Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Ung Nhân thuyết thư xây miếu.

Phiên bản Dịch · 1808 chữ

Dãy núi Tiểu Đồ Sơn có hết thảy ba mươi sáu ngọn núi. Bọn chúng nối liền với nhau thành một mạch, kéo dài mãi không dứt.

Trong đó, đáng chú ý nhất thuộc về ngọn chủ phong lấy danh tự là Tiểu Đồ Sơn.

Tiểu Đồ Sơn đạo quáng chính là được đặt ở lưng chừng ngọn núi này.

Nơi đây phụ trách thu nạp Hương Hoả Chi Lực của phương viên hơn mười dặm xung quanh, dùng để cung phụng lên Sơn Thần.

Trong truyền thuyết, Sơn Thần của Tiểu Đồ Sơn toạ lạc trên đỉnh ngọn chủ phong này.

Sau mấy ngày lặn lội, quán chủ Tiểu Đồ Sơn đạo quán mang theo đệ tử duy nhất của lão cuối cùng cũng về đến chủ phong.

"Kính yêu Sơn Thần đại nhân. . ."

Vừa trở về đạo quán, việc đầu tiên hắn làm là ra lệnh cho chúng đệ tử lui ra bên ngoài. Để hắn một mình lưu lại, hướng thượng thần quỳ bái, trong miệng không ngừng tụng niệm Sơn Thần danh hào.

"Đã trở về rồi?"

Một lát sau, tượng thần trong đạo quán Sơn Thần có chút rung động. Trừ đó truyền ta một trận thanh âm trầm thấp.

"Phải!"

Tiểu Đồ Sơn quán chủ cung kính cúi đầu.

"Tình huống bên ngoài như thế nào?"

Chủ nhân của âm thành này, ngoài Sơn Thần ra thì còn có thể là người nào?

"Trải qua chúng tiểu nhân điều tra, Giang Khẩu miếu thần đã không còn tồn tại, nơi đó đã bị một tôn Lý Thần thay vào."

Tiểu Đồ Sơn quán chủ trả lời.

"Lý Thần? Tên Lý Thần này rốt cuộc có lai lịch gì?"

Tiểu Đồ Sơn Sơn Thần thanh âm mang theo một tia nghi hoặc.

"Cũng không rõ ràng... bất quá, tựa hồ là do tên thần của miếu Giang Khẩu trước kia làm nhiều việc ác, không được lòng người. Vừa hay có tôn Lý Thần thế vào chỗ trống cho nên rất được bách tính phụ cận trấn Giang Khẩu tôn sùng."

"Mà lại, tại thời điểm chúng tiểu nhân đến miếu Lý Thần, vừa vặn gặp được một trận Thần Tích. . ."

Quán chủ đem tình hình từ đầu đến cuối tại trấn Giang Khẩu, những gì hắn thấy được lần lượt kể ra.

“Thần Tích a... ”

Tiểu Đồ Sơn Sơn Thần trầm ngâm.

“Không sai. Cũng không biết, có phải tôn Lý Thần này phát hiện chúng tiểu nhân tìm đến hay không mà cố ý cho hạ xuống trận Thần Tích này?”

“Nếu quả là như vậy… thì chỉ sợ, đây là thần linh muốn cảnh cáo chúng tiểu nhân.”

Tiểu Đồ Sơn quán chủ đáp.

"Ý của ngươi là... kẻ gọi là Lý Thần này, đang cảnh cáo bản thần?"

Tiểu Đồ Sơn Sơn Thần thanh âm lại trở nên trầm thấp mấy phần, hình như có chút không vui.

"Tiểu nhân không dám!"

Tiểu Đồ Sơn quán chủ trong lòng run lên.

Trước mắt thần linh mà bản thân hắn kính ngưỡng mà dám biểu hiện kính sợ với Hương Hoả Chi Thần khác, là điều tối kỵ.

“Hừ, hừ… xem ra tôn Lý Thần bỗng nhiên xuất hiện này vẫn có chút bản lĩnh.”

Tiểu Đồ Sơn Sơn Thần cũng không có truy cứu nữa.

“Hiện tại tôn Lý Thần này không ngừng bành trướng lực ảnh hưởng. Tín đồ có hắn còn đang không ngừng khuếch trương tín ngưỡng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ nguy hiểm đến lợi ích của đại nhân.”

