Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không cam lòng

Phiên bản Dịch · 2346 chữ

Trong đại viện, hoàn cảnh thanh u, có rất nhiều hoa cỏ cây cối xinh đẹp.

Hạ Mộng cùng mọi người trong nhà đều mới lạ nhìn phía ngoài cửa sổ xe.

Hai chiếc xe jeep, một trước một sau, dừng lại ở trước cửa một ngôi nhà lầu hai tầng, trên tường bò đầy thực vật xanh.

Bọn họ mở cửa xe, lục tục xuống xe.

Lúc này, từ trong cửa lớn có một người phụ nữ trung niên tóc ngắn làn da trắng nõn, tướng mạo sắc sảo, đi ra.

Trước đó Lãnh Dịch Minh đã nói mọi chuyện ở trong nhà lão gia tử.

Cho nên Hạ Mộng bọn họ phỏng đoán, người này hẳn là mợ La Tuệ Tâm.

Sở thanh lâm gặp lại vợ sau nhiều ngày không thấy, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Chờ La Tuệ Tâm chào hỏi qua cùng lão gia tử bọn họ xong, hắn lập tức giới thiệu một nhà em gái nhỏ cho bà.

Mấy người trẻ tuổi Hạ Mộng bọn họ, trăm miệng một lời vấn an cùng trưởng bối.

Tiết Minh Nguyệt cũng cười khanh khách nói một tiếng chị dâu.

La Tuệ Tâm lần đầu gặp mặt một nhà cô em chồng, biểu hiện thực nhiệt tình.

Chẳng những lôi kéo tay Tiết Minh Nguyệt, chân thành nói câu hoan nghênh về nhà, còn khen Hạ Mộng cùng Thái tĩnh lớn lên xinh đẹp, so với mấy cô gái ở thủ đô còn có khí chất thủy linh hơn.

Tiết Minh Nguyệt cùng với Hạ Mộng bọn họ vốn còn tưởng rằng La Tuệ Tâm có gia thế tốt, người phỏng chừng cũng có chút ngạo khí linh tinh gì đó, không nghĩ tới nhìn thấy người thật, lại dịu dàng dễ thân như vậy, ấn tượng đầu tiên của bọn họ về người này đều cực tốt.

Sở Trường Phong khẽ vuốt cằm, đối với biểu hiện của con dâu, trong mắt lộ ra tán thưởng.

Mọi người nối đuôi nhau vào nhà.

Trong viện hoa hoa thảo thảo tươi tốt, vừa thấy là biết có người tỉ mỉ chăm sóc, cảnh đẹp ý vui.

Bỗng nhiên, một con mèo lớn màu vàng, phóng vèo từ trên tường viện nhảy xuống dưới, tới trước mặt Sở Trường Phong rồi ngửa đầu kêu meo meo.

Sở Trường Phong lập tức cười ha hả khom lưng ôm nó vào trong lòng ngực, vuốt lông phía sau lưng nó, rồi nói cùng Hạ Mộng bọn họ:

- Đây là mèo ta nuôi, tên Đại Hoàng.

Đồng Đồng vừa ngủ một giấc ở trên xe, lúc này đã tỉnh lại, vốn dĩ có chút nức nở, ghé vào đầu vai Hạ Bằng, hiện tại thấy được mèo, đôi mắt đều sáng lên, vươn tay nhỏ, hưng phấn nói:

- Meo meo! Meo meo……

Hạ Mộng cũng rất thích lão mèo đã làm bạn với lão gia tử thật lâu này, mặt mày mỉm cười nói:

- Hóa ra Đại Hoàng béo như vậy a, còn rất đáng yêu.

Bọn họ đang nói chuyện, thì có một người phụ nữ đeo tạp dề, mặc quần áo mộc mạc, đầu tóc hoa râm đi ra, cung kính chào hỏi.

Sở Trường Phong giới thiệu nói đây là bảo mẫu trong nhà, dì Trương, sau đó thuận miệng hỏi chuyện chuẩn bị đồ ăn.

