Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giương cung bạt kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1357 chữ

Một ngày nữa trôi qua, thái dương một lần nữa chiếu rọi khắp đại địa, chúng đệ tử của Đại Trúc phong một lần nữa đi tới quảng trường, bọn hắn rất nhanh liền phát hiện, tám cái lôi đài lúc đầu đã dẹp đi bốn cái, bốn cái còn lại được sắp xếp đặt ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.

Tại bên dưới lôi đài phía Bắc dòng người tựa như đại hải, đông nghìn nghịt, nơi này tự nhiên chính là địa điểm quyết đấu của Trương Tiểu Phàm và Tề Hạo, mà ở đối diện lôi đài phía Nam đồng dạng dưới đài cũng đầy ấp đầu người của đệ tử của các mạch, không cần phải nói nơi này nhất định là địa điểm thi đấu của Lục Tuyết Kỳ.

Ngoại trừ lão đại Tống Đại Nhân thương thế có chút nặng nên không thể đến quan chiến thì từ trên xuống dưới Đại Trúc phong đều đến để tăng cho Trương Tiểu Phàm thêm một chút sĩ khí.

Điền Bất Dịch nhìn về phía lôi đài phía Nam khẽ hừ một tiếng, sau đó thoáng nhìn qua Trương Tiểu Phàm nói: “ Lão thất, hôm nay con đối chiến với Long Thủ phong Tề Hạo, con cảm thấy phần thắng của mình được bao nhiêu?”

Nghe thấy lời ấy Trương Tiểu Phàm khẽ nhíu mày kiếm, lần này đối chiến đã khiến cho hắn nhận ra một việc đó chính là nơi đây là một cái thế giới chân thật, bằng xương bằng thịt, nếu hắn vẫn tiếp tục dựa vào nguyên tác để tiên tri mà đi tới thì rất có thể ngay cả khi chết đi lúc nào thì chính hắn cũng không hay.

Trầm ngâm nửa ngày, Trương Tiểu Phàm lúc này mới ngẩn đầu đáp: “ Hồi sư phụ, con đại khái nắm được ít nhất năm thành phần thắng!”

Một phen nói ra, vô luận là phu phụ Điền Bất Dịch hay là chúng đệ tử Đại Trúc phong tất cả liền không khỏi giật mình.

Tề Hạo là ai? Đại sư huynh của Long Thủ phong, một đời nhân tài kiệt xuất của Thanh Vân môn, giáp trước Thất Mạch hội võ Bảng Nhãn, trải qua sáu mươi năm tu hành thì hắn có thể đem Thái Cực Huyền Thanh Đạo đạt tới loại tầng thứ nào?

Ngọc Thanh cảnh tầng chín viên mãn? Cũng hoặc là đã đột phá Ngọc Thanh mà đạt tới Thượng Thanh cảnh cũng không chừng đó chứ!

Nhưng nghĩ đến Trương Tiểu Phàm yêu nghiệt dùng năm năm đột phá đến Ngọc Thanh tầng tám viên mãn, nói không chừng vẫn là liền có thể đem Tề Hạo đánh bại.

Đến lúc này, đám người toàn bộ dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, vị tiểu sư đệ này đã đạt tới cảnh giới khiến cho người khác bắt buộc phải ngước đầu lên mà nhìn.

“ Rất tốt!” Điền Bất Dịch mỉm cười đưa tay vỗ vỗ lấy bả vai của Trương Tiểu Phàm, thâm ý nói: “ Nếu lão thất con đã nắm chắc như thế, vậy thì vi sư cũng sẽ không căn dặn con cái gì, nhất định phải cho Long Thủ phong biết đệ tử của Điền Bất Dịch ta cũng là một bậc kỳ tài.”

“ Đừng nghe sư phụ của con nói bậy, lão thất, trận chiến hôm nay con cứ hết sức mà đánh là được, thắng bại đối với chúng ta không quá quan trọng!” Trừng mắt nhìn Điền Bất Dịch một cái, Tô Như dịu dàng đoan trang nhìn về phía Trương Tiểu Phàm nói.

Trương Tiểu Phàm cảm nhận được sự quan tâm ân cần của hai người, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, mỉm cười đáp: “ Sư phụ, sư nương yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức vì Đại Trúc phong ta mà vẻ vang!”

