Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao nó giống như một nhà tù?

Phiên bản Dịch · 1815 chữ

Đã hơn 4 giờ sáng.

Trần Vũ 37 tuổi đã gửi tất cả các đề thi cùng đáp án của kỳ thi đại học Dương Châu khoa văn năm 2012 cho Trần Vũ 17 tuổi.

Đêm đã quá khuya, Trần Vũ 37 tuổi không nhịn được lại ngáp một cái nhưng vẫn không quên dặn dò:

- Người anh em, cậu kiềm chế một chút! Đừng làm quá khoa trương, nếu mỗi môn cậu đều đạt điểm tuyệt đối sẽ quá mức rêu rao. Ngược lại còn làm người khác hoài nghi. Chẳng may bị người tố cáo, bên trên lại cho cậu một phần bài thi để kiểm tra lại thì đến lúc đó cậu sẽ hết cách. Biết chưa?

Trần Vũ 17 tuổi nhếch miệng cười:

- Hiểu! Hiểu! Yên tâm đi! Tôi không ngốc như vậy. Có thể kiểm tra vượt qua mức bình thường một hai người tôi đã thỏa mãn. Yên tâm! Tôi sẽ khiêm tốn!

Trần Vũ 37 tuổi nghi ngờ nhìn cậu:

- Thật sao?

Trần Vũ 17 tuổi, chính là anh trước đây.

Chính mình còn có thể không hiểu biết trước kia mình từng là loại người nào hay sao?

Trần Vũ 17 tuổi mặt đầy tươi cười rạng rỡ, cho anh một cái thủ thế ok:

- An tâm đi! Nói đến khiêm tốn không ai có thể so với tôi? Hắc hắc, đúng không? Tôi nhiều năm như vậy cũng chưa từng thi đạt top 10 của lớp. Đây còn chưa đủ khiêm tốn sao?

Trần Vũ 37 tuổi trừng cậu một cái:

- Đó là cậu khiêm tốn? Cậu muốn thi lọt vào top 10. Vấn đề là cậu có thể vào nổi sao?

Trần Vũ 17 tuổi bĩu môi:

- Tôi chính là anh! Anh châm chọc tôi như vậy có lực sao? Nói tiếp, người thi rớt kỳ thi đại học là anh. Hiện tại tôi đã có đáp án đề thi anh cảm thấy tôi sẽ vẫn thi rớt giống anh như vậy sao?

Nói xong, cậu tự đắc nhướng mày nhìn Trần Vũ 37 tuổi.

Gần như trêu tức.

Trần Vũ 37 tuổi trầm mặc một hồi, sau đó cười khổ nói:

- Tốt thôi! Vậy nói tốt như thế rồi! Đêm nay sẽ dừng ở đây đi! Chúng ta sau này lại nói chuyện tiếp. Mệt mỏi rồi, hai ta đều nên đi ngủ.

Trần Vũ 17 tuổi gật đầu, cười nói:

- Tốt! Hẹn gặp lại!

- Hẹn gặp lại!

……

Cuộc gọi điện video kết thúc.

Trần Vũ 17 tuổi nhìn vào các đề thi cùng đáp án của kỳ thi đại học đã nhận được trên điện thoại di động, trong lòng tràn đầy niềm vui và hy vọng vào tương lai.

Có những đề thi và đáp án này, trong lòng cậu không còn lo sợ gì về kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới.

Cậu nghĩ kỹ rồi. Trong những ngày tới đến trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức, bất kể thế nào cậu cũng sẽ ghi nhớ tất cả các câu trả lời cho những câu hỏi này.

Cho dù là phải treo tóc trên xà nhà hay dao kề cổ cũng nhất định phải ghi nhớ tất cả những câu trả lời này.

Kỳ thi tuyển sinh đại học ...

Được vô số người miêu tả là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc. Sau khi vượt qua sinh mệnh sẽ bay lên một tầm cao hoàn toàn mới.