Chờ tiến vào trong nhà, Hạ Mộng nhìn quanh bốn phía, cảm giác so sánh với tường ngoài có chút loang lổ, thì hoàn cảnh cùng gia cụ trong nhà tốt hơn không ít.

Vừa vào cửa, liền thấy có một phòng khách lớn, bên cạnh bàn nhỏ chỗ sô pha còn bày một chiếc điện thoại đĩa quay cơ màu đen.

Đối diện bức tường giữa thang lầu còn treo một bức họa sơn thủy rất lớn.

Hai sườn hành lang, hẳn là đi vào phòng bếp hoặc là phòng ngủ, toilet.

Tiết Minh Nguyệt cùng Hạ Bằng bọn họ ở nhà trệt, lần đầu tiên nhìn thấy một nơi như vậy, trong tò mò lại hỗn loạn, tay chân đều có chút không biết nên đặt như thế nào.

Thái Tĩnh cũng không nghĩ tới nhà ông ngoại của chồng lại tốt như vậy, ở bên cạnh hạ tiêu không dám nhúc nhích.

Hạ Mộng nhận ra mẹ và mọi người khẩn trương cùng không quen, lập tức báo lấy cánh tay Tiết Minh Nguyệt, tiến gần sát bên tai bà, nói nhỏ hai câu.

Tiết Minh Nguyệt thoáng chốc thả lỏng một chút.

Sở Trường Phong cũng nhìn ra, một nhà con gái nhỏ vừa đến, còn chưa thích ứng, cố ý để Lãnh Dịch Minh cùng Sở Tu Viễn mang theo Hạ Mộng bọn họ đi dạo lầu trên lầu dưới.

Thuận tiện mang túi xách cùng đồ vật, đặt vào phòng đã chuẩn bị tốt, rồi đến nhà ăn ăn cơm.

Đồng Đồng đã bị tiểu gia hỏa Đại Hoàng hấp dẫn, Sở Trường Phong vỗ vỗ tay tỏ vẻ muốn ôm con bé, con bé liền thuận theo không khóc không nháo tới chỗ lão gia tử.

Vì thế, mấy người Hạ Mộng bọn họ đi theo phía sau Lãnh Dịch Minh lên lầu hai.

Trên lầu có ba gian phòng ngủ, còn có một thư phòng.

Tham quan một vòng sau, mọi người mới đi xuống lầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, mọi người đã ước định tốt, muộn một chút sẽ đến nhà cũ ăn cơm. Đến lúc đó, chồng của sở thanh nhã là lãnh đức giang, cùng với sở thanh lâm và hai con trai cũng sẽ cùng đến. Sở thanh lâm, sở thanh nhã mới sôi nổi rời đi.

Mấy ngày tàu xe đã mệt nhọc, mặc dù người trẻ tuổi nhưng cũng sẽ có chút mỏi mệt, huống chi là lão gia tử đã từng này tuổi.

Cho nên, mọi người rất nhanh đã trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Hạ Mộng cùng Tiết Minh Nguyệt ở một phòng.

Kết quả, sau khi nằm xuống, nửa ngày mà cô cũng không ngủ được.

Nhưng mẹ cô và Đồng Đồng nằm bên cạnh đã ngủ khò khò.

Vì tránh để mình xoay người qua lại đánh thức bọn họ, Hạ Mộng tay chân nhẹ nhàng xuống giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Hạ Mộng xuống dưới lầu, phát hiện anh cả Hạ Bằng cũng không ngủ, đang ngồi ở chỗ sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc điện thoại bàn quay cơ.

Hạ Bằng vừa thấy Hạ Mộng, lập tức buông tay, đè thấp thanh âm hỏi:

- Em gái, em không ngủ được a?

- Em không sao.

Hạ Mộng dù bận vẫn ung dung cười hỏi:

- Anh cả, anh làm gì a? Muốn gọi điện thoại cho ai nha?

