Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2140 chữ

Chương 26. Xô ngã hai người họ

Quảng trường Đế Quốc, trong cửa hàng KFC .

Trần Vũ đã đặt một phần Thùng gia đình, anh cố tình chọn một chỗ ngồi cạnh bức tường kính, đặt Thùng gia đình lên bàn, xác nhận lại một chút trong túi đeo vai mang theo bên người vẫn còn 30.000 nhân dân tệ và đồng hồ ở đó.

Sau đó, anh chỉ ngồi đó, nhìn ra ngoài bức tường kính.

Nơi đó có thể nhìn thấy cửa quán KFC, nếu Phương Vĩnh Tình và con gái bước vào cửa hàng. Từ vị trí này, góc độ này của anh chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy họ trước tiên.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Cuối cùng nhìn thấy hai mẹ con nắm tay nhau đi ngang qua bên ngoài bức tường kính. Trần Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra con gái mình. Con bé vẫn mặc chiếc váy công chúa màu trắng vào buổi chiều tan học hôm đó. Trên chân là một đôi giày da màu đen nhỏ. Mái tóc dài đen bóng được buộc lại bằng một chiếc băng đô màu đỏ ở phía sau.

Lúc anh đang chăm chú nhìn con gái mình, hai mẹ con đang đi qua bên ngoài bức tường kính đột nhiên dừng lại. Hai mẹ con cùng lúc nhìn chằm chằm vào anh.

Lúc này, Trần Vũ mới thấy rõ hình dáng chính diện của vợ cũ Phương Vĩnh Tình.

Với khuôn mặt trái xoan thanh tú, mái tóc đen quấn khăn suôn thẳng. Chiều cao vừa phải, đeo một cặp mắt kính bạc nửa gọng, mặc một chiếc váy đen liền thân không tay. Thật mảnh mai. Đường viền mỏng quanh eo tôn lên vòng eo thon thả của cô ấy. Màu da rất trắng, cả người tràn đầy hương vị trong trắng tinh xảo, đôi mắt cũng rất sáng.

Lúc này, đôi mắt rất có thần của cô ấy đang nhìn anh chằm chằm.

Trần Vũ thấy thế nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi với họ.

Lại thấy lông mày của Phương Vĩnh Tình hơi cau lại, ánh mắt của con gái nhìn anh cũng lộ ra vài phần phức tạp.

Phương Vĩnh Tình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái và dẫn cô bé về phía cổng.

Bên trong cửa hàng.

Trần Vũ hít sâu một hơi đứng dậy, sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn.

Phương Vĩnh Tình ôm con gái, hơi cau mày vội vàng tiến lại gần anh.

Trần Vũ không khỏi nhìn con gái, vội vàng đưa tay ra hiệu:

- Ngồi đi! Nhanh ngồi đi! Tôi vừa gọi một phần Thùng gia đình, Hân Hân, con có muốn ăn gì nữa không? Nếu còn nữa thì bây giờ ba sẽ đi gọi cho con.

Hai người cũng chưa động.

Phương Vĩnh Tình đang đứng trước mặt Trần Vũ càng cau mày hơn, nhìn Trần Vũ từ trên xuống dưới, đột nhiên lạnh giọng hỏi:

- Anh thật sự bị ung thư phổi? Chẳng lẽ lý do này là nói dối để lừa chúng tôi tới?

Trần Vũ: "..."

Nhanh như vậy đã nhận ra sao?

Cũng phải! Người khỏe mạnh và người mắc bệnh nan y nhất định khí sắc sẽ có sự khác biệt rất lớn. Phương Vĩnh Tình nghi ngờ cũng là điều bình thường.

Cô bé 10 tuổi đã hiểu rất nhiều chuyện.

Phương Hân Hân, 10 tuổi, đột nhiên hỏi:

- Ông có mang theo bệnh án không? Nếu có thì mau lấy bệnh án ra, con và mẹ sẽ tin tưởng người.

Lúc này Trần Vũ chỉ hận không thể đem hồ sơ bệnh án ung thư phổi ở thời không ban đầu đến đây. Nếu không, lúc này cũng không đến nỗi xấu hổ như vậy.

Nhưng để anh thừa nhận rằng chính mình đã lừa bọn họ như vậy thì cũng không có khả năng.

