Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1677 chữ

Chương 21: Lấy lại điện thoại

Đây là lần đầu tiên trong đời, Trần Vũ đi máy bay, mỗi lần có các tiếp viên hàng không lướt qua tầm mắt, anh đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Đây là lần đầu tiên anh trông thấy tiếp viên hàng không trong thực tế.

Trước kia anh luôn nghe thấy người ta nói tiếp viên hàng không trông rất xinh đẹp, trên các tác phẩm truyền hình, điện ảnh thì trông tiếp viên hàng không quả thật rất đẹp.

Hôm nay, rốt cuộc anh đã được nhìn tận mắt, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần là điều khó tránh khỏi.

Chỉ là hôm nay, mấy tiếp viên hàng không mà anh thấy, phải nói thế nào đây?

Dáng dấp đúng là không tệ, khí chất cũng rất tuyệt. Nhưng giá trị nhan sắc nói là xinh đẹp kinh người thì lại không đủ.

Giá chỉ nhan sắc chỉ trên trùng bình thôi!

Việc này khiến lòng anh có hơi thất vọng!

Nhưng nếu có thể gạ gẫm một người để làm bạn gái hoặc bà xã thì anh vẫn nguyện ý.

Tiếc là, trên đường đi thì anh không có cơ hội gạ gẫm các cô ấy.

Máy bay đáp xuống sân bay Thiết Thành, anh xuống khỏi máy bay với biển người cùng với vài phần tiếc nuối, ra khỏi cửa lớn sân bay.

Đứng bên ngoài cửa lớn sân bay Thiết Thành, Trần Vũ hơi xúc động, liếc nhìn cảnh vật bên ngoài sân bay. Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh tới hành phố này, nhưng lại vì những ký ức trong đầu mà lại có cảm giác quen thuộc với thành phố này.

Loại cảm giác này rất diệu kỳ.

Anh hơi híp mắt, hít một hơi bầu không khí tại thành phố này, hương vị không khí nơi đây dường như khiến anh cảm thấy quen thuộc hơn.

Anh cười khẽ, nhấc chân đi tới taxi bên đường.

"Bác tài! Đi tới biệt phủ Giai Uyển trên đường Kinh Giang!"

Kéo cửa xe taxi ra, lúc ngồi vào xe, Trần Vũ báo vị trí nhà chị họ với tài xế taxi.

"Vâng!"

Tài xế trả lời rồi khởi động xe lái về địa điểm cần đến.

Trần Vũ ngồi phía sau taxi, hạ cửa kính xe xuống, híp mắt nhìn tòa thành phố này.

Loại cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc thật sự quá kỳ diệu.

...

Chị họ kia của anh họ Tiết, tên đầy đủ là Tiết Giai.

Trong lúc này, sau khi anh trở thành rể hiền của cục trưởng Sở khai thác mỏ Thiết Thành, thì cô ấy cũng chuyển nhà tới thành phố này.

Mượn quan hệ của anh, chị ấy và chồng cùng nhau bắt đầu kinh doanh vật liệu thép.

Chỉ mấy năm ngắn ngủi đã kiếm được hàng trăm triệu đô la.

Sau đó, mua một căn phòng lớn gần hai trăm mét vuông ở biệt phủ Giai Uyển danh tiếng ở Thiết Thành.

Có thể nói, cả nhà cô chị họ này có thể giàu có tới vậy chủ yếu phụ thuộc vào sự quan tâm từ trước của Trần Vũ anh.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh, một người không có nơi nào để đi sau khi vừa mãn hạn tù hai năm, có thể sống thoải mái ở nhà chị ấy hơn nửa tháng.

Hơn nửa tiếng sau.

Xe taxi dừng lại trước cổng biệt phủ Giai Uyển.

Trần Vũ trả tiền rồi xuống xe, kéo vali nhìn lên cổng lớn tiểu khu của biệt phủ Gia Uyển.

Nụ cười hờ hững hiện trên môi.

Anh cảm thấy rất thú vị.

Tại thế giới ban đầu, nửa đời Trần Vũ anh cũng chưa mua được căn phòng, nhưng ở thế giới này, cô chị họ kia có thể giàu có được nhờ anh quan tâm, còn mua được một căn nhà lớn gần hai trăm mét vuông trong tiểu khu này.

Tiếc là lúc còn làm quan chức thì anh không đến, lúc phát tài thì anh cũng không tới, nếu không anh ở lại thời không này cũng rất tốt.

Căn cứ vào ký ức trong đầu, Trần Vũ kéo vali tìm tới cửa nhà chị họ.

Anh đưa tay ấn chuông cạnh cửa hai lần, kiên nhẫn chờ đợi.

Trong trí nhớ của anh, cha mẹ chồng của chị họ cũng ở đây, mà cha mẹ chồng chị đều là nông dân trồng trọt. Sau khi mua căn phòng này, chị họ đưa hai người lớn tuổi lên chăm sóc, thuận tiện giúp chị nội trợ và đưa đón con đi học hay tan về.

Vì vậy hẳn là sẽ có người trong nhà chị ấy.

Qủa nhiên, không lâu sau, một giọng nói của bà cụ từ bên trong vang lên: "Ai vậy?"

“Dì ơi là cháu! Trần Vũ!”

Trần Vũ vừa nói xong thì bên trong cửa lập tức yên lặng lại.

Theo sau đó, anh mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc của ông cụ như đang hỏi: “Ai vậy?”

