Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lí Đông mời (1)

Phiên bản Dịch · 1135 chữ

Không khí có chút xấu hổ.

Trần Duyệt vội vàng giả bộ ngớ ngẩn vờ vịt nói: “Tiểu Tuyết, đừng so đo với cậu ta, tên này…”

“Không cần giải thích giúp cậu ta!”

Viên Tuyết nhìn dáng vẻ không để ý của Lí Đông càng nghĩ càng giận, lạnh lùng nói: “Lí Đông, không biết tôi đã xúc phạm cậu chỗ nào? Nhiều lần cậu đều tỏ vẻ thái độ với tôi, tôi nợ cậu hả? Tôi có đi chơi hay không là quyền tự do của tôi, cậu nhăn mặt làm gì!”

Dứt lời đôi mắt Viên Tuyết đã đỏ hoe, nỗi oán hận Lí Đông cô chất chứa bao lâu, lần này coi như đã hoàn toàn bộc phát.

Theo lý thuyết cho dù Lí Đông không để ý tới thì cô cũng sẽ không để ý, nhưng rốt cuộc có cả đống người theo đuổi cô, đàn ông lấy lòng cũng nhiều.

Nhưng cố tình mỗi lần thấy cô Lí Đông lại như có thù oán, không cười lạnh thì là bĩu môi, hơn nữa còn bàn trên bàn dưới hại cô mấy tháng cũng không dám quay đầu, chỉ sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tờ kia.

Từ nhỏ đến lớn Viên Tuyết luôn được ngâm mình trong vại mật sao có thể chịu được cảm giác này chứ, đừng nói mấy năm nay cũng chưa từng thấy người đàn ông nào dám mặt nặng mày nhẹ với cô.

Câu nói này hơi lớn nên ánh mắt các bạn trong lớp lập tức đổ đồn lại đây.

Đặc biệt là ánh mắt của mấy bạn học nam đều như hận không thể giết chết Lí Đông, hắn há hốc mồm, có chút xấu hổ và bực bội.

Lí Đông không cảm thấy mình sai, vừa rồi vốn dĩ hắn không nghĩ tới Viên Tuyết, người ta hiểu lầm cũng không còn cách nào khác.

Viên Tuyết còn nói hắn thái độ, Lí Đông lại càng oan uổnghơn!

Mặc dù hắn không thích Viên Tuyết nhưng cũng sẽ không nhăn mặt với mỹ nữ, chẳng qua cách Lí Đông đối xử với cô khác với sự nhiệt tình của các bạn nam trong lớp nên mới khiến Viên Tuyết cảm thấy Lí Đông tỏ thái độ.

Nhìn con gái nhà người ta sắp khóc đến nơi, Lí Đông cũng coi như có tâm lý của người ba mươi tuổi, thấy thế hắn chỉ khô khan nói: “Cái đó, tôi không có ý như vậy…”

Thấy Viên Tuyết vẫn trừng mắt nhìn mình, Lí Đông chỉ có thể lắc đầu thở dài nói: “Được được được, tôi sai, xin lỗi cậu, sau này mỗi lần nhìn cậu tôi đều sẽ tươi cười, được chưa!”

Dứt lời hắn nhe răng trợn mắt lộ ra gương mặt tươi cười, trong lòng thầm nghĩ phụ nữ xinh đẹp quả thật rất phiền toái, Tần Vũ Hàm nhà chúng ta vẫn là tốt nhất, cũng không biết khi nào cô ấy mới thành người nhà hắn đây.

Lí Đông dùng ngôn ngữ kết hợp cùng động tác suýt chút nữa chọc Viên Tuyết bật cười, tủi thân trong lòng cũng không cánh mà bay đi, cơn giận đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Sợ bị người khác chế giễu nên cô không thèm trả lời Lí Đông mà chỉ hừ một tiếng quay đầu lại không nhìn anh.

“Đúng là thói xấu mà!”

Lí Đông nhẹ giọng nói thầm một tiếng, thấy tầm mắt mọi người vẫn nhìn mình, hắn không sợ bọn họ, hừ hừ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Làm sao? Định đánh tôi à? Một đám chưa đến hai lạng thịt mà muốn đọ sức với tôi à, Lí Đông này từ nhỏ đến lớn chưa sợ ai bao giờ, nếu không thì cứ thử xem…”

Lí Đông lảm nhảm đe dọa mọi người một phen, nhưng quả thật không có mấy người dám dây dưa với tên lưu manh như hắn.

Chung quy có thể vào ban chính của trường đa số đều là học sinh ưu tú, dù mấy kẻ đần độn trong lớp cũng không muốn làm người khởi xướng.Lí Đông là ai mọi người đều hiểu rõ, từ nhỏ hắn đã chơi ở chợ cho đến lớn, ở đó hạng người nào cũng có.

Hắn nói vậy cũng không hẳn là khoác lác, quả thật từ xưa đến nay hắn đã đánh nhau không ít lần.

Nếu thật sự dây dưa với Lí Đông, đừng nói là mất mặt, cho dù có đánh được Lí Đông một trận cũng chẳng được gì, đến lúc đó còn phải cẩn thận tên này âm thầm trả thù, việc này cũng không phải chưa từng xảy ra.

Việc này khi giáo viên vào phòng cũng coi như bỏ qua, hiện giờ đã sắp thi đại học nên cũng không ai muốn làm ầm ĩ.

Một ngày học trong lúc Lí Đông ngơ ngẩn nhanh chóng trôi qua, tan học hắn như bị cháy mông mà bay khỏi phòng học.

Vương Kiệt ở phía sau vội vàng kêu to: “Đông tử, 7 giờ ở quảng trường Phương Đông, đừng quên đấy!”

“Biết rồi!”

Theo giọng nói truyền đến, đã không còn thấy bóng dáng Lí Đông đâu.

Viên Tuyết đang thu dọn sách vở không biết cô đang nghĩ đến cái gì mà xoay người nói với Vương Kiệt: “Các cậu hẹn ở đâu? Để xem tôi có thời gian hay không, nếu không bận tôi sẽ đến.”

Lí Đông nói Viên Tuyết thích giả bộ đúng là không sai, rõ là muốn đi mà còn cố tình nói gì mà có thời gian hay không, đều là học sinh, buổi tối cũng không có tiết tự học, đâu ra mà không có thời gian.

Nhưng Vương Kiệt không để bụng mấy cái này, nghe vậy hắn ta lập tức vui ra mặt, vội vàng nói: “Trong vòng một tiếng cậu đến cửa Tây Môn của quảng trường, 7 giờ gặp!”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Viên Tuyết lạnh nhạt trả lời, cũng không để ý tới Vương Kiệt, cô nhanh chóng thản nhiên rời đi trước ánh mắt mong chờ của hắn ta.

“Này, Tần Vũ Hàm, tối nay có đi dạo quảng trường Phương Đông không?”

“Không!”

“Sao vậy? Buổi tối cậu có việc gì à?”

“Không có tôi cũng không đi, Lí Đông, cậu muốn trả thù tôi phải không?”

Tần Vũ Hàm trợn mắt, tức giận nói: “Hôm qua chúng ta vẫn là kẻ thù mà nay cậu lại ân cần kêu tôi đi chơi như vậy, cậu nói xem tôi có nên đi không? Khi không tỏ ra ân cần, hẳn là cậu không có ý gì tốt!”

“Ha ha, Vũ Hàm…”

“Dừng lại!”

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.