Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần miếu thần tích.

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

"Chân của ta… Chân của ta hồi phục rồi'

Đám người ứng thanh nhìn lại.

Một cái thanh niên khô gầy thư sinh phát điên đang khoa tay múa chân, trên mặt tràn đầy vẻ cuồng tiếu.

Nằm trên mặt đất là quải trượng hắn vừa vứt đi.

“Đây không phải là Hồng Tri Mệnh hay bị gọi là Hồng Uông Nhân (uông nhân tức là người bị thọt) ở Hồng Gia Thôn bênh cạnh ư?”

Có người nhận ra thân phận của thanh niên thư sinh kia.

Hồng Tri Mệnh, người của Hồng Gia Thôn. Thôn này nằm ở lân cận Giang Khẩu Trấn nên tên hiệu Hồng Uông Nhân của hắn cũng có vài người biết đến.

Kẻ này, thuở thiếu thời có kinh qua mấy năm đèn sách. Về sau vô tình gặp được một vị đạo sĩ ngao du tứ phương nhận làm đệ tử, từ đó hai sư đồ cùng đi du lãm khắp nơi. Hắn cũng học được từ trên người vị đạo sĩ kia mấy trò bói toán đoán mệnh.

Sau đó mấy năm tên đạo sĩ kia cũng chết, Hồng Uông Nhân kế thừa y bát của hắn, đi khắp nơi để giả danh lừa bịp.

Kết quả là bị người ta đánh gãy một chân liền biến thành người thọt.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành trở về Hồng Gia Thôn. Dựa vào tư lịch vân du đây đó cùng khả năng lừa bịp mà luyện thành một cái khẩu tài (có tài ăn nói), từ đó liền trở thành thuyết thư tiên sinh.

Gần đây.

Hồng Tri Mệnh có nghe nói đến đại danh miếu Lý Thần, lại còn có duyên nhìn thấy Đồng Mục đang lúc đi qua Hồng Gia Thôn thuyết giáo truyền bá tín ngưỡng Lý Thần.

Hắn cũng nữa tin nữa ngờ, cho nên hôm nay mới đi thăm viếng miếu Lý Thần. Hy vọng bản thân được thần linh phù hộ, để cái chân bị thọt của hắn sớm ngày khôi phục.

Nguyên bản, Hồng Tri Mệnh cũng không có ôm hi vọng quá lớn.

Trước đó, hắn đã đi dọc theo hai bên bờ Thiên Lưu Hà, đã thăm viếng qua không ít miếu thần, trong đó bao quát cả miếu thần Giang Khẩu vốn dĩ trước kia được đặt tại chỗ này. Nhưng kết quả hắn thu về chỉ toàn là thất vọng.

Chỉ là không ai có thể nghĩ đến, ngày hôm này, tại ngôi miếu Lý Thần này. Tâm nguyện nhiều năm qua của Hồng Tri Mệnh hắn rốt cuộc đã trở thành hiện thực.

Cũng khó trách hắn giờ phút này lại điên cuồng như vậy.

"Chân của hắn vậy mà hồi phục rồi!"

Mọi người mở mắt chừng chừng xuống dưới chân hắn.

Hồng Chi Mệnh mỗi ngày đều kéo cái chân tần tật đó đi dạo quanh thôn trấn kể tích xưa kiếm cơm, nên có rất nhiều người biết đến hắn.

Bây giờ nhìn lại, tên họ Hồng này vậy mà có thể trở lại đi đứng cho như người bình thường. Quả thật làm cho mọi người kinh thán không thôi.

“Không chỉ đơn thuần chữa trị cái chân thọt của hắn, cái lưng đau nhức nhiều năm của ta đã khá hơn nhiều.”

"Còn có ta! Mắt của ta cũng khỏi rồi!"

". . ."

Sau khi trầm trồ thán phục thì ngày càng nhiều tín đồ phát hiện thân thể của mình cũng có sự thay đổi.

Có rất nhiều người mang trong mình bệnh hiểm nghèo cứ dây dưa nhiều năm không khỏi, nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

“Là thần quang! Nhất định là kỳ tích do thất thải thần quang mang lại!”