“ Tiểu Phàm, đệ cố lên nhé, sư tỷ chờ đệ chiến thắng trở về a!” Điền Linh Nhi mắt đẹp tràn ngập nhu tình nhìn về Trương Tiểu Phàm nói. Sau đó mấy vị sư huynh đồng dạng cũng tiến lên vì Trương Tiểu Phàm mà cổ vũ.

Thanh Vân môn Thất Mạch hội võ bát cường chi chiến cũng chính thức bắt đầu!

Đại Trúc phong dẫn đầu là phu phụ Điền Bất Dịch hướng về lôi đài phía Bắc mà đi tới, trên đường đi, chúng đệ tử của các mạch khác nhìn thấy liền nhao nhao nhường đường, dù sao trải qua ba vòng đấu danh tiếng của Đại Trúc phong Trương Tiểu Phàm đã vô cùng vang dội.

Đưa mắt nhìn bốn phía một chút, Trương Tiểu Phàm phát hiện xung quanh chúng đệ tử chiếm phần lớn là nhất mạch của Long Thủ phong, cũng phải thôi, dù sao trận chiến hôm nay người đấu chính là đại sư huynh của Long Thủ phong, cho nên Long Thủ phong đệ tử đến quan chiến nhiều cũng là chuyện hiển nhiên.

Đoàn người của Đại Trúc phong đi tới lôi đài, lấy Đạo Huyền cùng Thương Tùng dẫn đầu nhìn thấy liền tiến lên nghênh đón.

Vuốt vuốt chòm râu, Đạo Huyền chân nhân ánh mắt khẽ liếc qua Trương Tiểu Phàm một cái, sau đó nhìn mở miệng trêu đùa Điền Bất Dịch: “ Điền sư đệ, hôm nay đệ tử của đệ tấn cấp đến vòng thứ tư, sợ là đệ đã sớm vụng trộm mỉm cười đi a!”

“ Đó là do phúc duyên của chưởng môn sư huynh, Đại Trúc phong đệ có ngày hôm nay toàn bộ là do chưởng môn sư huynh năm đó thu đồ tình nghĩa a!” Điền Bất Dịch híp mắt mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển nhìn về mấy vị thủ tọa nói: “ Các vị xem ta có nói đúng hay không Thương Tùng sư huynh, Thương sư huynh, Thiên Vân sư huynh!”

Lời nói tuy nhẹ nhàng như lại đạt tới cực hạn linh hoạt, đám người thủ tọa dù sao cũng đều là nhân vật thông minh liền nhận ra lời chăm chọc bên trong câu nói của Điền Bất Dịch, ẩn ý là nói bọn hắn năm đó ánh mắt long đong không phát hiện ra trân bảo sao?

Đến lúc này, nói bọn hắn không hối hận là giả, đi qua mấy ngày đối chiến có thể liên tiếp chiến thắng một cách dễ dàng đã đủ chứng minh Trương Tiểu Phàm là một bậc kỳ tài, chỉ là năm đó hắn đại trí giả ngu, tư chất không hiện nên mới bị bỏ qua.

Huống chi, thông qua Đạo Huyền chân nhân bọn hắn cũng biết được tu vi hiện tại của Trương Tiểu Phàm, năm năm liền đạt tới Ngọc Thanh tầng tám viên mãn, so với Lâm Kinh Vũ năm năm chỉ mới đạt tới tầng thứ tư, không cần nói cũng biết Trương Tiểu Phàm tư chất liền vượt xa Lâm Kinh Vũ một vạn tám nghìn dặm a!

“ Được rồi, chư vị sư đệ, sư muội, hôm nay là Thất Mạch hội võ bát cường chi chiến, chúng ta nói chuyện phiếm không sao nhưng chớ có lỡ giờ thì mới tốt!” Đạo Huyền chân nhân dù sao cũng là đứng đầu một phái, khôn khéo phát hiện ra không khí có chút giương cung bạt kiếm liền đứng ra giảng hòa.

Làm chưởng môn Thanh Vân môn, việc các mạch bên trong ám đấu hắn trên thực tế đều hiểu rõ trong lòng bàn tay, chỉ là hắn không muốn đem nó hóa giải mà thôi, một là nhớ tới năm xưa các thủ tọa cùng nhau học nghệ, tình như thủ túc, hai là Thanh Vân môn ngày sau thiếu đi mấy cái tinh anh nồng cốt liền không thể nào chấn nhiếp được bọn đạo chích.

Cho nên chỉ cần không đến mức gây ra mâu thuẫn nội bộ thì Đạo Huyền chân nhân liền một mắt nhắm một mắt mở mà không để ý.

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.