Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắc Lang Triệu Nhân

Phiên bản Dịch · 2559 chữ

Tai Lâm Hô giật giật, "Em cùng các con ở lại trong vòng phòng hộ không được đi ra ngoài, anh đi nhìn một chút." Nói xong nháy mắt đuổi theo phương hướng Lâm Cẩn chạy đi, vài cái lên xuống, Lâm Hô ánh mắt sắc bén liền nhìn thấy Lâm Cẩn đang chạy về phía này, nhướng mày kêu lên: "Tiểu Cẩn?"

Lâm Cẩn trong lúc trốn chạy đã mặc quần lại, vẻ mặt còn có chút bối rối, nghe được giọng nói quen thuộc không khỏi ủy khuất nghẹn ngào, "Anh hai, có... Có sắc lang..."

Sắc lang? Lâm Hô nhớ tới em trai nhà mình là đi vệ sinh, vậy gặp được sắc lang, chẳng phải là? Sắc mặt của hắn nhất thời tối tăm, vô cùng khó coi.

Duy trì biểu tình trợn mắt líu lưỡi, thẳng đến sau khi Lâm Cẩn kêu to chạy đi Triệu Nhân mới hồi phục tinh thần lại. Đậu xanh rau má! Hắn đã nói sao hôm nay mưa lại có hương vị của á thú nhân mà.

Ngay sau đó, hắn lại thay đổi sắc mặt, thời điểm thú nhân biến thành hình người, kết cấu thân thể là giống như á thú nhân, nhưng cũng không thể coi là cùng giới tính, hắn nhìn thấy chỗ tư mật của á thú nhân, nếu như là độc thân thì không sao, nếu là á thú nhân đã đính hôn...

Đỡ trán, lần này hắn đi ra làm nhiệm vụ thật sự là họa vô đơn chí mà! Phía sau có truy binh phía trước có lão hổ.

"Chính... Chính là hắn." Lâm Cẩn tránh ở phía sau Lâm Hô, dùng ngón tay chỉ vào nơi Triệu Nhân đang nằm.

Mẹ nó! Thật đúng là lão hổ, Triệu Nhân nhìn thấy Lâm Hô, sắc mặt đại biến, á thú nhân vừa rồi sẽ không phải là chính quân của Lâm Hô chứ, cái người sinh bốn bào thai – Mông Hiểu Dương?

Lại nhìn Lâm Hô khí thế hùng hổ đến, Triệu Nhân chống đỡ thân thể ngồi dậy, mệnh ta tàn rồi.

"Em nói chính là hắn?" Lâm Hô dừng lại cách Triệu Nhân hai thước, nhìn Triệu Nhân chật vật bất kham hỏi.

Dùng sức gật đầu, "Là hắn." Lâm Cẩn lại tới nơi này lần nữa, nhìn đến Triệu Nhân đã nghĩ đến vừa rồi nơi tư mật của mình bị hắn nhìn thấy hết, nhất thời vẻ mặt đỏ bừng.

Tầm mắt từ trên người Lâm Hô chuyển qua Lâm Cẩn đang trốn sau lưng hắn, con ngươi Triệu Nhân loé loé, vừa rồi không nhìn rõ, hiện tại nhìn kỹ, mới biết được là tiểu thiếu gia Lâm gia, Lâm Cẩn.

Nhìn Triệu Nhân từ trên xuống dưới, thật đúng là lang, Lâm Hô đem sự tình trước sau xâu chuỗi, ít nhiều cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Nhất định là Tiểu Cẩn đi đến nơi này, không cẩn thận gặp được Triệu Nhân.

"Nghe nói cậu tiếp nhiệm vụ cấp S, xem ra là thật." Đứng dựa vào một thân cây bên cạnh, Lâm Hô thản nhiên hỏi.

Không phải là Lâm Hô không muốn giúp em trai hả giận, chỉ là người đều nửa chết nửa sống nằm ở đó, chẳng lẽ hiện tại lại đạp một cước cho hắn chết luôn đúng không, chờ thương thế của hắn lành hẳn, tự nhiên hắn sẽ giúp Tiểu Cẩn đánh Triệu Nhân một trận cho hả giận.

"Đúng vậy, sao cậu lại ở đây?" Đảo qua Lâm Cẩn, "Vừa rồi, thực xin lỗi." Tuy rằng hết thảy đều là trùng hợp, thế nhưng nhìn chính là nhìn, nếu không biết tiểu thiếu gia Lâm gia và thú nhân Đông Phương gia đang quen nhau, Triệu Nhân sẽ trực tiếp nói mình sẽ chịu trách nhiệm.