Bởi vì có thêm những ký ức hoàn toàn mới nên Trần Vũ vừa nghe thấy giọng nói này đã biết đây chính là cha chồng của chị họ.

Bà cụ: "Trần Vũ! Là người tên Trần Vũ kia."

"Hả? Là cậu ta? Không phải cậu ta đi làm việc ở Bằng Thành rồi sao? Sao lại đến nhà chúng ta rồi? Cậu ta muốn làm gì đây? Lại muốn ăn không ở không nhà chúng ta nữa sao? Còn biết xấu hổ không vậy?"

Bà cụ: "Ôi! Còn không phải thế à! Những người từng giàu có đều không biết xấu hổ! Ông nói xem nên xử lý thế nào đây? Có muốn mở cửa cho cậu ta không?"

"..."

Bên trong cửa im lặng một lúc thì giọng nói bất đắc dĩ của cha chồng Tiết Giai vang lên: "Mở đi, mở đi! Vừa rồi bà cũng đã mở miệng hỏi cậu ta là ai rồi, bây giờ giả bộ không ai trong nhà thì không giống, mở đi mở đi!"

Bà cụ: "Ôi! Vừa rồi nếu tôi nhìn mắt mèo trên cửa trước một chút là hay rồi..."

...

Ngoài cửa.

Trần Vũ nghe đoạn đối thoại bên trong cửa thì tự cười nhạo một tiếng.

Đúng là thói đời nóng lạnh thất thường, mỗi thế giới đều sẽ giống nhau!

Thế giới này, Trần Vũ anh rơi đài mấy năm chứ? Người nhà này đã quên nhà họ tới Thiết Thành này thế nào? Làm sao trở nên giàu có đúng không?

Bây giờ đã bắt đầu không thích tôi rồi?

Nếu không phải cái điện thoại liên lạc được với Trần Vũ mười bảy tuổi đang được cất trong phòng này thì với tính tình của anh, lúc này nhất định đã xoay đầu bỏ đi rồi.

Tiếng mở cửa vang lên "răng rắc".

Cánh cửa trước mặt mở ra.

Bà cụ mở cửa lớn ra, trên mặt là nụ cười gượng gạo.

"Ôi, thật đúng là Phó cục trưởng Trần này! Sao đột nhiên cậu trở về vậy? Vào đi, mời vào!"

Bà vừa nói vừa tránh sang một bên, mời Trần Vũ vào cửa.

Trần Vũ cười nhẹ, xách vali đi vào trong cửa, gật đầu với cha chồng chị họ đứng cách đấy không xa, coi như chào hỏi.

"Dì à, chị cháu và anh rể đâu? Còn đang làm việc ở tiệm à?"

Trần Vũ thả vali xuống, mở tù giày bên cạnh ra, lấy một đôi giày dùng một lần bên trong ra, mang vào chân mình.

Thuận tiện tìm đề tài để nói chuyện.

Anh không lấy dép trong tủ giày, chỉ là bọc giày lại, anh không muốn ở lại đây, khi lấy được điện thoại đã giấu trước đó thì anh định rời đi luôn.

Người ta đã không chào đón anh, vậy anh còn miễn cưỡng ở chỗ này làm gì?

Làm cho người ta phiền à, hay để nhìn sắc mặt người ta?

"Ôi! Còn làm ăn cái gì? Phó cục trưởng Trần không biết đấy thôi, việc kinh doanh của chị và anh rể cậu đã sớm thất bại, không làm tiếp được. Bây giờ cả hai đều đang đi làm công cho người ta đấy!"

Giong điệu của bà cụ khoa trương như nuốt phải nước đắng.

Trần Vũ có hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn bà: "Không thể nào chứ? Dì à, dù bây giờ việc kinh doanh thép của họ không làm nổi thì với tiền mà họ kiếm mấy năm trước, làm các việc buôn bán nhỏ có lẽ vẫn được chứ?"

Bà cụ lắc đầu nguầy nguậy.

Cách đó không xa, cha chồng chị họ bật cười trả lời: "Ừ! Lúc đầu, hai người chúng nó lập một siêu thị, vì trước đây cậu xúc phạm không ít người nên bị người ta quấy rối hàng ngày đến phá sản đấy!"

Ồ?

Cái này cũng là lỗi của tôi?

Trần Vũ vô cùng ngạc nhiên.

Cười tự giễu một tiếng, không nói lại, bọc đôi giày của mình xong: "Dì, chú, cháu đi vệ sinh cái đã, chờ cháu ra rồi, chúng ta trò chuyện tiếp!"

"Được! Được!"

"Ở bên trên, cậu đi đi!"

...

Trần Vũ duy trì nụ cười, dưới ánh mắt ngạc nhiên và bất đắc dĩ nhìn chằm chằm của hai ông bà già thì đành xách vali lên, đi vào căn phòng mà trước đó anh đã ở hơn nữa tháng.

Vừa vào phòng, anh đã lập tức khóa trái cửa, sau đó đi vào phòng vệ sinh, đứng lên bồn cầu phòng tắm, một tay vịn tường, một tay đẩy khung nhôm trên trần nhà ra.

Ngay sau đó đưa tay sờ tới sờ lui mặt sau trần nhà.

Chờ lúc anh thu tay lại, trong tay đã có thêm một cái hộp nhỏ được bọc trong nhiều lớp túi nhựa.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.