Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2718 chữ

Thời điểm Tiếu Nhiên cùng Tống Kính Tu chạy tới nơi, những người còn lại đã tới rồi. Bọn họ làm thành một vòng tròn cúi đầu giao lưu, cũng không biết đang thương lượng cái gì.

“Dương Ninh!”

Tiếu Nhiên hô một tiếng, đám người kia đồng loạt nhìn lại phía cô.

Có vài người lần đầu tiên gặp cô, Tiếu Nhiên mặc một chiếc áo khoác màu mận chín, phía dưới là màu cao bồi sẫm, chân đi một đôi bốt ngắn màu đen, cô vốn xinh đẹp, làn da lại trắng, áo khoác kia lại càng tôn lên khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận của cô, như một người đẹp mùa đông kiều diễm, cô chỉ khẽ mỉm cười, trong mắt người đối diện lại tỏa lấp lánh sáng .

Họ nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc lâu, sau đó nhìn Tống Kính Tu đang ở bên cạnh. Áo khoác đen để hở, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen bó sát, dưới chân là đôi bốt da bình thường, dáng người cao dài, khí chất lỗi lạc. Hai người đi cùng một chỗ, nghiễm nhiên là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời đất tạo nên một đôi. Nhưng trong tình cảnh này, đám bạn của Dương Ninh không hẹn mà nhìn đỉnh đầu của hắn một chút.

Nếu Dương Ninh đội mũ, có lẽ sẽ xanh một chút đi?

Tất nhiên không ai dám nói điều này.

Sau một khoảng lặng kỳ lạ, Dương Ninh bước tới và nắm lấy tay Tiếu Nhiên. Tiếu Nhiên mỉm cười với anh hắn, lén lút quay đầu lại nhìn biểu hiện của Tống Kính Tu. Lúc này mới phát hiện Tống Kính Tu cũng đang nhìn cô, ánh mắt giao nhau, anh gật đầu, nhếch khóe miệng.

Tâm trạng của Tiếu Nhiên lúc này mới trở nên thoải mái.

Nhóm sáu người vào phòng thay đồ để thay đồ trượt tuyết. Trên đường đi, Tiếu Nhiên đi sau Tống Kính Tu một bước và giới thiệu với anh vài người bạn ở phía trước, "Anh biết Dương Ninh rồi. Cô gái phía trước tên là Dương Xảo, em gái của Dương Ninh, hai người con trai đi phía sau cô ấy là Vương Vũ Quần và Chung Văn. "

Tống Kính Tu gật đầu và hỏi cô có lạnh không.

Tiếu Nhiên liếc nhìn anh "Em mới là người nên hỏi anh có lạnh không?"

Tống Kính Tu cười cười, tay đặt lên vai cô: " Vẫn ổn. Thân thể anh tốt. Chịu được lạnh mà."

Sau khi thay bộ đồ trượt tuyết và bước ra, Tiếu Nhiên nhìn thấy Dương Ninh ở trước mặt mình, nhìn từ phía sau trông mập mạp như một quả bóng, cô lặng lẽ tiến lên đẩy hắn một cái, sau đó liền đứng ở một bên cười không dứt.

Dương Ninh: “……”

“Em cười cái gì?” Dương Ninh khó hiểu.

“Anh nên giảm béo đi,” Tiếu Nhiên nâng cánh tay hắn lên, nhéo nhéo thịt trên cổ tay hắn, không lưu tình chút nào mà đả kích: "Anh nhìn xem anh nhìn xem, ở nhà ăn cái gì mà mới mấy ngày liền béo thành như vậy.”

Dương Ninh có chút ngượng ngùng mà cười cười, “Nhà anh làm cơm rất ngon, nên anh có ăn nhiều một chút. Anh lại không giống em, ăn thế nào cũng không mập.”

“Miệng anh từ khi nào lại ngọt như vậy?” Tiếu Nhiên tấm tắc.

Dương Ninh dắt tay cô đi về phía trước, "Anh nói thật, không phải đang dỗ em."

Đi phía trước họ chính là Vương Vũ Quần cùng Chung Văn, Tiếu Nhiên hướng chỗ xa hơn nhìn nhìn rồi sau đó quay đầu lại, kết quả nhìn thấy Tống Kính Tu cùng Dương Xảo sóng vai đi tới, không biết hai người đang nói chút chuyện gì mà nét tươi cười trên mặt Dương Xảo không hề biến mất.

"Em đang nhìn gì vậy?" Dương Ninh nhìn theo ánh mắt của Tiếu Nhiên, hiểu rõ mỉm cười: “Dương Xảo muốn theo tới, anh còn tưởng nó sẽ nhàm chán vì không có người trò chuyện, hai người bọn họ có thể làm bạn cũng không tồi đi.”

