Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dữ hổ mưu bì

Phiên bản Dịch · 1765 chữ

Bên ngoài, Ảnh Nhị ngồi trên cành cây đá đá vào mắt cá chân của Ảnh Nhất, sau đó ngáp một cái.

“Vương Gia có phải là đang cố ý muốn đùa giỡn với Quận Chủ hay không?”

Ảnh Nhất nghiêm túc lắc đầu, sau đó lại gật đầu, cuối cùng thở dài, trầm trọng nói: “Có lẽ, nhưng mà ngươi có phát hiện ra xui xẻo của Vương Gia hình như đã không còn nữa, ngươi có cảm thấy chuyện này liên quan đến Quận Chủ?”

“Gì?”

Ảnh Nhị trừng mắt, từ trên cành cây đứng thẳng dậy, nhìn vào bên trong phòng : “Ngươi nói như vậy, xem ra chuyện này là thật rồi, lúc Vương Gia ở bên cạnh Quận Chủ dường như không gặp phải bất kỳ xui xẻo nào, vừa tách khỏi nàng ta liền giống như hoá điên."

Làm thuộc hạ, điều cần thiết phải có, chính là con mắt tinh tường để có thể nhìn ra điều này.

Ảnh Nhất liếc mắt qua Ảnh Nhị, tùy ý nói: “Hoá điên?”

“Khụ ——” Ảnh Nhị lập tức giả vờ không thoải mái, sửa sang lại vạt áo, gương mặt tươi cười như hoa: “Ảnh Nhất, ngươi nghe lầm rồi.”

Trong phòng.

Đối với thứ cảm giác giống như bị kim châm này, Vân Hoàng cũng thấy rất kỳ quái, thậm chí nội tâm của nàng đã nổi lên sóng gió mãnh liệt, nàng cũng không biết vì sao mỗi lần yến Cửu Tiêu chạm vào người nàng liền xảy ra phản ứng khác thường như vậy.

Gió đêm ập đến, đem nàng từ trong cơn sững sờ mà thổi tỉnh.

Đình đài lầu các vào ban đêm trở nên vô cùng yên tĩnh, xung quanh đều tắt hết đèn, duy chỉ có hai người ở bên trong phòng là không thể bình tĩnh được.

Vân Hoàng trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười: “Vương gia còn không rõ, thì Tây Hà làm sao biết được?”

Yến Cửu Tiêu liếc nhìn nàng, sau đó nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

Tự nhiên như thể đây là nhà của hắn, không có nửa điểm xa lạ.

Vân Hoàng ngồi xuống, cũng không lên tiếng nữa.

Yến Cửu Tiêu đặt tách trà lên trên bàn, xuỵt một tiếng : “ Thật khó uống ——”

“Vương gia quen uống rượu ngon trà quý, thứ này chẳng qua chỉ là trà bình thường cũng không phải cống phẩm, đương nhiên là uống không quen.” Vân Hoàng tiện tay rót cho mình tách trà, hương vị này đặc biệt không tệ, nhưng đối với thân phận của Yến Cửu Tiêu mà nói, thứ này tính là gì.

“ Đúng là tráo trở. ” Yến Cửu Tiêu đảo mắt nhìn nàng, ngón tay mảnh khảnh đặt sát gốc bàn : “Ngoài mặt thì giống như khen tặng bổn vương, nhưng kỳ thật trong lòng lại đang tính kế để bổn vương rời đi, không muốn cùng bổn vương có bất kỳ quan hệ gì.”

Bị hắn trực tiếp đoán trúng tâm tư, cả khuôn mặt Vân Hoàng sượng lại, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Giây tiếp theo, Yến Cửu Tiêu lặng yên không một tiếng động siết chặt cằm của Vân Hoàng: “ Muốn cùng Vũ Văn Hằng giải trừ hôn ước, lại không dám nói thẳng ra, ngươi đây là, muốn quanh co lòng vòng, nhưng trong thâm tâm thật ra đã có tính toán.”