"Không biết bây giờ chúng tiểu nhân nên làm thế nào cho phải?"

Tiểu Đồ Sơn quán chủ nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục hỏi.

“Ừm… tên Lý Thần này đúng là một vấn đề. Bất quá, việc này có thể tạm thời gác lại.”

Tiểu Đồ Sơn Sơn Thần trầm ngâm một lát, liền trả lời.

"Không lí đến ư?"

Tiểu Đồ Sơn quán chủ có chút không hiểu.

“Tôn Lý Thần này dám ở trong Thiên Lưu Hà phát tán tín ngưỡng của mình, tất nhiên phải là kẻ có thực lực.”

“Trước khi nắm rõ thực lực của đối phương, tốt nhất không nên vọng động.”

“Huống chi… Tín ngưỡng của toàn bộ Thiên Lưu Hà bây giờ cũng không phải của một mình bản thần.”

Tiểu Đồ Sơn Sơn Thần nói.

"Sơn Thần đại nhân là chỉ. . . Loa Nha Sơn Thiên Trì chi thần?"

Tiểu Đồ Sơn quán chủ hình như có sở ngộ.

"Không tệ."

“Cái tên Loa Nha Sơn kia, ỷ vào mình chiếm được đầu nguồn Thiên Lưu Hà, một mình chiếm cứ đại bộ phận tín ngưỡng.”

“Nếu không phải bản thần dựa vào thân phận quan gia (người làm quan), chỉ sợ ngay cả ba thành tín ngưỡng của Thiên Lưu Hà này cũng đừng mong đòi được.”

“Đã cái tên Lý Thần mới tới này nếu như thật sự có tài, cứ để hai người bọn chúng đấu vơi nhau một trận.”

“Chờ đến thời điểm chúng lưỡng bại câu thương, bản thần thừa cơ hạ tràng, có lẽ sẽ độc chiếm cả Thiên Lưu Hà này.”

Tiểu Đồ Sơn Sơn Thần trong lời nói mang theo một tia hương vị bày mưu tính kế.

"Sơn Thần đại nhân cao minh!"

Tiểu Đồ Sơn quán chủ thuận thế vỗ mông ngựa.

“Ừm… đi xuống đi! Tìm cơ hội gây xung đột cho bọn chúng, để bản thần có thể ngồi ngư ông đắc lợi.”

Tiểu Đồ Sơn Sơn Thần phân phó một câu.

"Rõ!"

Tiểu Đồ Sơn quán chủ gật đầu, lại nói tiếp: “Đúng rồi, Sơn Thần đạn nhân, mỏ ngục bên kia đã chết không ít người. Bây giờ nhân thủ thiếu rất nhiều, kính mong đại nhân định đoạt?”

“Xuống dưới núi bắt một đám dân đen là được, một chút chuyện nhỏ, sau này không cần hỏi đến bản thần.”

“Nhớ lấy. Tuyệt đối không để tiến độ khai thác xảy ra sai lầm. Cuối năm, ta còn muốn lên trên giao nộp những mỏ quặng này.”

Thoại âm rơi xuống, tượng thần trong đại quán thanh tĩnh trở lại.

. . .

Đông Dương trấn. Đây là một cái trấn nhỏ ở lân cận trấn Giang Khẩu.

Ở trước một toà miếu hoang có mấy bóng người thưa thớt.

Trong đó, kẻ có xú danh là Hồng Ung Nhân, Hồng Tri Mệnh dường như đang dẫn đầu đám người này.

Trước mặt hắn có bày bạn một trương bàn gỗ mục, tay trái cầm thước cũ, tay phải cầm nhánh cây, treo trên đó lá cờ.

Những thứ này chính là toàn bộ gia sản hắn dùng để làm thuyết thư.

Chỉ bất quá, trên lá cờ vải vốn dĩ viết hai “Thuyết Thư” thì lại đổi thành một bức hoạ.

Chân dung miêu tả lại một đầu thất thải đại ngư.

“Khụ khụ… chuyện hôm nay ta muốn kể chính là về Lý Thần ở trấn Giang Khẩu…”

Đợi cho người nghe thuyết thư tụ hợp nhiều một chút, Hồng Tri Mệnh nhíu nhíu lông mày, hắng giọng một cái, lúc này mới ung dung bắt đầu kể chuyện.

