Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học bá và học tra (1)

Phiên bản Dịch · 1169 chữ

Trong khi Lí Đông đang nghiêm túc đọc sách thì tiết toán đã trôi qua rất nhanh.

Lí Đông thực sự rất nghiêm túc với tiết học này, đương nhiên, sách hắn xem nhất định không phải sách toán.

Viên Tuyết nhịn cả tiết học, không đợi giáo viên toán rời đi đã xoay người nói: "Lí Đông, sao gần đây cậu không lên lớp?"

Giọng điệu rất hung dữ, vẻ mặt nghiêm nghị hơi có dấu hiệu chuyển thành vẻ mặt băng sơn.

Lí Đông vò đầu, hơi bất đắc dĩ, rốt cuộc cô nhóc này có ý gì?

Đây là quan tâm sao? Hay là lo lắng?

Nhưng oán niệm nặng như vậy, Lí Đông chịu không nổi.

"Bận!"

Quan hệ với Tần Vũ Hàm không rõ ràng, lúc này Lí Đông đâu dám suy đoán mập mờ, để lại một chữ rồi vùi đầu đọc sách.

Trong phút chốc, vẻ mặt Viên Tuyết tràn đầy tủi thân, có phải bản thân quá ti tiện không, mình cần phải lo lắng cho tên khốn kiếp này sao?

Vốn dĩ hơi lo lắng, nhưng giờ đây lại biến thành tức giận và xấu hổ, do cô khó ưa hay sao, nhìn cũng không thèm nhìn, thật quá đáng!

"Lí Đông!"

Giọng nói cao hơn mấy bậc, cảnh tượng rất quen thuộc, ánh mắt của các bạn cùng lớp đều tập trung lại đây.

Lí Đông thở hắt ra, đẹp trai cũng quá nhiều rắc rối!

Hắn đành bất đắc dĩ giải thích: "Thực sự có việc bận, tuần sau tôi không xin nghỉ nữa. Ngày 1 tháng 5 còn phải thi, bây giờ tôi đang đọc sách, xin đồng chí học bá thông cảm cho nỗi đau của học tra."

Hiện tại vẫn chưa xuất hiện từ học bá, học tra, nhưng từ mặt chữ cũng dễ lý giải.

Viên Tuyết nghe vậy hơi buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn không cười ra tiếng, ngay sau đó cơn giận vừa nãy đã nguôi nhiều.

Lần nào cũng như vậy, rõ ràng là một bụng tức giận, nhưng bị dăm ba câu của tên này làm cho tiêu tan.

Viên Tuyết không biết liệu Lí Đông có phải do ông trời phái xuống hành hạ cô hay không, nếu tiếp tục như vậy sẽ khiến bản thân mất cân bằng nội tiết.

"Thôi được rồi, cậu đọc sách đi, có gì không hiểu có thể hỏi tôi."

Viên Tuyết vừa nói lời dịu dàng, cả lớp đều tan nát cõi lòng.

Băng sơn mỹ nhân vừa nói cái gì?

Không hiểu có thể hỏi cô?

Tất cả mọi người đều nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, không phải Viên Tuyết rất ích kỷ, không chịu giúp đỡ các bạn học khác.

Mà là lúc cô ấy giúp bạn giảng bài đều mang theo vẻ lạnh lùng, lần đầu, lần hai còn được, qua mấy lần như vậy, nam sinh muốn tiếp cận cô cũng không dám đến hỏi nữa.

Đám nam sinh lộ rõ sao ước ghen tị, vây quanh Lí Đông, ngay sau đó Vương Kiệt ngồi cùng bàn cũng hơi không phục, khẽ lẩm bẩm: "Thói đời gì vậy, mấy ngày không ngoảnh lại nói chuyện với tôi, Đông tử vừa đến đã thành nói nhiều rồi."

"Vậy sao? Hay là để Tiểu Tuyết trò chuyện với cậu?" Tai Trần Duyệt rất thính, híp mắt, cười ha ha nhìn Vương Kiệt nói.

