Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Lại Năm 2004

Phiên bản Dịch · 2562 chữ

“Đông tử, mau tỉnh lại đi, môn này là lão Trần đứng lớp đó!”

Lí Đông chép miệng, ngáp một cái nửa ngủ nửa tỉnh nói: “Trần tổng hả? Chưa nói hôm nay mở họp mà!”

Mới vừa nói xong, đầu Lí Đông trống rỗng, đôi mắt nửa híp đột nhiên trừng lớn. Hắn là người độc thân ở nhà một mình, đang ngủ ngon lành mà sao tự nhiên lại có ai nói ngay bên tai vậy?

Hắn xoay cái cổ cứng đờ, nghiêng đầu nhìn lướt qua bên cạnh, Lí Đông lập tức phát ngốc!

“Đông tử, nói gì thế? Không phải mở họp lớp, môn này là lão Trần đứng lớp, cậu ngủ ngốc luôn rồi hả?” Vương Kiệt gãi cổ, cũng không để ý người Lí Đông nói là Trần tổng chứ không phải lão trần.

“Vương…… Vương Kiệt?”

Lí Đông nuốt nước miếng, giọng điệu hơi kinh nghi bất định.

Đây rõ ràng chính là cậu bạn Vương Kiệt ngồi cùng bàn với hắn mấy năm cao trung mà. Sau khi hai người tốt nghiệp cao trung thì đường ai nấy đi, ngày thường trừ bỏ nói vài câu đạm mạt trong trường thì cũng sắp mười năm chưa từng gặp rồi.

Nhưng người hiện giờ xuất hiện trước mặt hắn rõ ràng chính là Vương Kiệt thời cấp ba, nhìn quả đầu dưa hấu này thì hắn chắc chắn mình sẽ không nhận lầm!

“Được rồi, không nói nhiều với cậu nữa, lão Trần tới rồi!” Vương Kiệt hơi tức giận với biểu cảm như ăn phân của Lí Đông.

Thứ làm hắn càng ngứa mắt chính là việc Lí Đông nhìn chằm chằm vào kiểu tóc của hắn, âm thầm bực mình. Có điều khi nhìn thấy lão Trần chủ nhiệm lớp đã vào phòng học thì hắn vội vàng xoay người bắt đầu nghe giảng bài.

……

“Mình trọng sinh rồi?”

Lí Đông nhìn quanh bốn phía một vòng, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc nhưng cũng có sự xa lạ, rốt cuộc hắn xác định mình hẳn đã trở lại thời cấp 3.

Cảm giác đầu tiên lập tức ập vào không phải hưng phấn, mà là đau thấu nội tâm!

Lí Đông gần như rên rỉ, lẩm bẩm: “Đáng chết! Phải chi trọng sinh sớm mấy tháng là hay rồi, mình tốt nghiệp đại học rồi đi làm cực khổ bảy tám năm mới vay mượn mua được căn phòng ở, lúc này mới ở có mấy ngày đã bỏ không rồi, hố chết cha!”

Tưởng tượng đến việc mấy năm trước cả cha lẫn mẹ hắn đều chết bệnh, hắn lại là người đàn ông độc thân, phòng ở hắn mới mua không biết bây giờ đã tiện cho tên khốn nào rồi, Lí Đông thật sự cảm thấy rất nghẹn khuất.

Cứ việc hắn vô số lần suy nghĩ việc mình có thể sống lại lần nữa thật tốt biết bao, nhưng nhớ lại nhà mới còn vấn vương mùi sơn thì Lí Đông vẫn không khỏi cảm thấy bực mình.

Cũng may hắn nghĩ đến việc kế tiếp mình không cần thức khuya dậy sớm trả khoản vay, lúc này Lí Đông mới tự mình an ủi, áp xuống buồn bực trong lòng.

Tiếp theo sắc mặt Lí Đông lại trở nên vô cùng hưng phấn. Hắn đã trọng sinh rồi, cổ phiếu, vé số, bất động sản mấy thứ này chẳng phải đã không còn là phù du, sau này hắn sẽ muốn gì có đó, nào còn để ý căn phòng loại hai ngoại thành chi nữa.