Không thể vượt qua ... Theo cách nói của hầu hết mọi người thì cả đời cũng không thể có bao nhiêu tiền đồ lớn.

Nghĩ về hiện trạng sinh hoạt của Trần Vũ 37 tuổi nói trong cuộc gọi video tối nay - không nhà, không xe, tiền bạc, vợ con ...

Ngay cả bố mẹ và bà nội cũng đều qua đời. Chỉ còn lại tên kia sống một mình lẻ loi trên đời.

Nghĩ lại liền thấy thê thảm hãi hùng

Con chó của nhà hàng xóm cũng không sống tồi tệ như tên kia vậy.

Trần Vũ 17 tuổi đương nhiên không muốn sau này phải khổ sở như tên kia. Mà kỳ thi tuyển sinh đại học vào đầu tháng sau hiển nhiên là cơ hội tuyệt vời để đảo ngược số phận bi thảm này.

Cậu không dám thi (chép) vào mấy trường danh tiếng hàng đầu cả nước.

Nhưng đã có toàn bộ đề thi và đáp án vậy sao không chép từng câu một. Đây cũng không tính là quá nhiều đúng không?

Càng nghĩ về điều đó cậu càng mong chờ kỳ thi tuyển sinh đại học tiếp theo.

Tuy nhiên hiện tại nên đi ngủ. Ngày mai tuy rằng là chủ nhật nhưng những ngày của năm thứ ba ở trường trung học rất vất vả. Cho dù là chủ nhật cũng phải đến lớp học nửa ngày.

……

Vào sáng sớm ngày 24 tháng 5 năm 2032.

Trần Vũ 37 tuổi đã đem toàn bộ đề thi đại học cùng đáp án gủi về quá khứ, mang gương mặt tươi cười mà duỗi cái lưng to lớn lười biếng.

Anh cảm thấy rằng mình cuối cùng đã gặp may mắn, có thể liên hệ với chính tuổi 17 của mình. Trong tương lai, anh chỉ cần giúp đưa ra lời khuyên cho bản thân 17 tuổi của mình. Sau khi thời gian và không gian thay đổi, chính mình có thể ngồi hưởng thành quả của những nỗ lực trước đây của mình.

Hoàn toàn không cần phải chính mình giao tranh, phấn đấu nữa. Khi thời gian và không gian thay đổi, chính mình muốn gì là có thể có đấy. Cuộc sống như vậy quá sung sướng!

Cái lưng to lớn lười biếng còn chưa kịp duỗi xong, anh liền cảm thấy trong đầu có một cảm giác quen thuộc đột nhiên ập đến trong tâm trí mình.

Mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mờ ảo.

Ngay sau đó liền cảm thấy cả người như rã rời, rơi xuống vực sâu không đáy.

Cảm giác không trọng lượng, bối rối về phương hướng ... lại lần nữa xuất hiện.

Đây không phải là lần đầu tiên anh trải qua cảm giác này đêm nay, vì vậy anh không hoảng sợ chút nào. Hơn nữa còn rất mong chờ một cuộc sống tốt đẹp hơn sau sự thay đổi của thời gian và không gian.

Ngay sau đó...

Anh cảm thấy trạng thái xuất thần, không trọng lượng, mất phương hướng, v.v. trong ý thức của mình đột nhiên biến mất.

Anh lại cảm thấy sự tồn tại của cơ thể mình.

Anh đột nhiên mở mắt.

Biểu tình hiện lên sự hưng phấn mà nhìn về khung cảnh xung quanh.

Anh đang mong chờ Trần Vũ 17 tuổi sau khi có được đề thi cùng đáp án của kỳ thi đại học có thể mang đến cho anh một cuộc sống tốt đẹp đến mức nào.

Chính là...

Ngay sau đó, tươi cười cứng đờ trên mặt anh.

Đây là chỗ nào?

Sao có thể như thế được?

Tại sao lại như vậy?

Nhìn khung cảnh thô sơ và lạc hậu xung quanh, anh choáng váng.

