Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô gia thôn bí mật

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

"Lý Thần đại nhân. . ."

Mang tiểu bạch hồ đưa đến Lý Thần Miếu, Đồng Mục quỳ gối trước tượng thần đem đầu đuôi diễn biến thành kính kể ra.

Có chút ánh sáng phát ra từ mi tâm của hắn.

Thân là tế tự, hắn có năng lực chủ động câu thông với Lý Thần.

Lão trưởng chấn cùng thợ săn cũng quỳ phía sau, lặng im chờ đợi chỉ thị của Lý Thần đại nhân

Để cho người ta càng kinh ngạc là, từ khi bước vào Lý Thần miếu, tiểu bạch hồ không hề giãy dụa.

Tiểu gia hoả tựa hồ có chút kính sợ, không dám nhìn thẳng tượng thần.

Dường như nó đã rõ ràng nhìn ra khốn cảnh của chính mình, tiểu hồ ly chỉ còn cách im lặng chờ đợi thần linh trừng trị.

Ông. . .

Đúng lúc này, tượng thần có chút rung động, một sợi thần quang bảy màu đang phiêu đãng giữa không trung.

Bên trong thần quang, tựa hồ bao bọc lấy một thứ gì đó đang chậm rãi bay tới.

"Đây là. . . Một giọt máu?"

Đồng Mục nhìn qua thứ được bọc bên trong thần quang kia.

Kia rõ ràng là một giọt máu tươi. . . Một giọt máu tươi có bảy màu.

Đây là. . . Thần huyết!

Đồng Mục có chút giật mình.

Trong máu ẩn chứa khí tức của Lý Thần đại nhân.

Đây chính là Lý Thần tinh huyết!

Từ bên trong thất thải thần quang, thần huyết rơi vào trên mi tâm của tiểu bạch hồ.

Tiểu bạch hồ chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân thể bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

Tổn thương trên người nó đã hoàn toàn khỏi hẵn.

Đúng thế.

Tiểu bạch hồ bị thụ thương.

Thương thế kia không phải do Đồng Mục gây ra mà là một vết thương cũ đã có từ lâu.

Đồng Mục căn bản liền không có phát giác, nhưng lại khó mà trốn qua được con mắt của Cổ Dạ.

Thất Thải Linh Khu của hắn sở hữu năng lực tự lành vô cùng cường đại.

Thời khắc máu của hắn rơi xuống, tại hoạ ngầm vốn dĩ tồn tại trong thể nội của tiểu bạch hồ đã được chữa trị nhanh chóng.

Thời gian dần trôi qua.

Quang mang tiêu tán.

Tượng thần khôi phục lại bình tĩnh.

Từ đầu đến cuối, tượng thần đều không có truyền ra nửa câu.

Làm Tế Tự, Đồng Mục minh bạch ý tứ của Lý Thần đại nhân.

Cách xử trí tiểu bạch hồ, hắn đã rõ ràng.

"Cẩn tuân ý chí của Lý Thần đại nhân!"

Đồng Mục dập đầu, sau đó đứng dậy đem tiểu bạch hồ đặt ở trên mặt đất.

Lấy lại được tự do, tiểu bạch hồ lập tức phóng đến lối ra của miếu thần

"Tế Tự đại nhân, Lý Thần đại nhân rốt cuộc là có ý gì?"

Lão trấn trưởng trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Lý Thần đại nhân trạch tâm nhân hậu lựa chọn tha thứ cho đầu hồ ly này. Hi vọng tiểu hồ ly có thể ghi khắc ân đức của Lý Thần đại nhân, đừng lại làm sự tình khinh nhờn thần linh bực này nữa."

Đồng Mục nhìn qua bóng lưng của tiểu bạch hồ đang hoang mang chạy trốn.

Lão trấn trưởng cùng thợ săn cũng không có ý định ngăn cản.

Lý Thần đại nhân ý chí, bọn hắn không dám vi phạm.

Trong nháy mắt.

Tiểu bạch hồ xông ra khỏi thần miếu.

Nhưng lúc này, cước bộ của nó chợt ngừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn chằm chằm tượng thần Thất Thải Lý bên trong miếu.

Tựa hồ muốn đem bộ dáng tượng thần vĩnh viễn ghi khắc trong đầu.

Sau một khắc.

Tiểu bạch hồ không còn lưu lại, một đầu đâm vào xa xa trong rừng, biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Tà dương lặn về phía tây.

Một khu rừng toàn cây hoè cổ lão, từng tán lá bị gió thổi run run hù doạ cho đám quạ sợ hãi đập cánh bay lên.