Trên bục giảng, Trần Quốc Hoa đã sớm chú ý tới Lí Đông hồn vía lên mây, chẳng qua thấy Lí Đông không có làm gì khác nên lúc này hắn mới chịu đựng không lên tiếng nhắc nhở.

Thẳng đến khi nhìn thấy mặt mũi Lí Đông vặn vẹo, lẩm bẩm tự nói thì Trần Quốc Hoa rốt cuộc đã nhịn không được, quát lên: “Lí Đông, phiên dịch lại đoạn cổ văn tôi vừa mới giảng này chút đi!”

Lí Đông còn đang thất thần, thân thể không khỏi run lên, ngẩng đầu thấy lão Trần trừng to mắt thì vội vàng đứng dậy, vẻ mặt tươi cười nói: “Lão sư, em sai rồi! Từ giờ em nhất định nghiêm túc nghe giảng, học tập thật tốt, nỗ lực thi vào một trường đại học tốt, nhất định không làm cho cha mẹ và lão sư thất vọng……”

Lí Đông bùm bùm một trận loạn xả chẳng những làm trần quốc hoa trợn mắt há hốc mồm, lớp học mặt khác đồng học cũng là bị lôi ngoại tiêu lí nộn.

Lúc này phong cách học tập còn chưa thoải mái như đời sau, lão sư đều nghiêm túc, học sinh đều nghe lời, vậy nên biểu hiện vô sỉ của Lí Đông làm mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Tiếp theo chính là một trận cười vang, Vương Kiệt ngồi cùng bàn bị tầm mắt mọi người kích thích, hận không thể đào một khe đất chui vào. Hắn vặn vẹo mặt, kéo mạnh Lí Đông, lúc này mới làm Lí Đông chưa đã thèm mà dừng miệng.

Thấy mọi người còn chưa hoàn hồn, Lí Đông không khỏi bĩu môi. Lúc này mới đến đâu chứ, tốt xấu gì hắn cũng làm nhân viên sale bảy tám năm, còn liên tục đạt được quán quân sale hơn ba tháng, nói lời vô nghĩa hơn một giờ cũng sẽ không lặp lời.

Còn thời kỳ học sinh ngượng ngùng thẹn thùng đã sớm không biết bị hắn ném xó nào nữa. Nếu không phải dựa vào kĩ năng há mồm lừa dối này thì sao một người nghèo nhị đại như hắn có thể trả nổi tiền, còn mua được chiếc xe con.

Hiển nhiên Trần Quốc Hoa cũng không dự đoán được da mặt Lí Đông dày đến thế. Ban đầu hắn nghĩ trách cứ vài câu, nhưng vài lời vừa nãy Lí Đông nói đều là vực dậy tự trách, Trần Quốc Hoa muốn mắng cũng không biết nên mắng từ đâu.

Nghẹn một bụng tức không chỗ phát, thấy kỷ luật lớp học đều lộn xộn, hắn chịu đựng lửa giận, hừ một tiếng, nói: “Được rồi, ngồi xuống đi! Cách lúc thi đại học chỉ còn có hai tháng, mỗi người đều phải phụ trách cho tương lai của mình!”

Sau câu nói kia hiển nhiên có điều ám chỉ!

Đương nhiên Lí Đông có da mặt dày như thiết tự nhiên sẽ không để trong lòng.

Lí Đông không để ý lời ám chỉ trong câu nói của Trần Quốc Hoa, thứ khiến hắn chú ý là lời Trần Quốc Hoa nói, bây giờ chỉ cách lúc thi đại học hai tháng.

Lí Đông nhớ rõ thời gian thi đại học của mình là năm 2004, nói cách khác, thời điểm bây giờ là tầm tháng 4 năm 2004.

Điều khá hố là chính hắn còn phải thi đại học một lần nữa, nghĩ đến đời trước dậy sớm ôn tập mà cuối cùng cũng chỉ đậu được đại học hạng hai, hiện giờ lại thị lại một lần vậy thì càng tệ hơn.

Ở trong xã hội lăn lê bò lết nhiều năm, cũng không biết hắn đã quên tri thức trên sách vở ở nơi nào rồi, bây giờ chỉ còn hai tháng ngắn ngủi, hắn không có bản lĩnh lại đậu được đại học hạng hai.