Tiếu Nhiên cười một tiếng, cúi đầu nói: "Ừ."

Vương Vũ Quần cùng Chung Văn hoàn toàn là tự mình chơi, tới nơi liền một hai ba đi xuống. Hai người ngươi truy ta đuổi, Vương Vũ Quần ở giữa ngã một cái, Chung Văn cạnh bên ôm bụng cười to không ngừng, Vương Vũ Quần đứng lên đạp chân hắn.

Một người vô tình chứng kiến tất cả sự việc- Tiếu Nhiên:" Chậc chậc"

Dương Ninh quơ quơ tay cô “Đừng nghĩ nhiều, hai người bọn họ đều là thẳng.”

Trước đây Tiếu Kính mỗi năm đều sẽ mang cô đi trượt tuyết một lần, Tiếu Nhiên hoàn toàn không cần huấn luyện viên. Nhưng ai đó lại khác, Dương Xảo là lần đầu tiên trượt tuyết. Trước khi đến đây huấn luyện viên cũng đã tìm rồi, nhưng khi tập hợp mới phát hiện còn có ba bốn người là trợ lý của huấn luyện viên.

Dương Xảo gọi Tống Kính Tu đang muốn đi đến phía Tiếu Nhiên: “Tống đại ca, anh có thể dạy em một chút không?”

Tống Kính Tu nhìn hai người sóng vai đi trước mắt, quay đầu lại nói, “Có thể, chẳng qua anh không phải huấn luyện viên chuyên nghiệp, em khả năng phải đi đoạn đường vòng,  ý anh là em khả năng sẽ té ngã, rất nhiều lần.”

“Không sao nha” Dương Xảo nói: “Em học tập rất nhanh, hơn nữa em không sợ ngã nha.”

Tống Kính Tu cười một chút, “Vậy thì không thành vấn đề.”

Tiếu Nhiên nhìn Dương Xảo bên kia không có đi cùng huấn luyện viên, mà một tấc cũng không rời đi theo bên người Tống Kính Tu, mặt lộ vẻ khó hiểu. Dương Ninh lại cảm thấy không có gì, giải thích nói, "Em ấy khả năng cảm thấy người cần huấn luyện viên bên kia khá nhiều, có người cần phải có huấn luyện viên cầm tay để dạy".

"Ừm"

Điều chỉnh tốt tư thế, Tiếu Nhiên khịt mũi, đối với Dương Ninh bên người nói nói:" “Em trượt xuống trước, anh cũng  nhanh trượt xuống dưới nha.”

Cô dứt lời đã trượt đi thật xa, Dương Ninh giương giọng hô:" Nhớ chú ý xung quanh!"

“Biết!”

Dương Ninh đứng nhìn một hồi, phát hiện cô trượt không tồi, lúc này mới trượt xuống theo.

Tiếu Nhiên cố ý chờ hắn, Dương Ninh không bao lâu liền trượt đến bên người cô, cùng cô nói chuyện phiếm: “Ai dạy em trượt tuyết vậy?”

Tiếu Nhiên nói: “Ba em. Ông ấy mỗi năm đều mang em tới đây một lần, ngày hôm qua em nói với ba hẹn cùng bạn học trượt tuyết, ba dặn dò em chú ý an toàn, cũng không cùng tới đây.”

Sau đó, Dương Ninh hỏi cô “Mấy ngày nay học bổ túc cảm giác thế nào? Có mệt hay không?”

“Không mệt, mà chính là nhàm chán”, Tiếu Nhiên hướng hắn cười cười, “Cho nên anh vừa nói em đã lập tức đồng ý tới. Về sau ăn Tết cũng sợ là bận rộn hơn, cũng chỉ có bây giờ mới có thời gian.”

Hai người bọn họ ở phía dưới nói chuyện, Tiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Dương Xảo đang trượt xuống dưới, Tống Kính Tu theo sát ở phía sau cô ấy. Bỗng nhiên, Dương Xảo kêu một tiếng, thân mình ngã trên mặt đất một cái. Tống Kính Tu liền dừng lại bên người Dương Xảo, ngồi xuống nhìn cô ấy với vẻ lo lắng.

Dương Xảo té ngã một cái mà còn đang cười, cô bị Tống Kính Tu lôi kéo cánh tay từ trên mặt đất nâng dậy, quơ quơ bàn tay với hai người họ ở phía dưới. Dương Ninh lo lắng vì em gái bị ngã, lập tức chạy đi lên, Tiếu Nhiên theo sát sau đó.

"Không sao chứ? Em bị ngã ở đâu?" Dương Ninh trái phải nhìn về phía cô em của mình.