Hạ Bằng có chút ngượng ngùng cào cào cái ót, thấp giọng nói:

- Anh có thể gọi cho ai a, ở đây anh lại không quen biết ai. Chỉ là anh cảm thấy, chỗ nhà chúng ta chỉ có đơn vị mới có điện thoại, làm gì có nhà ai có. Nhà ông ngoại xem như chân chính có lầu trên lầu dưới, đèn điện cùng điện thoại.

Hạ Mộng biết đây là một câu ngoài miệng bắt đầu lưu hành từ năm 50, cũng không biết lưu truyền từ nơi nào.

Dù sao đã kéo dài vài thập niên về sau cũng không giảm, mỗi người đều biết.

- Nước ta phát triển nhanh như vậy, không chừng về sau có thể có điện thoại ở trên lầu a.

Đôi mắt Hạ Bằng như phát sáng:

- Kia thật tốt quá!

Hạ Mộng rõ ràng, vài thập niên sau, chẳng những trong nhà có trang bị điện thoại, người dùng cũng sẽ dần dần nhiều lên, mà trò chuyện di động cũng phát triển tấn mãnh. Thậm chí từ cục gạch cũng sẽ tiến hóa đến smartphone.

Nhưng này đó chỉ có thể ngẫm lại ở trong lòng, hiện tại kiên quyết không thể nói ra.

- Anh cả, chúng ta đừng buồn bực ở trong phòng, đi ra ngoài đi một chút đi.

- Tốt a.

Hạ Bằng cũng có ý này.

Bởi vì hai anh em mới đến, cũng không dám đi xa.

Ra ngoài cửa, chỉ đi vòng quanh đó.

Chờ bọn họ trở về đường cũ, phát hiện ở cửa nhà Sở Trường Phong, có một người phụ nữ trung niên mặc quần áo mộc mạc cầm giỏ rau, duỗi dài cổ hướng vào trong viện, nhìn xung quanh.

Hạ Mộng cùng Hạ Bằng liếc nhau, sau đó giương giọng hỏi:

- Xin hỏi bà tìm ai?

Trên mặt người phụ nữ trung niên hiện lên xấu hổ cùng mất tự nhiên khi bị bắt gặp, nhanh chóng đánh giá trên dưới hai anh em Hạ Mộng, sau đó cười nói:

- Tôi tìm giúp việc nhà này.

Hạ Bằng lập tức nói:

- Hiện tại bà ấy không ở đây, bà chờ làm cơm buổi trưa lại đến đi.

Nghe được khẩu âm theo lời nói của Hạ Bằng, đáy mắt người phụ nữ trung niên hiện lên một tia khinh thường, trên mặt lại mang theo ý cười nói:

- Được, tôi đi trước.

Hạ Mộng nhạy bén bắt được dị sắc trong mắt đối phương, không vui nhíu mày.

Nhìn quần áo đối phương, phỏng chừng là giống như dì Trương, cũng là giúp việc.

Kết quả, mắt chó nhìn người thấp. Cũng không biết ai cho bà ta dũng khí đó.

Hạ Bằng luôn là người thần kinh thô, không chú ý tới cái chi tiết này, túm túm cánh tay Hạ Mộng:

- Em gái, nhìn gì a? Chúng ta vào đi thôi.

Hạ Mộng lại quay đầu, ánh mắt nhìn thật sâu về phía bóng dáng người phụ nữ trung niên kia, sau đó mới đi theo Hạ Bằng đi vào sân viện.

Người phụ nữ trung niên rời đi, sau đó đến một ngôi nhà hai tầng lầu.

Trong viện, dưới giàn nho, có hai lão nhân tóc hoa râm, tuổi xấp xỉ đang ngồi hạ cờ tướng.

Bên cạnh, còn đứng một cô gái mặc váy liền áo màu nhạt, cô gái ấy thấy người phụ nữ trung niên vào sân, môi mỏng hơi gợi lên một độ cung:

- Thím Lưu đã trở lại.

- Đã trở lại.

Trên mặt người phụ nữ trung niên nở nụ cười:

- Tố Tố, bên ngoài này rất nóng a, sao không vào nhà đợi.