Lí Đông không nghĩ tới việc trọng sinh rồi sẽ bỏ đọc sách, không vì gì khác, chỉ vì cha mẹ đã mệt chết mệt sống nuôi hắn đọc sách, hắn cũng không thể làm cho bọn họ thất vọng.

Lý gia không phải gia đình giàu có gì, cha mẹ Lí Đông bán thức ăn ở chợ huyện, thuê một quầy hàng nhỏ bán thuỷ sản. Mỗi ngày hai ba giờ đêm họ đã phải ra ngoài nhập hàng, 8-9 giờ tối mới có thể dọn quán về nhà, một năm bốn mùa, trừ bỏ mùng một tháng giêng có thể nghỉ ngơi một chút thì gần như không có thời gian nhàn rỗi.

Hai vợ chồng chịu thương chịu khó cả năm chính là hy vọng Lí Đông có thể thi vào một trường đại học tốt, về sau tìm được một công việc ngon và cưới một người vợ hiền.

Ngày thường ăn cơm trưa họ cũng không nỡ mua cơm hộp, mà là họ ăn cơm và canh rau buổi sáng mang theo từ trong nhà.

Đời trước hai vợ chồng già mệt mỏi mười mấy năm, ăn mặc cần kiệm cũng tiết kiệm được một ít tiền, chuẩn bị để dành cho Lí Đông mua nhà cưới vợ. Đáng tiếc là tính đến tính đi vẫn không dự đoán được thân thể của hai vợ chồng già đã mệt đến suy sụp.

Khi đó Lí Đông vừa tốt nghiệp đại học không lâu, hai vợ chồng già đã lần lượt kiểm tra ra bệnh nặng. Kết quả tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà không nói mà cuối cùng Lí Đông còn bán cả nhà cũ ở huyện để chữa bệnh cho hai người. Đáng tiếc là cuối cùng cha mẹ vẫn không gắng gượng nỗi, trước sau rời đi.

Hai người mệt nhọc cả đời cũng không hưởng được một ngày phúc, trước khi đi còn lão lệ tung hoành nói xin lỗi Lí Đông. Họ nói không thể để dành chút tiền gì không nói, vậy mà ngay cả căn nhà để an cư lạc nghiệp cũng phải bán, làm Lí Đông thành cô hồn dã quỷ.

Nhớ lại những điều đó, Lí Đông nhịn không được cảm thấy chua xót. Tiếp theo hắn lại nghĩ đến việc mình đã trọng sinh lại, cuối cùng cũng có cơ hội bù đắp, đời này hắn cũng không thể lại làm cha mẹ chịu khổ, càng không thể để cho bọn họ sớm bỏ hắn rời đi.

Lăn lộn trong xã hội mấy năm, tuy Lí Đông thoạt nhìn miệng ba hoa, nhưng ai có thể cảm nhận được loại cô độc luôn day dẳng trong hắn. Sau khi cha mẹ rời đi, mấy năm sau Lí Đông quả nhiên trở thành cô hồn dã quỷ lưu lạc giữa đô thị phồn hoa, y như sự lo lắng của cha mẹ hắn trước đó.

Không ai biết Lí Đông kiên cường đã khóc điên cuồng ở trước mộ cha mẹ vào ngày 30 cuối cùng cả năm, lúc toàn gia đoàn viên, rất nhiều lần hắn suýt chút nữa khóc ngất xỉu.

Đời trước Lí Đông cảm giác người hắn có lỗi nhất chính là cha mẹ, đáng tiếc người chết đã đi xa, muốn bù đắp cũng không có cơ hội.

Hiện giờ ông trời thương tiếc hắn, để chính mình sống lại thêm lần nữa, vậy nên Lí Đông tự nhiên muốn thỏa mãn nguyện vọng của cha mẹ.

Việc đầu tiên Lí Đông phải làm chính là đậu vào một trường đại học tốt. Kiếp trước tuy Lí Đông thi không tốt lắm, nhưng hắn nhớ rõ ngày đó khi hắn nhận được giấy báo của đại học, hai vợ chồng già đã cười ứa lệ, chỉ sợ ấy là thời điểm bọn họ vui vẻ nhất cả đời này.

Loại hạnh phúc này quan trọng hơn nhiều so với việc kiếm lời được bao nhiêu tiền, Lí Đông đương nhiên sẽ không cướp đoạt vui vẻ và sung sướng của cha mẹ.