Tiếng xột xoạt…

Một con tiểu bạch hồ từ rừng cây hòe chui ra, không che giấu được dáng vẻ sợ hãi trong lòng.

Nó quay đầu nhìn lại phương hướng của Giang Khẩu trấn.

"Hẳn là không có ai đuổi theo. . ."

Tiểu bạch hồ nghĩ thầm, quay đầu nhìn thẳng vào phía trước.

Đằng trước có một cái thôn xóm nhỏ.

Ngói đen tường trắng, mái vòm cong vút như yên lượn, bầu không khí nơi này vừa yên tĩnh lại mang theo một tia hoang tàn.

Ngoài cửa thôn là một bia đá đứng sừng sững.

Bia đá dường như đã hứng chịu không ít bão táp mưa xa, mặt đá gồ ghề nỗi lên từng hàng rêu xanh. Trên bia đá loáng thoáng có thể thấy được ba chữ được trạm khác tinh tế.

Tô gia thôn!

Lúc này hoàng hôn đã điểm.

Thôn dân ra ngoài làm việc cả ngày rốt cuộc cũng đã trở về.

Tô gia thôn dần được thắp lên ngọn lửa của sự sống.

Tiểu bạch hồ ẩn mình trong bụi cỏ, nó đi vòng vo một hồi lâu, tựa hồ có chút lo lắng.

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, thừa dịp thời điểm trước cửa thôn không có người qua lại, nó liền nhanh chóng lẻn vào.

Thật là vừa đúng lúc, một đám hài đồng từ trong thôn chạy ra vui chơi ầm ĩ.

Vừa chạm mặt, tiểu bạch hồ liền muốn tránh mặt bọn chúng.

"Chạy đi đâu?"

Một cái đại hài tử tay mắt lanh lẹ, đưa tay nắm chặt phần gáy của tiểu bạch hồ, đem nó ôm vào lòng.

"A? Đây không phải Tiểu Tiểu sao?"

Mấy đứa trẻ còn lại cũng lần lượt xông tới. Dùng bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất thi nhau vuốt ve lớp lông trắng noãn mềm mại kia.

Tiểu bạch hồ không dễ chịu liền muốn phản kháng.

Nào ngờ mấy cái hài tử nhìn vẻ ngoài xanh xao vàng vọt lại sở hữu khí lực kinh người, như thể là trời sinh thần thần lực. Làm cho tiểu bạch hồ muốn tránh thoát nhưng lại lực bất tòng tâm.

Chỉ chốc lát sau.

Bộ lông trắng mềm tinh khiết của tiểu bạch hồ đã ngã màu cháo lòng lại còn trở nên rối bời.

"Chít chít chít chít. . ."

Tiểu bạch hồ tức giận gào thét, đồng thời ra sức quơ đôi móng vuốt bé nhỏ. Nó muốn dùng loại phương thức này để diễn tả nội tâm bất mãn của mình.

Nhưng đáng thương thay. . .

Với dáng vẻ hồ ly yếu ớt của mình, ngay cả khi phẫn nộ cũng bị người khác xem như là hành động đáng yêu.

"Tiểu Tiểu, ngươi thật đáng yêu a!"

Đám hài đồng nhìn thấy tiểu hồ ly ngang ngược như vậy lại nhịn không được cảm giác yêu thích. Tiếp tục hảo hảo giày xéo một phen.

"Được rồi, không được tiếp tục giày vò Tiểu Tiểu nữa."

Lúc này, một âm thanh ôn hòa truyền đến. Người vừa nói là một lão ẩu tóc trắng xoá, trên mặt mọc đầy nếp nhăn.

"Tộc trưởng đại nhân!"

Đám hài đồng tựa hồ rất kính sợ lão ẩu tóc trắng này, bọn chúng lập tức thả tiểu bạch hồ xuống, từng cái im thin thít, không đứa nào còn dám vui đùa ầm ĩ nữa.

"Ừm? Tộc trưởng đại nhân? Ngày bình thường, lão thân là dạy các ngươi thế nào?"

Lão ẩu tóc trắng không hài lòng đối với cách xưng hô thế này, thần sắc trở nên nghiêm trang.

"Thật có lỗi, Tô bà bà. . . Chúng ta biết sai rồi."

Bọn nhỏ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, từng cái cúi đầu nhận sai.

"Biết sai liền tốt. . . Các ngươi phải hiểu, tình cảnh của bộ tộc ta lúc này rất nguy hiểm. Từ trong ra ngoài, tất cả mọi người đều phải tận lực xem bản thân chỉ là nhân loại bình thường, chỉ có như vậy chúng ta mới tránh khỏi vận rủi giáng lâm."

