Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Gian Và Không Gian Lại Một Lần Nữa Xảy Ra Biến Hóa

Phiên bản Dịch · 1821 chữ

Cùng lúc đó.

Năm 2032.

Trong nhà tù Thiết Thành, Trần Vũ đang ngủ say trên giường trong phòng giam, dù chìm sâu trong giấc mộng nhưng anh vẫn cảm nhận được cảm giác vô cùng quen thuộc ập tới.

Theo đó, anh cảm thấy cả cơ thể liên tục rơi xuống, như đang rơi vào vực thẳm không đáy, trong cơn hoảng hốt, anh thậm chí không thể phân biệt được trên dưới trái phải.

Cái này?

Trần Vũ ý thức được thì chợt cảm thấy kinh ngạc cùng vui mừng.

Cảm giác quen thuộc này, thời gian và không gian lại xảy ra thay đổi rồi sao?

Cuối cùng ông đây cũng không phải ngồi tù nữa rồi?

……

Thời điểm đó.

Ở Thiết Thành, một đoạn ký ức hoàn toàn mới lặng lẽ xuất hiện trong giấc ngủ của vô số người, mà đặc biệt nhất chính là hai con người đang nằm trên chiếc giường lớn trên lầu hai của một căn biệt thự.

Một cặp vợ chồng trung niên đang ôm nhau ngủ, ngay cả trong giấc mơ, hàng lông mày của người phụ nữ cũng thỉnh thoảng sẽ nhíu lại.

Người phụ nữ đang ngủ có làn da trắng, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, tóc ngắn ngang tai, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ tím, chỉ đắp một chiếc chăn điều hòa đến ngang eo, đường cong vóc dáng động lòng người.

Vốn dĩ cô ấy đang ngủ rất say, nhưng không hiểu sao sắc mặt cô dần trở nên đỏ ửng.

Trong giấc mơ, cô vô thức xoa tay lên ngực mình.

Hai chân ngọc lộ ra bên ngoài đồ ngủ cũng bất giác vặn vào nhau, bắt đầu chầm chậm xoắn lại.

Miệng của cô cũng vô thức phát ra tiếng ngâm nga ư ư a a.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Trong miệng của cô vậy mà lại bắt đầu phát ra âm thanh nói mớ.

Âm thanh lúc đầu còn nhỏ, nhưng dần dần, âm thanh nói mớ của cô càng ngày càng trở nên to hơn.

Người đàn ông trung niên đang ôm eo cô ngủ say cũng bị âm thanh nói mớ của cô đánh thức, mờ mịt mở mắt ra, theo bản năng đỡ lấy đệm ngồi dậy.

Ánh mắt mờ mịt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.

Mà người phụ nữ ấy vẫn đang nói mơ: “Dùng lực... Dùng lực đi... Giám đốc Trần ..."

Người đàn ông trung niên vừa ngồi dậy nhìn thấy cảnh này, nghe được nội dung nói mớ cô nói, sắc mặt đen kịt.

Một đoạn ký ức mà ông không dám nhớ lại ngay lập tức hiện lên trong đầu ông.

Vài năm trước, vì một công việc, ông ta phải tạo dựng quan hệ với vị phó giám đốc Trần Vũ kia, sau khi hai bên lợi ích qua lại, phó giám đốc Trần đã giúp ông làm xong các thủ tục.

Đối với ông mà nói thì đây vốn dĩ là chuyện tốt, dù sao công việc đã hoàn thành, còn có thể cùng vị phó giám đốc có quyền lực như vậy tạo dựng quan hệ.

Nhưng……

Ai mà ngờ được mấy tháng sau, tên súc sinh đó lại tranh thủ cơ hội khi đến nhà ông uống rượu, thừa dịp men rượu mà ngủ với vợ ông, làm ngay tại chiếc giường mà hiện tại ông đang ngủ.