Cô gái tên Tố Tố còn chưa kịp nói chuyện, thì có một lão nhân mặt chữ điền, liền phất phất tay đuổi người:

- Đúng vậy, Diệp Tố, cháu mau vào đi thôi!

- Vâng, ông nội. Vậy ông cùng ông Triệu chờ chút, đợi lát nữa cháu trở ra thêm nước trà.

Diệp Tố đi theo phía sau thím Lưu vào trong nhà.

Triệu lão gia tử cười nói:

- Lão diệp, ông có cháu gái thông minh ưu tú lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thật là thật có phúc. Đứa nhỏ năm nay 24 đi? Gặp được thích hợp, cũng nên tìm……

Diệp Tân Hùng khẽ nhíu mày. Bọn họ làm sao không nghĩ muốn Diệp Tố tìm đối tượng, nhưng đứa nhỏ này là người có tâm nhãn, cố tình nhìn trúng tôn tử chu an, Chu Bắc Thành, cho dù biết người ta đã nói chuyện đối tượng, cũng không chết tâm từ bỏ. Trong lòng ông khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể nói một câu:

- Không vội, xem duyên phận đi.

Sau đó nói sang chuyện khác:

- Tôi nghe nói hôm nay lão sở đã trở lại?

Triệu lão gia tử gật đầu:

- Đã, còn mang về không ít người. Hắn này vừa đi mấy hôm, cũng không biết tình huống nhà con gái gọi thất lạc nhiều năm của hắn như thế nào.

Diệp Tân Hùng bởi vì cháu gái, cũng có một ít hiểu biết trong chuyện này, nhưng làm trò trước mặt ông bạn già, nên căn bản không thể đề cập.

- Phỏng chừng quá mấy ngày lão sở sẽ mời khách ăn cơm đi, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao.

- Cũng đúng.

Trong phòng bếp, thím Lưu cùng Diệp Tố vừa nhặt rau vừa đàm luận về đề tài Sở gia.

- Thím nói cho cháu biết, Tố Tố, cô gái kia không đẹp như cháu, mặc quần áo quê mùa,...

Diệp Tố vốn dĩ đi theo giúp việc tiến vào, chính là ý của Tuý Ông không phải ở rượu.

Hiện tại nghe bà ta giảng lại, vừa buồn bực vì Chu Bắc Thành có mắt không tròng, đồng thời trong lòng mạc danh cảm thấy từng trận sảng khoái.

- Thím Lưu, thím nhưng đừng nói như vậy, mỗi người mỗi sở thích, cô gái đó vẫn có chỗ hơn người. Bằng không, anh bắc thành sao có thể coi trọng?

Cô ta nói xong câu cuối cùng kia, trong lòng một mảnh chua xót hỗn hợp cùng nồng đậm không cam lòng.

Thím Lưu bĩu môi:

- Cái gì mà chỗ hơn người? Tôi thấy rõ ràng là mắt tôn tử Chu gia có tật xấu, không nhìn thấy cô gái tốt xinh đẹp hào phóng đoan trang như cháu, cố tình coi trọng loại thôn cô này! Cháu không thấy, anh trai cô ta lớn lên cao lớn thô kệch, khuôn mặt đen, lúc nói chuyện, khẩu âm càng đừng nói nữa, vừa thấy chính là người nhà quê, phỏng chừng không có kiến thức gì.

Sắc mặt Diệp Tố cứng đờ, khó coi, không tự giác đem cọng rau trong tay thái xé nát.

Kỳ thật, cô ta cũng rất muốn giáp mặt hỏi Chu Bắc Thành một chút.

Vì sao cô ta đã theo đuổi anh như vậy, lại có Lục Văn Doanh cực lực tác hợp, vì sao anh vẫn nhẫn tâm thờ ơ, lần lượt lạnh nhạt, vô tình cự tuyệt cô ta.

Cuối cùng, kết quả anh lại tìm một người không bằng cô ta.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào của Lý Tưởng Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.