Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận đầu

Tiểu thuyết gốc · 1390 chữ

Nghe được Đạo Huyền chân nhân âm thanh, toàn bộ đệ tử của Thanh Vân môn lập tức trên hưng phấn sau đó mở ra bước chân lục đục mà tìm kiếm lôi đài thi đấu.

Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn!

Tám tòa lôi đài, sáu mươi bốn người dự thi, phân thành bốn lượt. Lượt đầu tiên chính là mười sáu người, Đại Trúc phong đệ tử cũng chỉ có Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi thượng đài phân biệt là Càn vi và Ly vị hai cái lôi đài.

Theo sự phân phó của Điền Bất Dịch, Tống Đại Nhân sẽ ở lại Càn vị quan sát trận đấu của Trương Tiểu Phàm còn hắn và Tô Như sẽ cùng lão nhị đến lão lục đi tới Ly vị mà cổ vũ cho Điền Linh Nhi còn về phần tiểu Hôi thì cứ để cho nó cùng Đại Hoàng đi chơi đi thôi.

Trước khi đi, Điền Linh Nhi vô cùng hoạt bát nói đối với Trương Tiểu Phàm nói: “ Tiểu Phàm, đệ cố lên nhé, nhất định phải chiến thắng a!”

Trương Tiểu Phàm để ý nhìn thấy Điền Bất Dịch và Tô Như tựa hồ đang trao đổi, liền tiến lên một bước nói nhỏ bên tai của Điền Linh Nhi, cười xấu xa nói: “ Linh Nhi, nếu đệ thắng thì đệ có thể hay không…hắc hắc!”

“ Đáng ghét!” Điền Linh Nhi nháy mắt gương mặt xinh đẹp trở nên đỏ ửng, nũng nịu mà khẽ dậm chân một cái, sau đó chạy vụt đi để lại cho Điền Bất Dịch cùng mấy vị sư huynh đệ tựa như rơi vào mờ mịt.

Cũng chỉ có Tô Như đột nhiên nhìn về phía Trương Tiểu Phàm khóe miệng lộ ra một nụ cười thâm ý.

“ Khụ khụ!” Trương Tiểu Phàm liền biết mình trêu trọc sư tỷ đã bị sư nương phát giác liền không khỏi ngượng ngùng ho khan vài cái, khiến Tống Đại Nhân đang bước đến lo lắng hỏi thăm: “ Tiểu sư đệ, đệ không sao chứ?”

“ A! Đệ không sao!” Trương Tiểu Phàm mỉm cười đáp.

Tống Đại Nhân ánh mắt nhìn về phía tiểu sư đệ của mình mà trở nên tự hào, phải biết chính hắn là người đã tận tay chỉ dẫn tiểu sư đệ bước vào con đường tu chân, đến hiện tại Trương Tiểu Phàm tu vi liền ngay cả hắn cũng cao hơn một bậc, thử hỏi người người vừa làm sư vừa làm huynh như hắn không tự hào cho được.

Trong lòng cảm khái một chút, Tống Đại Nhân vỗ vỗ vai Trương Tiểu Phàm cười nói: “ Tốt, đệ không sao thì chúng ta đi thôi!”

Trương Tiểu Phàm và Tống Đại Nhân một trước một sau đi tới Càn vị lôi đài.

Nhìn thấy trên đài đối thủ đã chờ lâu, còn có bên cạnh trưởng lão tựa hồ cũng có chút không kiên nhẫn, Trương Tiểu Phàm lưng cõng thần kiếm,phong độ đạp lên bậc thang, từng bước tiến về lôi đài.

Đứng trên lôi đài, Trương Tiểu Phàm khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười ôm quyền nói: “ Đại Trúc phong Trương Tiểu Phàm, mời sư huynh chỉ giáo!”

Đối thủ bên kia động dạng cũng ôm quyền nói: “ Thông Thiên phong Lý Dịch, mời chỉ giáo!”

“Đang” Âm thanh chung đỉnh bất ngờ vang lên, vị Trưởng Lão dưới đài cao giọng hô lớn: “ Bắt đầu đi!”

Giọng nói của Trưởng Lão vừa dứt, Lý Dịch ngay lập tức hai tay nắm lấy kiếm quyết mà tế ra một thanh tiên kiếm tỏa ra hoàng sắc nhàn nhạt, sau đó nhìn về phía Trương Tiểu Phàm cười nói: “ Kiếm tên Hoàng Minh, Trương sư đệ, xin mời!”

Trương Tiểu Phàm hướng mắt nhìn về thanh tiên kiếm này liền biết được nó không phải là phàm phẩm, chỉ bất quá Trương Tiểu Phàm hồn nhiên không thèm để ý.

Hắn đứng tại đó hai tay chắp ở sau lưng, đạo bào trắng tinh đón gió mà bay, xuất trần thoát tục tựa như trích tiên từ cửu trùng thiên hạ phàm.