Nghĩ đến đây, ông liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ là làm ăn mà thôi, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dính cả vào vợ của mình.

Mặc dù màu xanh lá cây thân thiện với môi trường, nhưng làm sao ông có thể thích bị đội mũ xanh được?

……

Phút chốc sau.

Nam Châu, Bằng Thành, trong một khu tập thể ở khu ổ chuột.

Vẫn là chiếc giường sắt hai tầng.

Giường dưới.

Trần Vũ 37 tuổi đột nhiên mở mắt, cơ thể như người vừa sắp chết đuối, đột nhiên có cơ hội ló lên mặt nước, từng hơi từng hơi mà thở hổn hển.

Vẻ mặt vẫn còn giữ nguyên nét sợ hãi.

Vừa mới tỉnh dậy, anh nhíu mày, ngồi dậy đảo mắt nhìn xung quanh, quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.

Ngay khi nhìn thấy vài chiếc giường đóng khung sắt, lòng anh chợt chùng xuống, nghĩ rằng mình vẫn đang ở trong tù.

Khoảnh khắc ấy trái tim anh trở nên nguội lạnh.

Anh thầm thở dài, tự hỏi vận may của mình kiểu gì thế?

Sau hai lần thay đổi không gian và thời gian, vậy mà đều ở trong tù.

Kiếp trước anh đây đã tạo ra nghiệt gì?

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, sự nghi hoặc hiện lên trong mắt hắn.

Không đúng!

Ở đây hình như có chút trông không giống một phòng giam, mặc dù trong phòng đều có giường khung sắt hai tầng, nhưng......lại có thêm rất nhiều đồ vặt lặt vặt.

Ví dụ như chiếc màn chống muỗi được treo trên chiếc giường khung sắt đối diện, bên dưới giường đệm còn để mấy đôi giày một cách lộn xộn, bao gồm giày thể thao, giày da và dép lê.

Dưới chiếc giường sắt bên cạnh anh ta cũng để bảy, tám đôi giày.

Trong tù sẽ không có nhiều loại giày dép như thế.

Anh vô thức nhìn xuống phía dưới.

Chiếc áo phông xám trên người và chiếc chăn màu đỏ ôm trong ngực, đều thể hiện không khí tươi mới của cuộc sống, phong phú hơn nhiều so với những sắc thái trong nhà tù.

Nhưng……

Hắn cúi đầu ngơ ngác nhìn đôi bàn tay to lớn của mình, nhất thời không phản ứng kịp.

Dù trước đây từng ngồi tù nhưng khi ở trong tù, đôi tay của anh vẫn là một dôi tay mềm mại nhẵn nhụi, không có lấy một vết chai tay.

Nhưng lúc này, anh có thể cảm nhận rõ ràng tay mình đã thô ráp hơn rất nhiều, nhờ ánh đèn hắt vào từ cửa sổ ở hành lang ngoài cửa, anh thất thần nhìn những vết chai trong lòng bàn tay.

Đây là một đôi bàn tay to vất vả!

Hay là ngày tháng qua đi không mấy tốt đẹp?

Khoảnh khắc tiếp theo, một lượng lớn ký ức mới toanh đột nhiên tràn vào trong tâm trí anh mà không hề báo trước.

Não trướng, đầu thì nhức.

Anh vô thức nhắm mắt lại, nhíu chặt mày, cẩn thận nhìn lại những ký ức mới chợt hiện ra trong đầu.

Thời gian im lặng, lặng lẽ trôi qua.

Trần Vũ từ từ sắp xếp lại những ký ức mới xuất hiện vừa nãy.

Trong đoạn ký ức mới này, bản thân khi 17 tuổi bởi vì vẫn luôn không liên lạc được với anh khi 37 tuổi, phát ra lời tuyên thệ nhằm thu lại hết những lời thề mà trước đó đã nói.

Những lời tuyên thệ đã được phát ra còn có thể được rút lại sao?

