Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khám phá lãnh cung

Phiên bản Dịch · 1816 chữ

Tĩnh Phi hoàn toàn không hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Vân Hoàng.

Nhưng dường như trong đầu bà ta có điều gì đó đã rất rõ ràng, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Giây tiếp theo, Tĩnh Phi cúi thấp đầu, thừa nhận sai lầm của mình, "Ta sẽ không phạm sai lầm nữa!"

Hiện tại vây cánh của bà ta không đủ, Vân Hoàng cũng chính là đang muốn cảnh báo

bà ta.

Tĩnh Phi lần nữa cúi đầu xuống ở mức thấp nhất, trong khoảnh khắc vừa rồi, bà ta đã hoàn toàn hiểu ra vấn đề.

Chưa nói đến việc bà ta thực sự có thể dội nước bẩn lên người của Hoàng hậu hay không, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, dù là bên nào thắng thì đối với tiểu điện hạ cũng chẳng được ích lợi gì. Vân Hoàng nói đúng, không có sự ủng hộ của các đại thần, thì chẳng qua cũng chỉ là làm hỷ phục cho người khác.

Vả lại, nếu những việc đó làm không được chu toàn, đến lúc tra ra có liên quan đến bà ta thì chắc chắn sẽ là một tai họa.

Vân Hoàng lại đưa thêm một chén canh cho Tĩnh Phi: "Món canh cá này không tệ, nương nương uống thêm một chút đi, nghe nói có thể minh mẫn đầu óc-"

Nhận lấy bát canh, Tĩnh Phi liền uống cạn.

Đêm đó.

Vân Hoàng dẫn Đông Sương ra bên ngoài, vội vàng đi một đường về phía tây, còn cố ý tránh nơi có nhiều thị vệ tuần tra.

Lúc vừa đến nơi, Đông Sương đã co rúm người lại sau khi nhìn thấy rõ chỗ này: “ Tiểu thư, đây là đâu vậy?

“Lãnh cung.”

“A?”

Đông Sương, người luôn bình tĩnh, cũng bị doạ cho trợn mắt há mồm, nàng ấy không nghĩ tới Vân Hoàng sẽ đưa nàng ấy đến lãnh cung, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không mở miệng hỏi thêm câu nào.

Tường vây quanh lãnh cung rất cao, cho dù có dùng cái thang để trèo lên cũng không thể nhìn thấy được cảnh vật bên trong.

Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của những nữ nhân từ bên trong truyền ra, còn có những tiếng khóc cười điên loạn.

Cách đó không xa, có hai thị vệ của lãnh cung đang đi tới.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vân Hoàng vội vàng kéo Đông Sương trốn vào trong góc tối, quan sát hai tên thị vệ một lúc.

Chờ đến khi nàng nhìn thấy bóng dáng của hai người họ hiện ra ở phía bên phải, tinh quang trong mắt nàng nhanh chóng lóe lên.

Hai thị vệ ngồi ở trên bậc thang, vừa uống rượu vừa nói chuyện: "Ngươi nghe thấy không, nữ nhân điên kia lại bắt đầu gào khóc làm loạn nữa rồi, còn mong hoàng thượng tới gặp ả ta, đúng thật là mơ mộng hảo huyền . "

"Đại ca, nữ nhân vào lãnh cung thật ra cũng rất đáng thương, huynh xem nàng ta trước đây từng được sủng ái một thời, thậm chí còn sinh hạ hoàng tử, nhưng vô tình ở ngay thời điểm được sủng ái nhất lại bị giam vào lãnh cung, còn không thể nhìn thấy hài tử của chính mình… ” Thị vệ mỉm cười.