Tóc trắng lão ẩu cũng không có quá mức sinh khí, trịnh trọng khuyên bảo một câu.

"Vâng, Tô bà bà, chúng ta nhớ kỹ."

Bọn nhỏ đáp.

"Nhớ kỹ liền tốt."

Tô bà bà nhẹ gật đầu, xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên thân tiểu bạch hồ.

“Tiểu Tiểu, hôm nay từ sáng đến tối lão thân không nhìn thấy thân ảnh của ngươi. Có phải ngươi lại vụng trộm chạy ra ngoài chơi có phải hay không?”

Đối mặt Tô bà bà chất vấn, tiểu bạch hồ giống như ỉu xìu, không dám đáp lời.

“Ai… Tiểu Tiểu, trưởng bối trong thôn đã khuyên bảo ngươi rất nhiều lần rồi. Quy củ của thôn là chưa hoá hình thì chớ ra Tô gia thôn.”

“Thiên hạ bây giờ không dung được Hồ tộc, chúng ta có thể tìm được một cái địa phương để sống yên phận đã là chuyện không dễ dàng.”

“Nếu như người bị kẻ xấu để mắt tới, bọn chúng sẽ tìm hiểu nguồn gốc tại thôn ta. Đến lúc đó, toàn bộ người trong thôn này đều sẽ bị ngươi liên luỵ.”

Tô bà bà thở dài một tiếng.

Trong giọng nói, tràn ngập sự chân thành.

"Chít chít. . ."

Tiểu bạch hồ ai oán hai tiếng, biểu hiện ra điềm đạm đáng yêu, tựa hồ như bị bà bà răn dạy mà sợ hãi.

Bộ dạng như thế làm cho đám hài đồng cảm thấy tâm như muốn hoá lỏng.

“Thôi mà… Tô bà bà, Tiểu Tiểu dù sao tuổi cũng còn nhỏ, chỉ là không hiểu chuyện mà thôi. Người liền bỏ qua cho muội ấy lần này đi.”

Đại hài tử bắt được tiểu bạch hồ lúc nãy đứng ra nài nỉ.

Rõ ràng niên kỷ cũng không tính lớn, vậy mà đứng ra đem tiểu bạch hồ bảo hộ sau lưng như thể bộ dáng của ông cụ non.

"Đúng vậy a, đúng a! Tô bà bà, ngươi liền bỏ qua cho Tiểu Tiểu lần này đi."

Đại hài tử rõ ràng là kẻ cầm đầu của đám hài tử trong làng, nó vừa nói ra là đám hài tử xung quanh cũng lên tiếng xin tội.

Tiếng trẻ con vang lên líu ríu, như là chim sẻ.

Tô bà bà phiền muộn không thôi, liên tục khoát tay áo.

"Tốt tốt tốt! Liền bỏ qua Tiểu Tiểu lần này, nhưng nếu có lần tiếp theo, tất nhiên muốn phải nghiêm trị không tha. . ."

Lời vừa nói ra, nói cũng còn còn chưa nói hết.

Tiểu bạch hồ như được đại xá liền vội vàng chạy thoát khỏi đám người.

Đợi đến cùng mọi người kéo ra một khoảng cách sau.

Tiểu bạch hồ bỗng nhiên quay đầu, hướng phía đám người nghịch ngợm thè lưỡi, làm một cái mặt quỷ.

Bộ dáng này làm gì còn giống với tiểu gia hoả vừa đáng yêu, vừa điềm đạm khi nãy?

"Tô Tiểu Tiểu!!! Dám đùa cợt chúng ta, đưa nó chộp tới."

Một đám hài tử liền lập tức đuổi tới, bọn chúng dường như cảm giác được bản thân mình vừa bị con cáo nhỏ này lừa gạt. Cả đám cùng nhất chí phải hảo hảo giáo huấn tiểu bạch hồ một phen.

Nhìn thấy chiến trận này, tiểu bạch hồ cũng không dám khinh người quá đáng. Nó quay đầu lại chạy vào sâu trong thôn.

"Được rồi, đừng đuổi nữa."

Tô bà bà cũng là lắc đầu bất đắc dĩ.

Nàng nhìn qua bóng lưng tiểu bạch hồ thoát đi, mang trên mặt một chút thương hại.

“Tiểu Tiểu số khổ a, Bà bà biết ngươi bề ngoài ngang bướng cũng chỉ là để che giấu đi sự yếu đuối sâu trong nội tâm mà thôi.”

Bạn đang đọc Trùng Sinh Vì Cá, Mười Năm Thành Giao, Trăm Năm Hóa Long! (Dịch) của Hạ Bút Như Hữu Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhhungxalo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.