Rất nhanh, đã có người nhận ra ngọn nguồn của sự biến hoá này, hết thảy đều do thần quang mang đến cho bọn họ.

“Đây là thần tích a, là lúc phần mà Lý Thần đại nhân ban cho chúng ta.”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hưng phấn lên.

Phàm nhân như bọn hắn làm sao có thể dễ dàng chứng kiến thần tích như thế này. Không những vậy, bản thân còn được thần tích chiếu rọi, rũ bỏ mọi bệnh tật trong mình, há làm sao có thể không hưng phấn đây?

“Yên lặng! Trong miếu thần không được lớn tiếng ồn ào, tránh quấy rầy Lý Thần đại nhân thanh tịnh.”

"Yên lặng! Thần miếu bên trong, không được lớn tiếng ồn ào, để tránh đã quấy rầy Lý Thần đại nhân!"

Lúc này, Đồng Mục mãi trầm mặc không nói liền một mực đứng lên.

Lời vừa nói ra.

Mọi người nhất thời an tĩnh lại.

Cho dù là tên Hồng Tri Mệnh đang vui mừng như phát điên cũng cố kiềm nén kích động trong nội tâm, ép buộc mình bình tĩnh trở lại.

“Nếu đã biết đây là chúc phúc của Lý Thần đại nhân, thân là tín đồ phải biết mang lòng cảm kích. Chư vị, chúng ta hãy cùng nhau tụng niệm thần danh của ngài, cảm tạ ân điển của ngài.”

Đồng Mục lại nói một câu.

"Tế Tự đại nhân nói không sai, đây hết thảy đều là Lý Thần đại nhân ban ân cho chúng ta."

Trong miếu, ngoài miếu tất cả tín đồ liên tiếp nhau quỳ rạp xuống, người người cung kính cầu nguyện.

Trong đám người này có không ít là bách tính đến từ thôn xóm khác. Bọn họ chỉ mới vừa trở thành tín đồ, khó trách trong lòng không đủ sự thành kính.

Nhưng sau khi trải qua buổi tẩy lễ này, tín ngưỡng trong lòng bọn họ đã ngày càng trở nên thuần tuý.

"Trận thần tích này. . .'

Đồng Mục yên lặng nhìn xem một màn này, trong mắt mang theo kính ý, đồng thời lại dẫn ra một tia nghi hoặc.

Thần tích giáng lâm quả thật quá mức bất ngờ, thân là Tế Tự nhưng Đồng Mục lại không hề được báo trước bất kỳ điều gì.

Nhưng dù sao, sau khi được thất thải thần quang rột rửa, tu vi của hắn đã xông thẳng lên Dẫn Linh Cảnh thất trọng thiên.

Không chỉ riêng mình hắn, sáu vị thần thị sớm ngày phụng dưỡng điện thần cũng được thất thải thần quang tưới nhuần, đều đạt được tiến cảnh tu vi cho riêng mình.

. . .

Ngay sau đó.

Đồng Mục nhìn về phía một già một trẻ đang đứng ngoài miếu, đó chính là lão đạo nhân cùng đạo đồng.

Hắn đã sớm nhận ra hai cỗ khí tức chỉ có ở người tu hành trước đó rồi.

Trùng hợp thay lại đúng lúc tượng thần phát sinh biến hoá, nên mãi đến lúc này, Đồng Mục mới có thời gian để đón tiếp hai vị khách lạ đến từ phương xa kia.

Đang lúc một đám tín đồ đối Thất Thải Lý tượng thần quỳ bái thời điểm, Đồng Mục đi tới cửa miếu. Hắn đảo mắt qua nhìn từ trên xuống dưới hai người này một lần.

Đạo đồng kia còn đỡ, tựa như chỉ vừa bước chân vào con đường tu hành nên tu vi không cao.

Còn lão đạo nhân kia thì lại không giống như vậy. Lão tạo cho người ta một loại cảm giác thâm bất khả trắc, khí tức thâm trầm tựa như biển, hơn phân nữa người này là cường giả Động Thiên Cảnh.