Đại ca nhấp một ngụm rượu, đặt thanh kiếm sang một bên: "Du Thái, ngươi thấy ả ta đáng thương sao? Vậy thì ai sẽ thấy chúng ta đáng thương, cả đời này ta chỉ có thể làm người gác cổng ở lãnh cung, còn không hề có được tiền đồ gì đáng nói, ta xem như cũng đã đi đến cùng, nhưng ngươi vẫn còn trẻ, ngươi sẽ bị chôn vùi như thế này cả đời. "

"Ngươi nói xem, ngươi tuổi còn trẻ, đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với thái giám dưới trướng Thư Quý Phi, cũng không nghĩ thử bọn họ là thân phận gì, bọn họ chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng có thể giết chết ngươi, nếu ngươi muốn ta nói, thì ta sẽ khuyên ngươi nên thay đổi tính khí nóng nảy của mình đi, để tránh rước hoạ!"

Du Thái bị nói như vậy nhưng cũng không hề tức giận, chỉ gượng cười một cái: "Ta hành sự đoan chính, còn cần phải thay đổi cái gì nữa chứ? Những người đó chẳng qua chỉ là chó cậy thế chủ, nói không chừng một ngày nào đó liền ..."

“Phi phi phi!” Đại ca vội vàng ngắt lời của hắn, rồi liếc mắt nhìn trái nhìn phải: “Tiểu tử ngươi đừng nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng, tính mạng của mấy huynh đệ chúng ta coi như chấm dứt tại đây!”

Du Thái không chút sợ hãi nói: " Mất mạng thì mất mạng, cùng lắm thì mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán."

Đại ca lại nhấp một ngụm rượu cũng không biết nên cười hay nên khóc: "Ừ, mười tám năm sau vẫn sẽ là một trang hảo hán, kiếp sau nhất định phải vào gia đình tốt hơn, nếu không sẽ rất nhàm chán."

“A a a, hoàng thượng sẽ tới gặp ta!” Cửa phòng lãnh cung đột nhiên rung động ầm ầm, kèm theo nụ cười ma mị của nữ nhân.

Hai thị vệ ngồi trên bậc thang dường như cũng đã quen với điều đó.

Đại ca trực tiếp đứng dậy, đá vào cửa, đối với người ở bên trong quát: “ Cho ta yên tĩnh một chút đi, đừng có ở đây gào khóc nữa, muốn hù doạ ai chứ? Mau ngủ đi, đợi hoàng thượng đến ta sẽ đánh thức ngươi."

“Ha ha hì hì hì……”

Nữ nhân cười một cách tinh quái khiến da đầu người ta trở nên tê dại, lại vỗ vỗ vào tấm cửa: "Công công, ta có thể đi ngủ, nhưng khi hoàng thượng đến, ngươi nhất định phải đánh thức ta đó, nếu không bổn cung sẽ hỏi tội ngươi! "

Đại ca khịt mũi một cái, không kiên nhẫn mà đáp lại.

"Ngươi nói xem nữ nhân này là điên thật hay giả?"

Du Thái lắc đầu liếc mắt nhìn vào bên trong: "Bị nhốt ở nơi này, không điên cũng sẽ điên."

Ở góc tường, Vân Hoàng đi tới bên cạnh, lấy trong tay áo ra mấy thứ đồ tốt, dùng sức ném mạnh vào bên trong.

Sau khi nghe thấy âm thanh đồ vật rơi xuống đất từ bên trong truyền đến, Vân Hoàng kéo Đông Sương đang lo lắng không thôi dán chặt vào tường, đặt ngón tay lên môi làm động tác im lặng, mặt khác từ từ thối lui sang con đường khác.

“Răng rắc ——”

“Ai?” Du Thái đột nhiên hét lớn một tiếng.

Đại ca cũng lập tức đặt bầu rượu xuống, rút kiếm đuổi theo.

Vân Hoàng liếc mắt nhìn lại phía sau, mượn ánh trăng nhìn thấy cành cây mà Đông Sương đã giẫm lên, mím khóe miệng: "Đi thôi!"

“Ai ở đó!” Du Thái vội vàng chạy tới, bên trong căn bản không có ai.