Nương theo từng lời kể của hắn, khách nhân bốn phía tự hợp lại ngày càng nhiều.

Không thể không nói, tên Hồng Tri Mệnh này năng lực kể chuyện vậy mà có chút môn đạo.

Đám người nghe như muốn nhập thần.

Mãi cho đến giữa trưa, Hồng Tri Mệnh kể xong cố sự, hắn dùng thước gõ lên bàn gỗ khiến đám người lúc này mới lấy lại tinh thần.

“Hồng Ung Nhân, vị Lý Thần đại nhân kia có huyền bí giống như lời ngươi nói hay không? Ta nhớ một đoạn thời gian trước, có người tự xưng là Tế Tự miếu Lý Thần có đi qua trấn Đông Dương a.”

Có thuyết khách cố ý đặt ra nghi vấn.

"Kia là đương nhiên."

“Lý Thần đại nhân pháp lực thông thiên. Người không những ra tay trấn tru diệt ác thần trước kia hoành thành tại trấn Giang Khẩu, mà còn thường xuyên hạ xuống Thần Tích, tạo phúc cả một phương. ”

“Nếu như chư vị còn chưa tin, thì có thể nhìn chân của ta một chút!”

Hồng Tri Mệnh bước ra, đi đến phía trước trương bàn gỗ.

“Cái chân này của ta… bách tính mười phương tám hướng, có ai mà không biết ta phải chịu nỗi khốn khổ do một bên chân tật nguyền. Nhưng bây giờ nha… không thể nói một ngày đi ngàn dặm, nhưng cũng coi như là có thể sinh hoạt bình thường rồi.”

Hồng Tri Mệnh miệng vừa nói, bản thân không quên trước mặt mọi người lượn quanh hai vòng.

“Chân của ngươi… thực sự khôi phục!”

Mọi người cảm thất kinh dị không thôi.

Còn có vài người bán tín bán nghi liền tiến lên, bọn họ sờ sờ vào cái chân bị tàn tật trước kia của hắn.

Tận tay cảm giác được mời khiến họ dám tin lời của Hồng Tri Mệnh là sự thật.

“Đây hết thảy… đều là ân điển của Lý Thần đại nhân. Lúc trước, tại thời điểm ta ngưỡng vọng mà tìm đến miếu Lý Thần triều bái, không ngờ bản thân lại có cơ may nhận được Thần Tích buông xuống, khiến cho chân tật hoá thành chân lành như thế này.”

Hồng Tri Mệnh lại nói.

“Không sai! Lão mẫu nhà ta lúc trước cũng đi đến miếu Lý Thần, trùng hợp lại nhận được phúc phận của ngài khiến cho hai mắt bị mờ nhiều năm nay đã sáng tỏ trở lại.”

"Còn có ta... Ta cũng nghe nói đến sự tình ở miếu Lý Thần."

"..."

Trong đám thuyết khách, lần lượt có người lên tiếng phụ hoạ.

Nghe nhiều người nói như vậy, dù cho vài người của trấn Đông Dương vốn dĩ không tin vào Lý Thần, thì lúc này trong ánh mắt đã xuất hiện một tia dao động mà nhìn vào bức hoạ Thất Thải Lý trên cờ vải.

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Hồng Tri Mệnh lộ ra một đạo tiếu dung.

“Hôm nay ta lựa chọn kể chuyện ở ngôi miếu hoang này chính là nhận được gợi ý từ Lý Thần. Đại nhân muốn ta tới đây hòng truyền bá tín ngưỡng của ngài, đồng thời trùng tu căn miếu hoang này, cái biến miếu này thành miếu Lý Thần.”

Ngôi miếu này thật sự qua cũ nát rồi.

Ngay cả bảng hiệu treo trên cửa miếu do không người săn sóc mà sớm đã bị mạng nhện che phủ. Từ trong lờ mờ có thể trông thấy bốn chữ lớn “Thiên Trì Thần Miếu” trên đó.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Vì Cá, Mười Năm Thành Giao, Trăm Năm Hóa Long! (Dịch) của Hạ Bút Như Hữu Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhhungxalo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.