Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2271 chữ

Sau 0 giờ, rất nhiều tin nhắn chúc mừng lần lượt tràn vào điện thoại di động, hầu hết được gửi theo nhóm, rất ít trong số đó là chân thành và chủ ý. Tiếu Nhiên cúi đầu trả lời tin nhắn, Tống Kính Tu đứng dậy, chuẩn bị kéo cô lên lầu nghỉ ngơi sớm.

Lời nhắc tin nhắn của điện thoại di động trong túi anh vẫn chưa ngừng, nhóm WeChat của Tiếu Nhiên cũng đã bùng nổ từ lâu, những phong bao lì xì bay khắp bầu trời.

“Anh không nhìn sao?” Tiếu Nhiên nghiêng đầu hỏi anh.

Anh đút tay vào túi, nhìn cô, nói: “Sáng mai xem lại cũng chưa muộn. Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút. "

"Nhưng có phong bao lì xì, buông điện thoại xuống liền cảm thấy tay ngứa tâm cũng ngứa nha."

Tiếu Nhiên nói rồi vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh, Tống Kính Tu nhìn chằm chằm tay cô một hồi, thở dài thỏa hiệp rồi lại ngồi trở lại.

Trong lúc Tiếu Nhiên giật  phong bao lì xì, cô đã lén nhìn vào điện thoại di động của Tống Kính Tu, vạn nhất nhìn trộm được bí mật gì đó của anh thì sao. Kết quả phát hiện ngón tay Tống Kính Tu ngừng ở trên mặt một người, tên dài ngoằng, chân dung có chút quen mắt, Tiếu Nhiên bất động thanh sắc nghiêng người về phía trước, sau đó kinh ngạc thốt lên, "Hả?"

ID của người đó là: Lông chân ngươi dài, ngươi nói trước.

Tiếu Nhiên lặng lẽ che mặt, đây là chính mình. Tống Kính Tu như thế nào mà không thay đổi ghi chú vậy ?

Cô thường xuyên thay đổi ảnh đại diện và tên hiển thị của mình. Làm sao anh có thể nhận ra cô được?

Tiếu Nhiên nhịn không được mà nói với anh nghi vấn trong lòng mình. Ngón tay Tống Kính Tu nhẹ nhàng vuốt màn hình, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô: "Anh cũng chưa sửa ghi chú cho mọi người, nhưng id của em trong bạn tốt anh thì là có một không hai, ừm... nói sao nhỉ, theo cách em nói chính là phong cách không giống họ. Ban bè của anh đa số đều bằng tuổi anh, bọn họ không giống em... hiếu động."

Đây là đang nói cô thường xuyên spam biểu tượng cảm xúc sao? Đưa tay sờ mũi, Tiếu Nhiên miễn cưỡng coi những lời này như một lời khen cho bản thân.

Cô cúi đầu tiếp tục tranh bao lì xì, trước khi chuyển sang nhóm khác, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một tin nhắn của Tống Kính Tu.

Vậy mà là một cái bao lì xì!

Tiếu Nhiên dùng bàn tay đã độc thân suốt 17 năm để click mở tin nhắn, click mở phong bao lì xì.

Bao lì xì mở ra, 699!

Thật nhiều. Thật vui vẻ.

Theo đúng nguyên tắc của phép lịch sự, cô cũng gửi lại một phong bao lì xì.

Tống Kính Tu mở ra xem, 6,99 tệ: "..."

 “Được rồi, em tranh cả một đêm cũng không tranh được đến nhiều như vậy, có thể ngủ chưa?” Tống Kính Tu nói ra mục đích tặng phong bao lì xì của mình.

" Vâng vâng vâng, đi đi đi, đi ngủ đi ngủ!"

Tâm trạng vui sướng bộc phát qua vài câu nói lặp đi lặp lại, Tống Kính Tu lắc đầu cười cười.

Một lần ngã một lần khôn, trước khi đi ngủ, Tiếu Nhiên không muốn làm Dương Ninh nghĩ nhiều, nhỏ giọng chúc hắn ngủ ngon, lại không nói rằng bản thân đang đón Tết Âm lịch ở Tống gia.

Nhưng giấy không thể gói được lửa, Dương Ninh vẫn phát hiện ra. Bởi vì một ngày nọ, cô dùng máy tính của Tống Kính Tu đăng nhập vào Penguin để nhận một tập tin từ bạn cùng lớp, nơi đăng nhập hiển thị là thành phố C, cô chỉ lên được 5 phút, nhưng lại đúng lúc bị Dương Ninh nhìn thấy.

Sau khi trượt tuyết ngày hôm đó, vốn trong lòng hắn có khúc mắc, hơn nữa sau khi trở về nhà, Chung Văn liên tục nhắc nhở hắn phải trông chừng Tiếu Nhiên cho tốt, đừng để cô chạy theo người khác. Người khác này còn có thể là ai, ngay cả người ngoài cũng có thể nhận ra được, Dương Ninh không khỏi băn khoăn, bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ của hai người.