Đại ca trên trán đều là mồ hôi, vỗ vỗ lên bả vai của Du Thái: "Chắc là ngươi nghe nhầm rồi, làm sao lại có người tới cái nơi quỷ quái này, nếu có thì cũng là yêu quái!"

Du Thái phớt lờ hắn, tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống nhặt cành cây bị giẫm gãy lên.

Vết gãy vẫn còn mới.

Du Thái đứng dậy, đem cành cây ném sang một bên: "Đại ca, huynh đi gác trước đi, mặc kệ có phải người hay không ta cũng phải đi xem trước, ta sẽ trở lại sớm."

Đại ca ngáp một cái: "Được rồi, ngươi đi lục soát đi, ta canh cửa cho ngươi."

“Ừ.” Du Thái đáp lại, cầm kiếm và nhanh chóng rời đi.

Bên này Vân Hoàng chạy rất nhanh, ngay cả Đông Sương đang bình tĩnh cũng nhịn không được mà thở dốc, suýt chút nữa không theo kịp nàng.

“ Lộp cộp——”

Ngay khi cả hai nghĩ rằng họ đã thoát khỏi Du Thái, thì bên ngoài lại vang lên âm thanh của thị vệ tuần tra.

Vân Hoàng túm lấy Đông Sương, trực tiếp trốn vào hòn non bộ.

Ngay sau đó, Du Thái cùng thị vệ nói chuyện với nhau : "Các vị tướng quân, có thấy người nào từ đây chạy ra không?"

Thị vệ nhìn Du Thái lắc đầu: “Không thấy.”

Du Thái lịch sự đa tạ hắn ta, sau đó từ từ đến gần chỗ Vân Hoàng.

Vân Hoàng nheo mắt, nới lỏng tay đang giữ Đông Sương, còn Đông Sương đứng trong hòn non bộ khẩn trương nuốt nước miếng, Đông Sương vừa mới chuẩn bị mở miệng nói, đã bị Vân Hoàng dùng ánh mắt ép bức nhìn một cái.

"Đi vào bên trong."

Đông Sương nghe lời bước vào.

Bên trong hòn non bộ thật sự rất tối, càng về đêm càng tối hơn, hai đầu gối không tránh khỏi sẽ cọ vào nhau, Vân Hoàng nhíu mày, có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.

“ Này, tiểu thị vệ, ngươi đang tìm cái gì đấy?”

Du Thái đột nhiên rút kiếm ra, chỉ vào người đối diện: “Ngươi là người phương nào, đêm hôm khuya khoắt vì sao xuất hiện ở đây?”

Ảnh Nhị ngồi trên cành cây, đem nhánh cây trong tay ném xuống dưới, sau đó nhảy xuống đi lên vài bước giẫm gãy nhánh cây: "Ta là ai cũng không đến phiên ngươi quản, ngươi chẳng qua chỉ là một thị vệ gác cửa trong lãnh cung, từ khi nào ngươi lại có năng lực lớn như vậy, hay là muốn bắt ta lập công?"

Du Thái cảnh giác lùi về phía sau một bước, biết rõ võ công của Ảnh Nhị vượt trội hơn mình: "Ta chỉ đang thực hiện chức trách của mình."

"Được rồi, chức trách của ngươi chính là canh giữ cổng của lãnh cung, không phải quản đến chuyện khác." Ảnh Nhị ngoáy ngoáy lỗ tai, thản nhiên nói: " Yên tâm, ta không phải kẻ xấu, ngươi mau trở về đi."

Du Thái nghi ngờ nhìn chằm chằm Ảnh Nhị: “Chứng minh đi.”

Ảnh Nhị từ trong tay ném ra một khối ngọc bội: “ Chỉ có nhất đẳng ảnh vệ trong phủ Trấn Bắc Vương mới có, ngươi hẳn là không thể nhận ra được, cũng có vẻ như nó không có tác dụng với ngươi."

Du Thái : “……”

Biết hắn không nhận ra còn đưa cho hắn xem! Thật là cặn bã!

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu của A Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhaKien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.