Cắn chặt môi cánh hoa, kỳ thực sau khi Lâm Cẩn trở lại nhìn đến Triệu Nhân nằm ở đó không nhúc nhích được chỉ biết việc này không thể trách Triệu Nhân, hết thảy đều là bản thân cậu nháo ra, thế nhưng thân là á thú nhân, bị người khác nhìn thấy hết như vậy, thật sự thực ngượng ngùng, thực mất mặt.

"Du ngoạn." Quay đầu lại liếc mắt gương mặt đỏ bừng của em trai, "Chắc giờ chị dâu em rất lo lắng, đi về trước đi." Nhìn theo Lâm Cẩn rời đi, Lâm Hô đến gần Triệu Nhân, trên cao nhìn xuống hắn, "Nhìn em trai của tôi, tưởng nói một tiếng xin lỗi thì xong rồi?"

"Vậy cậu muốn sao?" Trong giọng nói lộ ra sự bất đắc dĩ, "Cũng không thể bảo tôi cưới em trai của cậu chứ."

"Cậu đừng ảo tưởng." Vừa nói, liền nắm cánh tay Triệu Nhân lên, kéo hắn đi về phía bọn họ đang nghỉ tạm, "Nếu dám có ý đồ với Tiểu Cẩn, tôi sẽ phế cậu." Ánh mắt từ trên mặt Triệu Nhân dời xuống, thẳng đến nơi giữa hai chân dừng lại.

Tầm mắt Triệu Nhân cũng theo Lâm Hô di động, sau đó nhún nhún vai, "Biết rồi, em trai của cậu và Đông Phương Thanh đang quen nhau, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện ngày hôm nay."

Liếc Triệu Nhân một cái, "Đông Phương Thanh nạp trắc quân đồng thời đi quân đội rồi, cậu không biết sao?" Như là nghĩ đến cái gì, "Cũng không được có ý đồ với con tôi."

Lâm Hô: Lo lắng cho trong sạch của em trai xong, cư nhiên còn phải quan tâm đến danh tiết của hai tiểu thú nhân mới phá xác không bao lâu, (cảm giác mệt quá không yêu nữa.)

Đông Phương Thanh đi quân đội? Triệu Nhân gần đây đều đang chạy trốn trối chết, đã thật lâu không chú ý đến sự tình ở bên ngoài, thật sự không biết đế quốc lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nghe được nửa câu sau của Lâm Hô, Triệu Nhân liếc mắt xem thường, "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhớ thương tiểu á thú nhà cậu." Đậu xanh rau má! Ai muốn cưới tiểu á thú nhà cậu hả, đây không phải là sau này nhìn thấy cậu còn muốn kêu phụ thân sao, đùa nhau à, ngẫm lại đều cảm thấy rất đáng sợ được không?

Bất quá tên Đông Phương Thanh kia nạp trắc quân, vậy Lâm gia bao quát Lâm Cẩn đều tuyệt đối sẽ không gả vào Đông Phương gia rồi. Trước mắt Triệu Nhân không khỏi hiện lên tiểu JJ thanh tú đáng yêu của Lâm Cẩn, trong lòng không khỏi nóng lên.

"Thương thế của cậu thực nghiêm trọng?" Lâm Hô nhíu mày.

Đưa tay lên lau mũi một cái, cúi đầu, "Có chút nghiêm trọng." Hắn cư nhiên bởi vì nhìn thấy tiểu JJ của một á thú nhân mà chảy máu mũi, này nếu như bị người biết, còn không phải bị cười chết.

Rốt cuộc xem như nửa bằng hữu, Lâm Hô thả chậm cước bộ, sửa kéo thành dìu.

"Tiểu Cẩn, em đã về rồi?" Nhìn đến Lâm Cẩn bình an vô sự trở về, rốt cuộc Mông Hiểu Dương cũng buông xuống trái tim nhỏ bị treo lên cao, không có việc gì là tốt rồi.

Bọn tiểu thú nhân bị bắt không được chạy loạn cũng bắt đầu làm ầm ĩ lên, hơn nữa ngửi được mùi của phụ thân liền chạy tới, nhảy nhót bên chân Lâm Hô.