Dương Xảo lập tức nói: “Té rất nhẹ nha, có thể có chuyện gì, trượt tuyết té ngã không phải là chuyện bình thường sao.”

Dương Ninh cau mày, thể hiện dáng vẻ của một người anh trai đang quan tâm em gái mình, “Em lần đầu tiên học không cần làm quá sức, cẩn thận một chút.”

“Biết rồi biết rồi,” Dương Xảo nhìn về phía Tiếu Nhiên, tươi cười xán lạn, “Tống đại ca chỉ dạy không tồi, tớ cảm giác một hai lần là học được rồi, cậu cùng anh mình trượt thêm vài vòng đi.  Không cần quan tâm mình đâu.”

Tiếu Nhiên gật gật đầu, vẫn khuyên cô ấy không cần nóng vội, từ từ học.

Cô và Dương Ninh đang định rời đi, Dương Xảo đột nhiên nói với Dương Ninh, "Anh ơi, hãy chăm sóc cho chị dâu thật tốt nha, đừng để chị ấy ngã đó."

Tiếu Nhiên cả người cứng đờ, cô trước quen Dương Xảo, sau biết Dương Ninh, làm cô cũng không có nhiều bạn bè, Dương Xảo vẫn luôn kêu tên cô, lần này lại gọi cô là…… chị dâu. Tiếu Nhiên xoay người, theo bản năng nhìn về phía Tống Kính Tu, tuy rằng cô cũng không biết tại sao mình lại nhìn anh.

Tầm mắt anh dừng ở trên người cô, nhưng trên mặt lại không có một biểu tình gì.

Dương Ninh đã miệng đầy đáp ứng, “Anh biết, nếu cô ấy ngã, anh liền làm miếng thịt cho cô ấy ngã lên .”

Trên đường trở về, Tiếu Nhiên có chút hồn vía trên mây . Dương Ninh hỏi cô có khó chịu chỗ nào hay không.

"Không có chỗ nào khó chịu."  Tiếu Nhiên phủ nhận.

Dương Ninh vẫn không yên tâm, liên tục xác nhận cô không có việc gì mới cho phép cô tiếp tục.

Tiếu Nhiên lúc này không chào hỏi hắn liền trượt đi xuống. Dương Ninh vội vã theo ở phía sau.

Tiếu Nhiên trượt xuống với tốc độ nhanh, bên tai vẫn luôn là tiếng "chị dâu" Dương Xảo gọi dường như lấn át hết những âm thanh khác, cô tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt của Tống Kính Tu phản chiếu trên tuyết, nhìn cô bằng một đôi mắt hờ hững.

Dương Ninh nhìn thấy một vật màu đen ở trước mặt cô không xa liền lớn tiếng nhắc nhở phía sau, "Tiểu Nhiên, chú ý phía trước!"

Nhưng đã quá trễ rồi.

Hắn vừa dứt lời, Tiếu Nhiên đã bị tảng đá đen ngáng chân, cơ thể không kiểm soát được mà lao về phía trước, nặng nề mà ngã trên mặt đất. Dương Ninh trong lòng đau nhói, khi hắn trượt đến, vành mắt cô đã đỏ hoe.

Hắn đỡ cô ngồi dưới đất, ôn nhu hỏi: "Ngã đau chỗ nào?"

Tiếu Nhiên thấp giọng nói: "Chỗ nào cũng đau."

Sau cú ngã này, bốn người còn lại đều trượt lại đây, vây quanh hai người họ.

“Làm sao vậy?”

"Sao em đột nhiên lại ngã?"

"Có đau không?"

Nhiều người hỏi gần như cùng một lúc.

Tiếu Nhiên ngẩng đầu lên, cố chấp mà nhìn về phía Tống Kính Tu.  Anh ấy là người thân thiết nhất với cô trong số tất cả mọi người, nhưng lúc này lại không có âm thanh của anh. Nhưng vẻ mặt của anh lại không giống hoàn toàn không quan tâm, mà ngược lại, cô rất ít khi thấy biểu tình này của anh—— mày rậm nhíu lại, môi mỏng mím chặt.

Đây là đang lo lắng cho cô sao? Tiếu Nhiên trong lòng bỗng nhiên có chút không chắc chắn.

“Có thể đứng lên không?” Dương Xảo lúc này lên tiếng hỏi.

Dương Ninh nắm cánh tay cô, Tiếu Nhiên trả lời “Có thể” đồng thời nương theo lực của Dương Ninh chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi đến phía trước.

Vương Vũ Quần cùng Chung Văn thấy không có việc gì nghiêm trọng nên cùng nhau trượt đến nơi xa.