"Hai vị đạo hữu. . . Tới miếu Lý Thần này không biết là có chuyện gì quan trọng?"

Đồng Mục lộ ra một đạo tiếu dung, mở miệng hỏi thăm.

Dù cho đối mặt một vị Động Thiên cảnh cường giả, thần sắc của hắn vẫn bình tĩnh như trước.

Đây là đảm lược mà Lý Thần đại nhân ban cho hắn.

Phía sau hắn là miếu Lý Thần, dù là sinh linh có thực lực Động Thiên cảnh thì cũng không có khả năng ở nơi này làm càn.

"Không có. . . Không có việc gì, hai sư đồ chúng ta vân du tứ phương, vừa vặn đi ngang qua, thấy ở đây hương hỏa cường thịnh cho nên muốn lại gần chiêm ngưỡng một chút vị thần linh đại nhân này."

Lão đạo nhân tựa hồ lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, nụ cười trên mặt có vẻ hơi chột dạ.

Tiểu đạo động đứng bên cạnh lão cũng cúi đầu, không dám chen vào nói.

Nào còn bộ dáng được nuông chiều tuỳ tiện như lúc nãy.

"Thì ra là thế. . . Hai vị kia xin cứ tự nhiên! Tại hạ còn cần chiêu đãi các tín đồ khác, đành không thể phụng bồi."

Đồng Mục dường như tin lời hai người nói là thật, không có truy vấn đến cùng.

Vừa nói xong, hắn cũng đã trở vào trong miếu.

"Hô. . ."

Nhìn thấy Đồng Mục rời đi, lão đạo nhân cùng đạo đồng lúc này mới buông lỏng một điểm, mỗi người đều thở dài ra một hơi.

Sư đồ hai người đều cảm thấy bản thân may mắn vô cùng, lúc nãy không có trực tiếp công kích miếu Lý Thần. Bằng không thì tên tuổi hai người đã không còn trên thế gian rồi.

"Sư tôn. . . Quán chủ! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Đạo đồng nhìn thoáng qua tượng thần trong miếu nhưng lập tức thu hồi ánh mắt.

Hắn không tình nguyện ở lại miếu Lý Thần quá lâu. Hắn luôn cảm thấy tôn tượng thần Thất Thải Lý kia không ngừng nhìn chằm chằm nơi này. Trong đó còn bao quát cả hai người bọn họ.

Cái này khiến hắn cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Lão đạo nhân thì rơi vào trầm mặc.

Đối với những người tu hành như bọn hắn thì thanh trừ bệnh tật cho thân thể phàm trần không phải là chuyện quá khó khăn.

Nhưng tuyệt không có khả năng tuỳ tiện làm được như vậy. Chớ đừng nói chi là trợ giúp bọn người Đồng Mục quán đỉnh tu vi, khiến cho đột phá liên tục mấy tầng cảnh giới.

Chỉ sợ ngay cả Sơn Thần đại nhân cũng không thể nào làm ra loại thần tích này.

“Chẳng lẽ… Thần linh ngự trong miếu Lý Thần này lại là một tôn Chân Thần?”

Lão đạo nhân bỗng nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ đáng sợ, khiến cả người lạnh toát.

Nhưng rất nhanh, hắn liền lắc đầu phủ định.

Chân Thần cơ bản đều ở thần giới, làm sao có thể tuỳ tiện giáng lâm xuống phàm thế như vậy?

“Bất kể như thế nào thần linh trong miếu Lý Thần này khẳng định không tầm thường, khác xa với tiểu nhân vật của miếu Giang Khẩu trước kia. Việc này ta phải sớm hồi bẩm lại với Sơn Thần đại nhân để ngài định đoạt.”

Nghĩ tới đây, lão đạo nhân không do dự nữa.

"Quay về Tiểu Đồ Sơn!"

Bạn đang đọc Trùng Sinh Vì Cá, Mười Năm Thành Giao, Trăm Năm Hóa Long! (Dịch) của Hạ Bút Như Hữu Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhhungxalo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.