nay sư tôn lại dẫn về một tiểu sư đệ, thế là bọn họ có thể ăn một bữa thật lớn.

....

Lúc này tám người ngồi vây quần bên cái bàn nhỏ, ở giữa có vài cây nến. Nói là làm tiệc chiêu đãi nhưng thật ra cũng chỉ có mấy món gà luộc, gà kho, cháo trắng. Rượu thì được thay bằng nước trà.

Mặc dù không giống như trong tưởng tượng, nhưng Trường An nhìn trên bàn bày ra các món ăn cũng phong phú, cộng thêm tay nghề của Đô Đô, phải nói là mùi thơm bay khắp phòng.

Huyền Tử lúc này ho khan rồi nói:

"Chắc các con đã biết, đây là đệ tử mới mà ta vừa thu nhận, cũng là sư đệ sau này của các con, Trường An, sau này các con phải quan tâm, giúp đỡ, cùng nhau tu luyện để đi đến đại đạo."

Sau đó chỉ thấy Huyền Tử nhắm mắt, chấp hai tay lại: "tạ ơn tổ sư gia ban cho thức ăn".

Cả đám đệ tử cũng làm theo. Trường An thấy các sư huynh sư tỷ làm theo nghiêm túc như vậy nên cũng làm theo, tình cảnh này có chút quen thuộc, nhưng hắn không nhớ là thấy ở đâu.

Trường An lúc này để ý tới các vị sư huynh sư tỷ này. Trên đường đi đến đây, hắn gặp đại sư huynh Lưu Phi. Từ trong miệng đại sư huynh biết được tên cùng một vài tính cách của những sư huynh sư tỷ còn lại.

Người ngồi bên trái sư phụ chính là nhị sư huynh Trần Bắc Huyền, trên người mặc trang phục màu đen, khuôn mặt anh tuấn, nhưng dưới mí mắt ẩn ẩn có vết thâm, nghe đâu chính là một bậc thầy về luyện đan.

Ngồi kế bên nhị sư huynh chính tam sư tỷ Hồng Nguyệt Tâm, nhìn bề ngoài sư tỷ dáng người thon thả, chân mài lá liễu, mũi cao mắt to, trên miệng dậm chút vết son đỏ, với thêm khuôn mặt có chút băng lãnh, là một mỹ nhân xinh đẹp, hại nước hại dân yêu tinh. Nhưng đại sư huynh từng cảnh báo hắn không nên trêu trọc vị sự tỷ này, thật ra tính tình nàng trái ngược bề ngoài, táo bạo xúc động, là chân chính thể tu, chỉ cần một đấm có thể tiễn hắn đi gặp chân chính đại đạo.

Lúc đó Trường An là không tin, một vị thể tu là con gái dù có đẹp cũng không tới mức phải hại nước hại dân yêu tinh. Lúc này gặp mặt, Trường An là hối hận trách lầm đại sư huynh. Nhìn bề ngoài như này ai biết được đây là thể tu chứ.

Ngồi cạnh Trường An phía bên trái là lục sư tỷ Tiêu Đô Đô, bên phải là ngũ sư huynh Lý Tứ, sở trường là phù chú, thường hay đóng giả đạo sĩ xuống các thôn gần đó bán bùa chú trừ yêu. Tứ sư huynh tên Trương Tam, là một tên luyện khí, các công cụ nhà bếp là do vị sư huynh này luyện ra.

Nghe nói trước khi Trường An gia nhập, còn có một tên đệ tử nữa, nhưng mà sư tôn nói hắn đã rời khỏi tông môn, làm nhiều điều ác nên đã tông môn đuổi đi. Các sư huynh sư tỷ khác nghe vậy cũng không nói gì, người thì cầm đũa gấp thức ăn bỏ vào chén ăn liên tục, người thì chỉ hớp một ngụm nước.