Triệu Nhân nhìn thấy hai tiểu bạch hổ bên chân, đáy mắt lộ ra hâm mộ, vận khí của tên Lâm Hô này thật tốt, cưới một á thú nhân có giá trị dựng dục cao như vậy, lúc này mới mấy tuổi liền có con trai rồi, còn một lần được bốn đứa, nhượng người không phục đều không được.

"Này, chị dâu, em đi xem bọn nhóc Vỏ Trứng đã thức chưa." Hiện tại Lâm Cẩn vừa nhìn thấy Triệu Nhân liền vô cùng xấu hổ, trời ạ, cậu tiểu lên mặt của hắn, bị hắn nhìn chằm chằm, thật sự là không bao giờ muốn gặp người nữa.

May là Mông Hiểu Dương người thần kinh thô to như vậy, đều cảm thấy sự tình có chút không đúng, nghĩ đến vừa rồi Lâm Hô đột nhiên chạy đi, lẽ nào Tiểu Cẩn gặp phải sắc lang?

Ngẫm lại liền cảm thấy cũng không phải, khi bọn họ đến Tây Linh Sơn, Lâm gia trực tiếp bao nơi này, cho nên bên trong căn bản liền không thể có thú nhân khác tồn tại.

Sự tình không có khả năng xuất hiện, bởi vì Mông Hiểu Dương thấy Lâm Hô cư nhiên đang dìu một thú nhân đi về phía bọn họ.

Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Chẳng lẽ không phải gặp sắc lang, mà là cứu anh hùng?

"Anh dìu hắn đi trị liệu." Đá đá tiểu thú nhân bên chân, ý bảo Mông Hiểu Dương ôm đi.

Từ khi lần trước Lâm Hô bắt gà rừng và con thỏ cho bọn nó chơi, tình cảm cha con thẳng tắp bay lên, nhất là Trứng Trứng, đối với Lâm Hô vô cùng ngoan ngoãn, khiến Mông Hiểu Dương rất là ghen tị.

Ôm qua hai tiểu thú nhân, Mông Hiểu Dương liếc mắt nhìn thú nhân đằng kia, trong lòng cảm thán: Chậc chậc! Đi tiểu còn có thể rơi ra một anh đẹp trai, Tiểu Cẩn thật đúng là lợi hại.

Ôm chặt tiểu thú nhân, "Các con nói xem, đây có phải là hoa đào của Tiểu Cẩn không?"

"Ngao ô... Ngao ô..." Trứng Trứng không an phận ở trong ngực Mông Hiểu Dương vặn vẹo, hơn nữa nâng lên đầu nhỏ, lắc lư, ngược lại Trứng Sống rất ngoan, nằm ở trên vai Mông Hiểu Dương, nhẹ nhàng hừ, như là trả lời vấn đề của mẫu phụ.

Thằng nhóc này, Mông Hiểu Dương liền để Trứng Trứng xuống đất, thằng nhóc chết tiệt này từ khi vào núi mà bắt đầu giống như ăn thuốc kích thích, không chịu yên ổn chút nào, giờ ngay cả ôm cũng không cho ôm, vẫn là Trứng Sống ngoan hơn.

Sờ sờ bộ lông của Trứng Sống, mềm mại, mịn màng, sờ thật êm tay, Mông Hiểu Dương cảm thụ được lòng bàn tay truyền đến xúc cảm, không khỏi liền sờ lưng con trai thêm mấy lần.

"Ô a..." Trứng Cuộn đứng trên mặt đất nhìn đến mẫu phụ đi vào, vui vẻ bỏ món đồ chơi trong tay, bắt đầu tập tễnh đi lại đây.

"Ôi chao!" Ôm lấy Trứng Cuộn, Mông Hiểu Dương nhanh chóng đi qua ngồi xuống.

Hiện tại Trứng Sống ít nhất cũng hai mươi ký, cộng thêm Trứng Cuộn, ôm lâu thật đúng là chịu không nổi, xem ra một hồi nữa nhất định phải đi khu đổi, đổi một ít thuốc gia tăng thể chất.

Không tới nửa giờ, Triệu Nhân đã trị liệu xong đi theo Lâm Hô đến đây.

Tuy rằng biết lực khôi phục của thú nhân rất mạnh, thế nhưng Mông Hiểu Dương vẫn thật không nghĩ tới vừa rồi thú nhân còn cần Lâm Hô dìu, hiện tại cư nhiên giống như một người khỏe mạnh đi vào.