Trong một căn phòng nhỏ, có vài chiếc giường tầng khung sắt, rỉ sét loang lổ.

Trên mỗi chiếc giường đều có một người đàn ông đầu trọc mặc quần áo màu xám đang nằm. Cách đó không xa có một bồn cầu ngồi xổm cùng bồn rửa tay. Đừng nói với tôi đây là nhà vệ sinh ...

Còn có...

Tại sao cách đó không xa cánh cửa phòng lại làm bằng sắt?

Trên cửa sắt còn có một cái cửa sổ sắt nhỏ?

Này, này tại sao cái này trông giống như một nhà tù?

Tôi đang mơ à?

Đúng!

Nhất định là tôi đang nằm mơ!

Tôi vừa đưa cho chính mình 17 tuổi đề thi cùng đáp án kỳ thi đại học. Sau khi thời gian và không gian thay đổi, chuyện gì đã xảy ra? Cuộc sống của tôi cũng không có khả năng là ở trong nhà tù. Đây chắc chắn là đang nằm mơ!

Trần Vũ không dám, cũng không muốn tiếp thu hiện thực tàn khốc trước mắt này. Hung hăng nhắm chặt hai mắt sau đó lại mở ra.

Chính là tất cả những gì trước mắt cũng không biến mất.

Vẫn giống như là nhà tù vậy.

Anh nhịn không được bèn hung hăng dụi mắt của chính mình một chút, tê... Đau quá nhưng “cảnh trong mơ” trước mắt cũng không có vỡ vụn. Đôi mắt nhìn đến tất cả vẫn rõ ràng như vậy.

Anh trợn mắt há mồm, biểu tình hoảng hốt.

Cuộc sống “tốt đẹp” như vậy khác xa với những gì anh tưởng tượng.

……

Bình minh.

Bắt đầu từ hôm nay, Trần Vũ 17 tuổi bề ngoài vẫn đến trường học chơi như thường ngày, ung dung thong thả, không hề giống một con chó cấp ba sắp thi đại học.

Nhưng mỗi ngày cậu có một thời gian đều lặng lẽ đọc lại đáp án của đề thi tuyển sinh đại học.

Đầu tiên, đó là câu hỏi trắc nghiệm ngữ văn. Cậu viết đáp án cho câu hỏi trắc nghiệm trong từ điển Anh – Trung. Mỗi ngày có thời gian rảnh rỗi đều giống như tụng kinh, thấp giọng lẩm bẩm ở trong miệng.

Còn rất có cảm giác nhịp nhàng.

Sau đó là những câu hỏi trắc nghiệm đáp án cho bài thi tiếng Anh. Cậu cũng viết vào từ điển Anh – Trung. Mỗi ngày cũng sẽ tìm thời gian để đọc thầm.

Sau đó là toán học, lịch sử, chính trị, địa lý ...

Cậu muốn bảo đảm rằng trước tiên sẽ nhớ ghi nhớ các câu trả lời đúng cho tất cả các câu hỏi trắc nghiệm.

Bởi đây là cách đơn giản nhất. Cũng là để có thể đảm bảo điểm tối thiểu của cậu trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần này.

Cậu đã thay đổi!

Đi đến đâu cũng cầm cuốn từ điển Anh - Trung trên tay, giống như một linh mục trong phim luôn cầm trên tay cuốn Kinh thánh.

Khi lên lớp cuốn từ điển này vẫn luôn nằm trong tầm tay cậu. Thời điểm muốn đọc liền mở to hai mắt ra xem. Lúc đi nhà ăn cậu cũng tiện tay mang theo cuốn từ điển, lúc ăn cơm cuốn từ điển cũng luôn bên người...

Hơn nữa trên mặt cậu càng nhiều tươi cười.

Mỗi ngày đều hiện lên nụ cười mê hoặc trên khóe miệng, tựa hồ tràn đầy tự tin vào tương lai.

Nó khiến các bạn cùng lớp và giáo viên xung quanh cậu cảm thấy khó hiểu - Cậu ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy?

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.