Nhưng Tiếu Nhiên vẫn luôn không có biểu hiện gì là thích Tống Kính Tu, thậm chí còn có chút xa cách. Dương Ninh liền đã quên việc này, hiện tại lại phát hiện cô nói dối, trong lúc tức giận thiếu chút nữa xóa hết phương thức liên hệ của Tiếu Nhiên.

Cuối cùng hắn vẫn là luyến tiếc.

Hắn thậm chí không dám hỏi Tiếu Nhiên một câu, tại sao lại nói dối hắn?

Tiếu Kính rời thành phố C sớm, còn Tiếu Nhiên lại ở lại nhà Tống Kính Tu đến mười một tháng Giêng mới về nhà. Đương nhiên trong thời gian này là cô sẽ nghiêm túc mà học bổ túc. Tống Kính Tu chọn các điểm để bổ túc thật sự không tồi, chính là chú ý giúp cô bổ túc vào các điểm là thật sự quan trọng, điều này làm cô nhớ tới chủ nhiệm lớp mình.

Sau khi khai giảng, Dương Ninh nhân cơ hội này nói chuyện một cách nghiêm túc với Tiếu Nhiên vào giờ ăn tối, chủ yếu là sẽ tránh gặp mặt nhau càng nhiều càng tốt trong một trăm ngày trước khi thi đại học, chuẩn bị thật tốt cho kì thi, để không ảnh hưởng đến cảm xúc của nhau, mọi chuyện chờ kì thi đại học kết thúc rồi nói sau. Tiếu Nhiên không rõ mình lại làm sai cái gì chọc giận đến hắn, cô liền giận dỗi mà đồng ý đề nghị này của hắn cũng không hỏi nguyên nhân là vì sao.

Hai người làm như không có chuyện gì, thẳng đến đêm trước thi đại học.

Dương Xảo mấy ngày này không thể vực dậy tinh thần, cảm xúc bất thường, Tiếu Nhiên nhịn không được hỏi mới biết bà nội của Dương Ninh và cô ấy sinh bệnh phải nhập viện.

" Có sao không? Có nghiêm trọng không ? Sao cậu không nói cho mình biết?"

Dương Ninh cũng thật là, gần đây nhắn tin với cô đều là qua loa cho có lệ, ngay cả chuyện này hắn cũng chưa từng nói qua với cô.

Dương Xảo nâng má, liếc nhìn cô một cái nói:

" Nói cho cậu biết cũng không có ích gì. Mình và Dương Ninh cũng chỉ có thể ở đây mà lo lắng thôi, cũng không làm gì được, ba mẹ căn bản không cho chúng mình về nhà, nói là sợ chậm trễ việc học của chúng mình, bất quá cuối tuần được nghỉ, mình có thể đi bệnh viện thăm bà rồi."

Kết quả vào buổi tối thứ sáu, bà nội Dương bị nhồi máu não phải phải nhập viện ICU.

Dương Ninh và Dương Xảo sau khi nhận được một cuộc điện thoại, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Tiếu Nhiên cũng rất lo lắng, cô là một tay cha cô nuôi lớn, chưa từng nhận được tình yêu thương của ông bà, cô vẫn luôn hâm mộ hai người họ cho nên chỉ thầm cầu nguyện bà ấy không sao.

Ở nhà chờ đến nôn nóng, cô nhắn tin cho Dương Ninh, nhưng Dương Ninh không trả lời. Cũng không biết là không thấy được hay là có thấy nhưng không trả lời. Cô suy nghĩ một lúc rồi bấm điện thoại gọi cho Dương Xảo. Đúng lúc Dương Xảo đang ở ngoài bệnh viện mua đồ ăn cho mọi người, khi nhận máy, cảm xúc giọng nói khó phân biệt, Tiếu Nhiên nhất thời nôn nóng:

 "Bà nội không sao chứ?"

" Mình không biết tình hình như thế nào, cũng không hiểu chuẩn đoán mà bác sĩ nói, nhưng..." Dương Xảo mím môi, có chút khó nói: "Bà nội cần tiền để nhập viện phẫu thuật, Tiếu Nhiên, điều kiện nhà cậu tốt, cậu có thể tạm thời... giúp đỡ không?"

"Được rồi, cậu cần bao nhiêu? Mình gửi cho cậu?"  Tiếu Nhiên lập tức nói.

"Mình không có thẻ, cũng không biết số thẻ của bố mẹ, mình phải làm thế nào?"

" Vậy để mình đem tiền qua đó." Tiếu Nhiên không chút do dự, chờ Dương Xảo đồng ý, cô liền cúp điện thoại lập tức ra ngoài. Đến cửa bệnh viện, Tiếu Nhiên nhắn tin hỏi Dương Xảo số lầu số phòng, rồi vội vàng chạy lên.

Cô bước ra khỏi thang máy, liếc mắt một cái liền thấy Dương Xảo ở cuối hành lang đang nhìn về phía này. Cô ấy chạy chậm tới dẫn Tiếu Nhiên đi đến bên cạnh Dương Ninh. Dương Ninh đang cúi đầu ngồi trên băng ghế, thấy cô đi tới liền lập tức đứng dậy, liếc mắt thấy ba mẹ đã nhìn qua đây, vội vàng kéo Tiếu Nhiên sang một bên.