Thao tác rối loạn này khiến anh ta khá cứng họng.

Lời tuyên thệ nói muốn chơi đùa với phụ nữ có chồng, nhất là phụ nữ có chồng giàu.

Lời thề này ban đầu vốn không có tác dụng gì cả.

Anh đã thuận lợi vào được một trường đại học danh tiếng, vẫn học chuyên ngành máy tính.

Sau khi tốt nghiệp, giống như trước đây, anh đã vượt qua kỳ thi công chức và vào được bộ phận khai thác của Thiết Thành.

Anh còn dụ dỗ được con gái của giám đốc và trở thành con rể của giám đốc.

Sau khi kết hôn, anh có được một cô con gái.

Trong trí nhớ mới toanh của anh ta, dung mạo và tên của con gái anh giống hệt như trước, không hề thay đổi.

Thậm chí sự nghiệp của anh cũng như lần trước, trước khi bố vợ giám đốc của anh nghỉ hưu, Trần Vũ đã thành công thăng chức lên ghế phó giám đốc.

Sau đó, anh còn ở bên ngoài ngoại tình, nuôi phụ nữ và sinh ra đứa con trai.

Có một điều đã làm thay đổi cuộc sống của hắn, điều đó xảy ra vào vài năm trước, sau khi uống rượu, anh ta không chịu được sự cám dỗ của vợ một doanh nhân, trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của họ, anh ta đã lên giường với cô vợ xinh đẹp của tên đó.

Đây không phải là chuyện nghiêm trọng nhất, mà nghiêm trọng nhất chính là hôm đó anh ta thực sự uống quá nhiều, sau khi lên giường với người phụ nữ đó, anh đã ngủ quên trên người cô ta.

Mãi đến sáng hôm sau, khi chồng cô ta tỉnh rượu, đứng dậy đi vào vệ sinh của phòng ngủ chính đi vệ sinh, tiếp đó chính mắt mình nhìn thấy...

Sự việc sau đó càng ngày càng thêm ầm ĩ.

Tên đó trước khi làm ăn , vốn đã có gia cảnh giàu có, là một tên phú nhị đại chính gốc.

Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều suôn sẻ, có bao giờ chịu nhục nhã như vậy?

Chính mắt mình nhìn thấy cảnh mình bị vợ đội nón xanh, tên đó nổi điên ngay tại chỗ.

Sự việc đó trở nên vô cùng ầm ĩ.

Khắp nơi sóng to gió lớn.

Trần Vũ anh cũng vì điều đó mà ngã ngựa.

Tên đó không chỉ tố cáo rằng anh ta đã ngủ với vợ mình, mà còn tố anh nhận hối lộ.

Thành công tiễn anh vào tù ngồi trong hai năm.

Hai năm trước, anh ra tù.

Nhưng cũng mất tất cả.

Vợ của anh - con gái giám đốc đã ly hôn với anh, con gái cũng không cho anh ta nuôi, anh đã rời khỏi căn nhà ấy với không một chút tài sản nào, nhưng dù đã không nhận được gì, thì lý lịch của anh cũng đã đầy những vết nhơ.

Hối lộ, ngồi tù, ngoại tình ...

Cộng thêm việc Thiết Thành bên đó mọi người còn hay nói bóng nói gió, lưu truyền về việc từ đầu anh ta đã làm những điều gì mà bị vào tù, đến nỗi anh ta không thể hòa hợp nổi với cuộc sống ở Thiết Thành nữa.

Thậm chí không thể tìm được một công việc tử tế.

Quá bất lực, anh chọn đến Bằng Thành - một thành phố lớn hạng nhất, làm một công nhân dây chuyền bình thường trong một nhà máy, kiếm miếng cơm ăn qua ngày.

……

Những điều này chính là quỹ đạo mới của cuộc đời hắn.

Cuối cùng anh cũng không phải ngồi tù nữa rồi, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.