"Xin chào Lâm thiếu phu nhân, Lâm thiếu gia, tôi thuộc dòng chính của Triệu gia, Triệu Nhân." Dù sao cũng sinh ra trong thế gia, hành vi cử chỉ của Triệu Nhân tự nhiên cũng có một loại quý khí cùng ưu nhã, như bây giờ chào hỏi nho nhã lễ độ, thoạt nhìn cũng thực không tồi.

Mông Hiểu Dương: Triệu Nhân? Tạo người? Triệu gia rốt cuộc muốn trẻ con tới mức nào vậy! Ngay cả đặt tên cho người ta đều không buông tha, bất quá, hình như Triệu gia chính là lang tộc thì phải?

Nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn, trên mặt Mông Hiểu Dương lộ ra vài phần quái dị, thật đúng là gặp phải sắc lang rồi!

"Vậy... em về phòng nghỉ ngơi trước." Lâm Cẩn vốn là có chút không yên lòng, sau khi Triệu Nhân đến thì càng đứng ngồi không yên, sau đó lựa chọn chạy lấy người.

Bộ dáng này, giống như thật sự có cái gì nha con bà nó! Mông Hiểu Dương cảm thấy rất khó chịu, cảm giác mọi người đều biết, liền gạt một mình y.

Có lệ với Triệu Nhân vài câu, liền lấy cớ hắn đang bị thương cần nghỉ ngơi làm lý do đuổi đi, sau đó trừng hướng Lâm Hô, "Thành thật khai báo, rốt cuộc Tiểu Cẩn xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì." Lâm Hô không phải không tin Mông Hiểu Dương, nhưng loại sự tình này, hắn nhiều chuyện nói ra cũng không được tốt lắm.

Bĩu môi, được rồi! Mông Hiểu Dương cũng không phải thật tò mò, chỉ cảm thấy không khí kỳ quái mà thôi, nếu Lâm Hô không nói, quên đi, chờ một lát y đi hỏi Tiểu Cẩn.

Đến lúc cơm chiều, mấy người quán triệt tư tưởng 'không nói chuyện khi ăn' ăn uống xong, sau đó lễ phép chào hỏi rời đi, thế nhưng Mông Hiểu Dương đang muốn biết chuyện gì xảy ra sẽ như vậy trở lại phòng ngủ của mình sao?

"Tiểu Cẩn, em mau nói với anh buổi chiều rốt cuộc xảy ra chuyện gì được không?" Kéo chặt cánh tay Lâm Cẩn, thấu lại gần lỗ tai cậu, "Anh vừa là bạn vừa là chị dâu của em, chẳng lẽ còn không tin được, nói đi, anh sẽ nghĩ cách giúp em nha."

Cái 'nghĩ cách' này đã từng bách thử bách linh ( trăm lần thử đều hịu ngịm), đáng tiếc hôm nay nhất định mất hiệu lực rồi, Lâm Cẩn giống như miệng hồ lô, không phun ra chữ nào.

Buồn bực trở lại phòng ngủ, "Chắc chắn là có chuyện gì nè."

"Hỏi được gì không?" Lâm Hô liếc nhìn Mông Hiểu Dương một cái, cười hỏi.

Tiểu Cẩn thẹn thùng như vậy, chắc chắn sẽ không nói. Nhưng nhìn đến bộ

dáng nghẹn khuất của Mông Hiểu Dương, không biết vì sao Lâm Hô lại cảm thấy rất vui vẻ. ( Shoorin Yumi: đại ca, anh là S hả? =_=)

"Hừ..." Trực tiếp quay lưng lại, Mông Hiểu Dương quyết định không để ý tới hắn.

Lắc đầu, "Chơi một ngày cũng mệt mỏi rồi, ngủ sớm một chút đi." Tắt đèn, Lâm Hô lại gần ôm Mông Hiểu Dương, nhắm mắt trầm tư.

Triệu Nhân tuy rằng đi làm nhiệm vụ cấp S, nhưng lấy năng lực của hắn không nên biến thành chật vật như vậy mới đúng, phương diện này sợ là có vấn đề, xem ra Tây Linh Sơn không thể ở lâu.

Mông Hiểu Dương: Ông đây cũng không tin tìm hiểu không được.

9717: Mình có nên nói cho kí chủ biết anh ấy đã mang thai hay không?? Nói cho anh ta biết, nhất định anh ta sẽ bóp chết mình, nhưng nếu không nói cho anh ta biết, cả ngày nhảy lên nhảy xuống như vậy sẽ không tốt cho cục cưng. Ai nha! Thật khổ não mà!

Bạn đang đọc Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử của Tuyết Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.