" Sao em lại tới đây?"

Dương Ninh giọng điệu không được tốt lắm, Tiếu Nhiên cúi đầu nhìn cổ tay mình đã bị hắn nắm đến đỏ ửng một lúc mới trầm giọng nói: "Em đến thăm bà nội, cũng thuận tiện... đến thăm anh."

" Vậy hiện tại em cũng thăm xong rồi, mau trở về đi."

 Dương Ninh giống như có chút không kiên nhẫn.

Tiếu Nhiên ngửa đầu nhìn hắn, “Em……”

Cô sờ vào thẻ trong túi, trong lòng chợt nghĩ cho dù đưa cho anh, anh cũng sẽ không muốn lấy. Tay cô nắm lại, rồi lặng lẽ thả ra.

"Được rồi", Tiếu Nhiên biết rằng mình không nên làm phiền hắn vào lúc này nên kìm nén cảm xúc thật tốt, nói: " Vậy em về đây, có chuyện gì thì gọi cho em."

Dương Ninh gật đầu đồng ý.

Tiếu Nhiên xoay người, trước khi rời đi, cô còn liếc mắt nhìn Dương Xảo một cái.

Cô bước ra đến cổng bệnh viện, trời cũng đã tối hẳn, bầu trời đen kịt như tâm trạng đang đè nặng trong lòng cô.

Phía sau có người chạy chậm lại đây, vỗ vai Tiếu Nhiên. Tiếu Nhiên biết là Dương Xảo, quay đầu lại đem thẻ ngân hàng trong tay cho nàng.

 "Đây là thẻ của mình, trong đó có khoảng 60.000 nhân dân tệ, mật khẩu là XXXXXX. Nếu không đủ, mình sẽ tìm cách hỏi mượn ba mình."

Dương Xảo gắt gao nắm tay bạn tốt, vành mắt cũng đỏ lên, “Cảm ơn cậu, Tiếu Nhiên. Còn có anh mình lúc nãy chỉ là sợ ba mẹ biết chuyện của anh ấy và cậu, ba mẹ mình tương đối truyền thống, không chấp nhận yêu sớm. Nhưng anh ấy rất vui khi cậu đến, mặc dù thái độ lúc nãy của anh ấy có tệ một chút, hy vọng cậu không để ý."

Tiếu Nhiên lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, khẽ cười nói, “Không sao, cậu mau trở về đi, có chuyện gì thì tìm mình.”

Tiếu Nhiên ngồi xe taxi về đến nhà, vừa vào phòng ngủ cả người liền vô lực mà ngã xuống giường, tâm tình bỗng trở nên tồi tệ hơn.

Tiếu Kính ở ngoài gõ cửa, gọi cô: "Tiếu Nhiên."

Giọng nói của ông truyền qua cánh cửa nghe có chút nghiêm khắc, Tiếu Nhiên lập tức từ trên giường bật dậy, ở trước gương sửa sang lại tóc một chút, lúc này mới mở cửa cho Tiếu Kính, khẩn trương nói, “Ba, làm sao vậy?”

" Ba mới là người phải hỏi con làm sao vậy." Tiếu Kính nheo mắt nhìn cô.

" Con không sao ạ", Tiếu Nhiên vô thức ngồi thẳng lưng để trông bản thân nhìn đáng tin hơn.

"Không sao thật chứ?" Tiếu Kính cười hừ một tiếng, " Ba ở phòng khách gọi con mà con không nghe thấy, con còn nói không sao? Nói đi, vừa mới chạy đi đâu? Cơm tối cũng chưa ăn liền chạy ra ngoài, bây giờ còn về muộn như vậy, con không đói bụng sao?"

"Rất đói bụng nha!"

Tiếu Nhiên ý đồ tỏ ra đáng yêu để lấp liếm, Tiếu Kính hiện tại cũng không lạ gì chiêu này của cô liền ngăn không cho cô xuống lầu : " Không nói rõ ràng không cho ăn cơm."

"Ba, sao ba lại làm thế này" Tiếu Nhiên than thở

" Chỉ là người nhà một bạn học bị bệnh cần tiền phẫu thuật nên con cho họ mượn trước"

"Bạn học nào? Là ai cơ?"

" Chính là Dương Xảo, ba từng gặp qua rồi đó!"

“ Đúng là ba đã gặp qua” Tiếu Kính trên mặt lộ ra vẻ châm biếm, “Tiếu Nhiên, thời điểm con kết bạn có nhận ra cái gì không? Có phải một ngày nào đó bọn họ đem con đi bán con cũng không biết?"

"Nghĩa là... sao ạ?" Đầu Tiếu Nhiên oang một tiếng, căn bản không kịp phản ứng xem ông đang nói cái gì.

Tiếu Kính nói: "Có ý gì?  Mấy ngày trước cô bạn này của con có đến tìm ba để đòi tiền."

Bạn đang đọc Trúc Mã Có Tật của Cố Mộ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.