Phong phú nhất là cảnh Đô Đô cùng ngũ sư huynh Trương Tam dành thức ăn, đại sư huynh dùng đũa ngăn cản lại hai người rồi gấp miếng thịt bỏ vào chén sư tôn. Trường An cảm thấy thật ấm áp, phải biết tông môn đoàn kết như thế, sư huynh sư tỷ quan tâm nhau, không như những gì miêu tả, quả nhiên là không nên việc gì cũng nghe nói, mà phải nhìn bằng mắt.

Mắt thấy thức ăn trên bàn sắp hết, Trường An lúc này mới từ trong mơ tưởng trở về hiện thực, cũng tham gia tranh dành thức ăn, hình ảnh vui vẻ vô cùng.

"Khụ khụ, được rồi, sư tôn có chuyện bàn giao cho các con đây."

Thức ăn trong dĩa không biết từ lúc nào chỉ còn lại có xương, bảy tên đệ tử nhìn về hướng sư tôn của mình.

"Ngày mai Bắc Huyền xuống núi thuê thợ về sửa phòng lại cho Trường An, còn các con mỗi ngày sẽ thay ta chỉ dạy cho sư đệ mới này."

Lão Huyền Tử vừa nói vừa vuốt râu.

Sáu tên đệ tử nghe đến câu đầu thì vẻ mặt bình thản, điều đó hiển nhiên, phòng ốc là lâu rồi chưa có người ở, tránh có bụi bậm, cần phải tu sữa. Nhưng nghe đến câu sau thì trừ vẻ mặt vẫn như cũ lạnh lùng của Hồng Nguyệt Tâm cùng bộ dạng ta đã biết từ trước của đại sư huynh ra, thì những người con lại đều mở to mắt nhìn sư tôn, có người oán hận, có người lúng túng, đủ loại ánh mắt.

Phải biết bọn họ phần lớn là do lừa tới, cảnh giới tu vi cũng không cao, lúc nghe thông báo sẽ có đệ tử mới, bọn họ đều cho rằng sư tôn điên rồi, nhưng được một phen giải thích của đại sư huynh, bọn họ cố ý phối hợp cùng sư tôn diễn vị sự đệ này, tránh quá kiếp nạn.

Nhưng bây giờ bọn họ nghe cái gì, chính là để bọn bọn chỉ bảo vị sư đệ này, nếu nói như dạy cách lừa ăn lừa uống, để đá lên bụng rồi lấy búa đập xuống, biểu diễn hát tuồng thì bọn họ làm được, còn chuyện tu luyện thì quên đi.

Nhìn thấy các đệ tử ánh mắt như vậy, lão Huyền Tử nhắm mắt lại, còn dưới chân thì đạp chân Lưu Phi một cái.

"Ai da," Lưu Phi đau quá hét lên. Mọi người đồng loại nhìn hắn.

Thấy ánh mắt mọi người, đang ôm lấy cái chân đau Lưu Phi bỗng nhiên hiểu ý sư tôn của mình, đứng lên dõng dạc nói.

"Chúng ta là một tông môn phải đoàn kết với nhau, sư tôn trăm công nghìn việc. Giúp tiểu sư đệ tu luyện đó là trách nhiệm của chúng ta. Tối nay tiểu sư đệ hãy về nghiên cứu tâm pháp tổ truyền của chúng ta, Thái Huyền Kinh, mai đích thân sư huynh sẽ giải đáp thắc mắc cho sư đệ."

Đây là lần đầu tiên các sư đệ sư muội nghe đại sư huynh lời nói hùng hồn lý lẽ như vậy, phải biết lúc trước nếu có việc, người trốn đầu tiên là đại sư huynh.

Rồi còn cái quỷ gì Thái Huyền Kinh là tâm pháp tổ truyền nữa, rõ ràng là công pháp bán đầy ngoài chợ. Cái loại công pháp cho trẻ em, chúng nó còn vứt đi chữi vào mặt.

Bạn đang đọc Trừ Ta, Toàn Tông Môn Đều Là Diễn Viên sáng tác bởi pknnnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnnahh
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.