Muốn hoàn thành nguyện vọng này nói có khó không? Nói không khó cũng khó.

Tuy ký ức mơ hồ nhưng thi đại học là một cột mốc lớn trong nhân sinh.

Lí Đông không có bản lĩnh cách mười mấy năm mà còn nhớ rõ đề thi đại học năm xưa, nhưng một ít đề hình chỉ cần hắn tìm nghiêm túc từ các loại sách và tư liệu thì vẫn có thể tìm được một ít thứ có ấn tượng. Hai tháng này hắn lại chịu khó ôn tập một tí thì không dám nói thi thật tốt nhưng duy trì tiêu chuẩn đời trước vẫn không khó.

Nghĩ vậy, Lí Đông không khỏi nhẹ nhàng thở ra, kế tiếp lại bắt đầu thất thần nghĩ mấy việc lung tung.

Việc đầu tiên sau khi trọng sinh là làm gì, không cần người khác dạy cũng biết là muốn kiếm tiền.

Không có tiền thì sao có thể làm cha mẹ hưởng phúc, không có tiền thì sao tìm được một người vợ hiền sống một cuộc sống thoải mái được. Tuy tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền lại là một bước khó đi.

Năm 2004 có việc gì thể kiếm tiền?

Cổ phiếu?

Ngại quá, đời trước Lí Đông chưa từng tiếp xúc thứ này, cũng không tiếp xúc tư bản. Trừ việc biết Baidu, Tencent, Apple sẽ tăng cao thì thứ khác chẳng hiểu gì cả.

Vé số?

Khụ khụ, cho dù Lí Đông từng mua không ít, cũng đã từng mơ mộng một đêm phất nhanh, nhưng người bình thường ai sẽ nhớ rõ con số trúng giải nhất một kỳ là bao nhiêu, càng đừng nói là vé số mười mấy năm trước.

Nghĩ tới nghĩ lui, mua phòng ở tăng giá trị thật ra kiếm tiền ổn cũng không lỗ. Đáng tiếc giá nhà dù có lợi đi nữa thì cũng phải có tiền vốn, không có tiền vốn thì làm gì cũng không được.

Nghĩ vậy Lí Đông cắn chặt răng, kiếp trước hắn cũng thật phế, chạy sale nhiều năm, trừ bỏ biết ăn nói thì chưa học được gì cả.

Cũng may thời buổi này có nhiều cơ hội hơn, chỉ cần hắn tìm được phương hướng thì không nói nhà giàu số một gì đó, nhưng đại phú đại quý hẳn cũng không tính quá khó.

Tưởng tượng như thế, tâm trạng của Lí Đông lại thả lỏng. Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua Trần Quốc Hoa còn đang lải nhải, suy nghĩ càng bay càng xa, tiếp theo chính là bóng tối ập đến.

Đương nhiên lúc này Lí Đông không xuyên qua, mà là bị thôi miên ngủ rồi.

……

“Đông tử, mau tỉnh đi!” Vương Kiệt vỗ vai Lí Đông: “Tan học luôn rồi đó, trước khi đi lão Trần cũng tái mặt, tim của tiểu tử ngươi cũng to thật!”

Lí Đông xoa đôi mắt còn buồn ngủ, không thèm để ý nói: “Dù sao hai tháng nữa cũng sẽ tốt nghiệp, lão Trần cũng sẽ không ăn người.”

Dứt lời hắn cầm lấy cặp sách đứng dậy rời đi, trước khi đi còn vỗ quả đầu dưa hấu của Vương Kiệt, cười ha hả nói: “Đầu dưa hấu, dấu hiệu tốt, ha ha ha……”

Vẻ mặt Vương Kiệt mờ mịt, vuốt đầu mình, thẳng đến khi Lí Đông rời đi, lúc này hắn mới hoàn hồn lại, mắng: “Dưa hấu con mẹ cậu, lần sau lại kêu lão tử là đầu dưa hấu thì đánh chết cậu!”

“Ha ha ha……”

Trong phòng học truyền ra từng trận cười vang.

Lí Đông đã đi xa không khỏi cảm khái, thanh xuân thật tốt!

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 259

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.