Giữa sân hết thảy tất cả mọi người, dù là Lý Dịch hoặc là đệ tử Thông Thiên phong dưới đài, nhìn thấy Trương Tiểu Phàm thần sắc vẫn như cũ thản nhiên, thậm chí ngay cả tiên kiếm cũng chịu xuất ra, trong nhất thời trở nên khó chịu mà Lý Dịch gương mặt lập tức trở nên tái đi.

Tiên kiếm không rời vỏ thì đại biểu cho điều gì?

Một loại là tu vi viễn siêu đối phương, cho nên không cần phải dùng đến pháp bảo cùng tiên kiếm để khi dễ đối thủ, về phần một loại khác chính là…Khinh thường xuất kiếm!

Không sai!

Chính là khinh thường xuất kiếm.

Trong nguyên tác Lục Tuyết Kỳ chính là trước khi đi đến trận chung kết, nàng chẳng phải thanh Thiên Gia thần kiếm cũng không muốn xuất vỏ hay sao?

Đều nói thần kiếm có linh, thanh Phệ Thiên thần kiếm của Trương Tiểu Phàm chính là sự kết hợp của hai đại hung vật Phệ Huyết châu, Nhiếp Hồn côn cùng với Trấn Ngục Thần Thiết khiến nó từ lâu đã viễn siêu Cửu Thiên thần binh, cho nên Trương Tiểu Phàm mới khinh thường để nó cùng với cấp thấp pháp bảo cùng tiên kiếm tiến hành đối kháng.

Nói một cách dễ hiễu hơn chính là một người lớn làm sao lại có thể đi khi dễ một đứa trẻ nhỏ cho được!

Bên dưới Tống Đại Nhân biết được điểm này nhưng cũng chỉ lộ ra nhàn nhạt nụ cười mà thôi, nhưng dưới đại đệ tử của Thông Thiên phong lại không bình tĩnh được như thế, bọn hắn không cam lòng mà hô lớn: “ Liền pháp bảo cùng tiên kiếm cũng không muốn xuất ra, vị sư đệ này chính là coi thường đệ tử của Thông Thiên phong chúng ta!”

Liên tiếp rất nhiều trận huyên náo vang lên, dưới đài Trưởng Lão lông mày không khỏi nhíu lại, bất quá vẫn vô cùng có phẩm chất mà vung tay ra hiệu để cho mấy đệ tử của Thông Thiên phong an tĩnh trở lại.

Đứng ở phía đối diện, Lý Dịch sắc mặt không hề dễ nhìn bị một vị sư đệ trần trụi coi thường như thế, làm sư huynh chẳng phải sẽ vô cùng mất mặt sao?

Mặc kệ âm thanh vang dội dưới đài, Trương Tiểu Phàm vẫn như cũ không hề có ý định xuất kiếm, vẫn như cũ tựa như một thanh bảo kiếm thẳng tắp mà đứng giữa trời và đất.

Lý Dịch hừ nhẹ một tiếng, lập tức vận chuyển “Thái Cực Huyền Thanh Đạo” chỉ thấy Hoàng Minh tiên kiếm hào quang đại thịnh, huy hoàng sáng lạng, vô cùng quang minh lẫm liệt.

Kiếm chỉ vung lên, Lý Dịch hô to một tiếng, Hoàng Minh tiên kiếm sáng rực hóa thành quang mang mà đường đường chính chính hướng về phía Trương Tiểu Phàm mà chèn ép tới.

Từng trận kình phong đập vào mặt, Trương Tiểu Phàm vẫn không có một chút nào kinh hoảng.

Nhìn về đoàn quang mang ép tới, Trương Tiểu Phàm tay phải nhanh như cắt, cấp tốc ở trước người vẽ nên một hình tròn, một bức đồ án Âm Dương Thái Cực nháy mắt hiện ra.

Âm Dương Thái Cực, tương sinh tương khắc, tương giao tương dung chậm chạp chuyển động, thanh khí tràn ngập ở phía trước chậm rãi tạo thành một tấm hàng rào phòng ngự kiên cố.

Xoạt! Chiêu này của Trương Tiểu Phàm vừa ra, vị Trưởng Lão dưới đài nháy mắt liền bật dậy, ánh mắt già nua của lão hiện ra một trận không dám tin, cảm giác này tựa như gặp phải một cái tiểu yêu nghiệt, lẩm bẩm: “Hóa hư thành chân, Âm Dương Thái Cực đồ!”

P/S: Từ giờ tại hạ sẽ đổi Thiên Phệ tiên kiếm thành Phệ Thiên thần kiếm, hai tuyệt đại hung vật cùng thần thiết dung hợp trở thành thần kiếm vẫn là hợp lý hơn !!!!!

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.