Dương Xảo đứng tại chỗ, đôi mắt nhìn tay Tống Kính Tu. Lúc Tiếu Nhiên mạnh miệng nói cô có thể tự đứng lên được, anh liền đưa tay ra ý định giúp cô, chỉ là Tiếu Nhiên tựa hồ không thấy được. Tống Kính Tu thu tay nắm thành quyền, Dương Xảo nhìn bóng dáng nam nhân trước mặt, nhíu mày.

Thời điểm trở về, Tiếu Nhiên liền cảm thấy thân thể có chút không thích hợp, bụng dưới bắt đầu đau, thậm chí đau toát mồ hôi lạnh, gió thổi qua khiến cả người rét run. Cô hồi tưởng một chút, lần trước tới chính là khi nghỉ lễ nhật tử, biết hôm nay chính là không nên tới, nhưng vẫn là muốn đi xác nhận một chút.

Cạnh phòng thay đồ có toilet, Dương Ninh đỡ cô đến cửa phòng thay đồ, Tiếu Nhiên đẩy tay hắn ra, “ Em đi vệ sinh.”

Dương Ninh gật đầu, ở ngoài cửa chờ cô.

Sau khi Tống Kính Tu trượt xuống và đi về, Dương Xảo vẫn luôn gắt gao đi theo sau.

Nhưng Dương Xảo có thể cảm nhận được không khí xung quanh mình đã khác hẳn so với vừa rồi, anh mới vừa rồi còn đối với cô ấy mỉm cười một cái, hiện tại lại rất trầm mặc, thậm chí là lãnh đạm.

Đi được nửa đường, sau lưng đột nhiên có tiếng động lớn, Tống Kính Tu lập tức dừng lại, Dương Xảo cũng dừng lại theo.

Sân trượt tuyết trống trải, tiếng động kia dường như là từ phòng thay đồ truyền tới.

Tống Kính Tu nhìn thấy Dương Ninh đứng một mình ở cửa phòng thay đồ, liền nhanh chóng trượt xuống. Đến gần mới biết được hóa ra sân trượt tuyết bỗng nhiên cắt điện.

Dương Ninh nhìn thấy Tống Kính Tu bước tới, định nói chuyện thì Tống Kính Tu đã nắm chặt lấy cánh tay hắn, lực đạo kia cơ hồ có thể đem xương cốt hắn bẻ gãy, “Cô ấy ở đâu?”

Dương Ninh không rõ nguyên do, giọng nói vì đau mà run rẩy: " Cô ấy từ toilet đi vào phòng thay đồ rồi, làm sao vậy?"

“Ngu xuẩn.”

Tống Kính Tu từ kẽ răng phun ra hai chữ, không chút nghĩ ngợi mà đẩy cửa phòng thay đồ ra.

Dương Ninh quay đầu lại, thấy rõ ràng sau khi vào cửa anh đã rẽ vào phòng thay đồ nữ, nhưng hắn căn bản không dám cản.

Dương Xảo chạy tới hỏi làm sao vậy, Dương Ninh bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, nhấc chân chạy đến phòng thay đồ. Phòng thay đồ tối một mảng, Tống Kính Tu gõ cửa, hô to Tiếu Nhiên.

Không ai trả lời.

Anh bước vào, mắt từ từ thích nghi với bóng tối.

Anh nghe được tiếng nức nở nhỏ từ một góc nào đó góc truyền đến, ở trong bóng tối phân biệt phương hướng, bước nhanh đi tới. Nhìn vào  trong góc, có người ngồi dưới đất.

“Tiếu Nhiên……” Không cần xác nhận lại, Tống Kính Tu tìm được cánh tay lạnh lẽo của cô, anh lại một lần nữa gọi tên cô:  “Tiếu Nhiên, đừng sợ, có anh ở đây, không sợ, đèn sẽ sáng nhanh thôi……"

Anh nói xong liền đem cô ôm vào trong lòng ngực, Tiếu Nhiên vùi đầu ở trước ngực anh, tay chặt chẽ nắm lấy quần áo anh, thân thể vẫn không ngừng run lên.

Có tiếng bước chân ở cửa.

Là Dương Ninh cùng Dương Xảo bước vào.

Bọn họ dựa theo âm thanh mà đi tới, muốn nhìn rõ cảnh tượng trước mặt thì toàn bộ không gian đột nhiên được chiếu sáng bởi ánh đèn.

Sau khi thích ứng với ánh sáng đột ngột này, Dương Ninh nhìn thấy Tiếu Nhiên ở trước mặt mình, bị Tống Kính Tu ôm chặt  vào lòng.

Bạn đang đọc Trúc Mã Có Tật của Cố Mộ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.