“Muốn Tĩnh phi làm việc cho ngươi, liền cứu mạng bà ta, vậy còn những gì ngươi đã hứa với bà ta, ngươi thật sự có thể làm được sao?”

Hai người dán mặt vào nhau, hơi thở của mỗi người gần như cũng đang phả vào mặt đối phương.

Vân Hoàng hạ mi mắt xuống: “ Thì ra Vương gia thích nghe lén như vậy?”

“Là ngươi quá bất cẩn, không thể trách bổn vương đã nghe thấy.” Yến Cửu Tiêu buông cằm của nàng ra, dùng khăn lau qua những ngón tay : “Dưới trướng Hoàng Thượng nhiều hoàng tử như vậy, ngươi có thể nâng đỡ một tiểu hoàng tử bước lên đế vị sao?”

Huynh đệ trong hoàng thất không có tình nghĩa, tiểu điện hạ có thể sống sót được hay không vẫn còn chưa biết.

Tĩnh phi quá mức ngây thơ, đi tin tưởng nữ tử trước mặt này.

Vân Hoàng lui lại một bước, quai hàm đau nhức, xương cốt gần như bị bóp nát: “Hoàng tử tuy nhiều, nhưng dũng cảm mưu lược, lại chỉ có vài người, Tây Hà không giúp được một người, không phải còn có Vương gia sao?”

Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn vào đôi mắt của hắn.

Dường như là không nghe ra ngữ khí bên trong của hắn chính là chế nhạo.

Yến Cửu Tiêu nghiêng đầu, môi mỏng nhếch lên: “Ngươi cảm thấy nếu bổn vương muốn ngôi vị hoàng đế thì có cần ngươi tới trù tính giúp không?”

Vân Hoàng trong lòng hơi khẩn trương.

Hiện giờ, Yến Cửu Tiêu chính là biến số, nàng không nghĩ sẽ đem hắn kéo vào kế hoạch, nhưng hắn biết được quá nhiều, nếu không đem người này gắt gao trói lại, thì e là nàng sẽ chết không có chỗ chôn.

Hiện giờ nghe hắn nói như vậy, chứng minh ngôi vị hoàng đế đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, căn bản không cần nàng bày mưu tính kế thay hắn.

“Vương gia đương nhiên là không cần Tây Hà bày mưu tính kế, nhưng ——”

Vân hoàng trực tiếp nắm lấy cổ tay của Yến Cửu Tiêu, nhất thời thứ cảm giác giống như kim châm lại ập tới: “Ngài không muốn biết nguyên nhân rõ ràng của việc này sao? Chỉ cần Vương gia không đối nghịch với Tây Hà, Tây Hà tự nhiên sẽ ngoan ngoãn phối hợp Vương gia để điều tra chuyện này.”

“Ngươi uy hiếp bổn vương?”

Vân Hoàng lắc đầu, rút tay về: “Tây Hà cũng muốn biết rõ ràng, chuyện này chẳng qua là đôi bên cùng có lợi mà thôi.”

“Vương gia không nghĩ đến đăng cơ đế vị, cũng có thể xưng làm Nhiếp Chính Vương, nắm giữ triều chính.” Vân Hoàng rũ mắt xuống, che đậy tính toán bên trong: “Ngài thử nghĩ mà xem, tiểu điện hạ ngồi ở trên ngai vàng lại phải nhìn sắc mặt của ngài để hành sự, không phải rất thú vị sao?”

Yến Cửu Tiêu đứng dậy, híp mắt lại: “Thú vị? Bổn vương lại không cảm thấy như vậy.”

Hắn đi đến bên cạnh Vân Hoàng, thật thật giả giả nói: “Bổn vương lại cảm thấy ngươi thú vị hơn bất cứ thứ gì…… Bổn vương nếu ngồi vào vị trí đó, thì có thể đạt được cái gì chứ?”

Vân Hoàng đáy lòng run lên, trong nháy mắt tràn ra ý cười: “Vương gia nếu cảm thấy Tây Hà thú vị, chi bằng hãy cùng Tây Hà cộng thương đại sự, chỉ cần ngài ngồi trên vị trí đó, thiên hạ này không có thứ gì là không phải của ngài.”