"Ha ha, chỉ đùa chút thôi, không phải có cậu rồi sao..."

Vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình, Lí Đông không hứng thú tham gia, khá đồng tình với Vương Kiệt, đôi khi khoảng cách có thể tạo nên vẻ đẹp, hiểu không!

Về lời Viên Tuyết vừa nói, Lí Đông tự động gạt bỏ, không hiểu hỏi cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh tanh kia, chính hắn cũng hỏi không được, đâu đẹp như khi nhìn vẻ mặt vui tươi của Vũ Hàm nhà chúng ta.

Lí Đông không phải nam sinh dễ bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc, hắn dám chắc nếu bản thân nhiệt tình với Viên Tuyết, chưa đến một ngày, Tần Vũ Hàm sẽ nhận được tin.

Không nên xem thường sức ảnh hưởng của người đẹp, mặc dù Tần Vũ Hàm không cùng lớp với hắn, nhưng các cô muốn biết gì đều rất dễ dàng.

. . .

Nhịn ròng rã cả buổi chiều, cuối cùng Lí Đông được giải thoát.

Hắn nhanh chóng khoác cặp sách, chạy tới con hẻm nhỏ ngoài trường, hắn biết nhất định Tần Vũ Hàm sẽ ở đó chờ hắn, cho dù không đợi cũng hết cách, ai bảo Tần Vũ Hàm phải đi qua con hẻm đấy.

Viên Tuyết ở phía sau hơi mất mát, cô đoán được Lí Đông đi làm gì, đừng quên con hẻm kia cũng là đường cô về nhà.

Nhưng cô là học bá, học bá rất ít khi rời trường sớm, cho nên ba năm trung học rất ít khi Lí Đông chạm mặt Viên Tuyết.

. . .

Khi Lí Đông chạy tới ngõ hẻm, Tần Vũ Hàm đã đến.

Trước kia, Lý Đông không để ý, hôm nay không biết sao lại nghĩ đến một chuyện, chính là Tần Vũ Hàm có lúc đến sớm hơn hắn!

Phải biết rằng việc dạy quá giờ là thói quen của thầy cô, cũng chính là thói quen của học bá, bình thường những bạn học giỏi là những người về muộn nhất lớp.

Vậy mà Tần Vũ Hàm không chậm hơn hắn, có mấy lần còn nhanh hơn, chuyện này hơi khó tin rồi.

"Vũ Hàm, sao cậu tới nhanh vậy?"

Tần Vũ Hàm căn bản kinh thường trả lời, câu này hỏi chẳng có trình độ gì, nghe như kiểu cô đang trông chờ hắn vậy.

Dường như Lí Đông nhận ra điều gì, ánh mắt hơi nồng nhiệt.

Tự nhiên chuyển đề tài nói: "Vũ Hàm, buổi tối đi ăn với tôi đi, ngày mai được nghỉ."

"Không đi, ai mà biết Tuyết này, Nguyệt kia có đi cùng không, không có tiếng nói chung với cô ta." Tần Vũ hàm lẩm bẩm, kiêu ngạo hất tay Lí Đông đang duỗi qua.

Lí Đông cũng không nhụt chí, trái lại hơi vui, đây là ghen sao?

Nói thật, quan hệ hiện tại của hai người khiến Lí Đông hơi nhức đầu, dù sao cũng chưa từng nói ra.

Thái độ của Tần Vũ Hàm cũng khiến cho Lí Đông hơi đắn đo, nhưng câu nói vừa rồi khiến Lí Đông cảm thấy chắc chắn.

"Yên tâm, lần này không có người khác, chỉ có hai chúng ta."

"Không có người khác thì tôi cũng không đi, quan hệ hai ta thế nào, sao tôi phải đi ăn cơm cùng cậu, cũng không phải trong nhà không có đồ ăn."

Con gái luôn luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng cười tươi như hoa, ngoài miệng khăng khăng nói mấy lời không liên quan.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.