“Trong đó cũng bao gồm cả ngươi?” Yến Cửu Tiêu hỏi, thanh âm mù mịt như khói.

Vân Hoàng siết chặt ngón tay: “Cái đó còn tùy thuộc vào bản lĩnh của Vương gia.”

“HA ——”

Yến Cửu Tiêu khẽ cười, phòng trong có vẻ như trở nên náo động, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm: “Muốn bổn vương giúp ngươi, vậy ngươi hãy chứng minh năng lực của mình đi.”

“Vậy thì dùng hôn sự của Tây Hà để đánh cược, người thấy thế nào?” Vân Hoàng phúc thân, duỗi tay châm trà: “Nếu Tây Hà có thể trong vòng ba tháng giải trừ hôn ước, đến lúc đó Vương gia sẽ tin tưởng năng lực của Tây Hà, người nghĩ sao?”

“Một tháng.” Yến Cửu Tiêu nhìn về phía nàng.

Đem thời gian giảm bớt nhiều như vậy, đúng thật là tính cách của hắn!

Vân Hoàng vốn dĩ cũng không muốn trì hoãn việc giải trừ hôn trong thời gian lâu như vậy, nàng đem tách trà trong tay nâng lên: “Vậy xin Vương gia hãy rửa mắt mong chờ.”

Yến Cửu Tiêu tiếp nhận tách trà.

Sau khi đám người đó đi rồi, Đông Sương mới tiến vào, xoa bóp vai cho Vân Hoàng, đáy lòng vẫn không thể nào yên tâm được.

Hoàng cung nội viện mà Yến Cửu Tiêu cũng dám xông vào, chờ đến lúc tiểu thư trở về Vân phủ không biết sẽ gặp phải loại tình huống gì nữa.

Vạn nhất bị người khác phát hiện, vậy thì hỏng mất!

Đông Sương nhìn ra ngoài cửa sổ, xác định không có ai mới nhẹ giọng hỏi: Tiểu thư, Vương gia đây là có ý gì, vì sao cứ luôn đối nghịch với người?”

Vân Hoàng xoắn sợi tóc, khép mắt lại, nói ra hai chữ mà Đông Sương có nghe cũng không hiểu: “Nghiệt duyên ——”

Lúc này.

Yến Cửu Tiêu bước vào trong sân viện ở phía đông hoàng cung, bên trong được quét tước không có lấy một hạt bụi, nhưng lại trống trải vô cùng, hiển nhiên là không có ai ở đây.

Ảnh Nhị nhấc cổ Thiên Tuế Tuế, đem nó ném lên giường.

“Vương Gia, Tây Hà quận chủ hình như có thể chữa khỏi bệnh xui xẻo của ngài, ngài lại cứ như vậy mà thả nàng ấy đi?” Ảnh Nhị nhướng mày, có chút không vui.

Thấy Yến Cửu Tiêu không nói lời nào, Ảnh Nhất cũng thận trọng khom người ở bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “ Vương Gia, không bằng để thuộc hạ đi đánh ngất nàng ấy rồi bế qua đây làm ấm giường cho ngài?”

Yến Cửu Tiêu liếc xéo hắn một cái, không nhanh không chậm đáp lại: “ Đây có vẻ như là một ý kiến hay .”

Ảnh Nhất quay người lại: “ Vương Gia, thuộc hạ đi ngay!”

Mới vừa cất bước, hắn đã bị Ảnh Nhị trực tiếp kéo trở về, mắt trợn tròn: “ Vương Gia chỉ là nói đùa thôi, ngươi lại tin là thật? Đã nhiều năm như vậy, ngươi có thấy nữ tử nào xuất hiện bên cạnh Vương Gia chưa?”

Nói rồi, Ảnh Nhị quay sang nhìn Yến Cửu Tiêu: “Đúng không, Vương Gia?”

Yến Cửu Tiêu cười lạnh: “ Chuyện của bổn vương từ khi nào đến phiên ngươi quản?”

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu của A Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhaKien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.