Bởi vì nếu thừa nhận điều đó thì sẽ càng xấu hổ hơn.

Kỹ năng diễn xuất của anh không được tốt lắm. Lúc này tươi cười rất mất tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng hết sức để "giải thích":

- Làm gì có ai có thể tự nguyền rủa mình mắc bệnh ung thư phổi được? Đúng không? Tất nhiên là tôi có bệnh án rồi. Lúc sau tôi sẽ đưa cho hai người xem, hai người ngồi trước, ngồi xuống ăn chút gì đi được không?

Kế hoãn binh tại giờ phút này đã phát huy tác dụng.

Phương Vĩnh Tình nghe anh nói có hồ sơ bệnh án, lát nữa sẽ đưa cho họ xem, trong mắt vẫn còn chút nghi ngờ nhưng vẫn trầm mặt, bế con gái ngồi đối diện với Trần Vũ.

Trần Vũ liên tục hỏi con gái muốn ăn cái gì.

Vừa ra hiệu cho cô bé ăn vừa bình tĩnh mà đánh giá cô bé.

Đây là con gái của anh. Nhìn mặt mũi cô bé rõ ràng có nét giống với Trần Vũ. Trong lòng anh như có từng dòng nước ấm áp chảy qua.

Anh cảm thấy đó là cảm giác hạnh phúc.

- Bệnh án đâu? Lấy ra đi!

Giọng nói lạnh lùng của Phương Vĩnh Tình đột nhiên vang lên khiến Trần Vũ không thể không tạm thời thu hồi ánh mắt đánh giá con gái.

Thực sự lúc này anh rất muốn ôm con gái vào lòng. Dù anh chỉ có thể ôm một chút cũng tốt lắm.

Nhưng chính sự quan trọng.

Đầu tiên anh nở một nụ cười với Phương Vĩnh Tình, sau đó kéo chiếc túi đeo vai đã đặt trên bàn lúc trước. Mở chiếc túi ra, trước tiên lấy ra chiếc túi giấy đựng 30.000 nhân dân tệ, đặt trước mặt Phương Vĩnh Tình.

Thấp giọng nói:

- Đây là số tiền cấp dưỡng của tôi cho con gái. Em cầm lấy trước, sau này khi kiếm được nhiều tiền tôi sẽ lại gửi cho hai người.

Nói xong, anh mỉm cười nhìn Phương Vĩnh Tình.

Lông mày của Phương Vĩnh Tình lại nhíu lại, cô không với lấy túi giấy đựng tiền trên bàn, sắc mặt trở nên lạnh hơn một chút, nghiêm nghị nói:

- Tôi yêu cầu anh lấy hồ sơ bệnh án ra! Bệnh án anh có phải nghe không hiểu hay không? Rốt cuộc anh có bệnh án nào hay không?

Đừng nói, bộ dáng lạnh mặt chất vấn của cô ấy còn rất có khí thế.

Nụ cười trên mặt Trần Vũ ngưng đọng, nhẹ giọng trấn an:

- Em đừng vội như vậy, ai sẽ mang hồ sơ bệnh án theo người? Đúng không? Tôi để ở khách sạn rồi, lát nữa sẽ đưa hai người đi xem, được không?

Nói rồi anh cúi đầu lấy chiếc đồng hồ kiểu nữ vừa mua buổi sáng từ trong túi đeo vai ra.

Đồng hồ được đóng gói trong một hộp các tông màu hồng với một dải ruy băng kim tuyến vàng ở trên.

Trần Vũ mỉm cười đưa chiếc hộp tới trước mặt con gái, nhẹ giọng nói:

- Hân Hân, đây là quà sinh nhật ba ba tặng con. Con mở ra xem có thích không?

Cô con gái vô thức quay lại nhìn mẹ Phương Vĩnh Tình bên cạnh.

Vẻ mặt của Phương Vĩnh Tình lúc này giống như kết một tầng băng, lạnh đến đáng sợ.

- Cầm đi! Hân Hân, đây là quà sinh nhật ba ba tặng cho con.

Trần Vũ vẫn đang nói chuyện với con gái mình, không nhìn vào biểu tình của Phương Vĩnh Tình.

Cô con gái vẫn không đưa tay ra, lắc đầu liên tục:

- Con không cần!

Rầm!

Phương Vĩnh Tình đột nhiên đập bàn một cái, tức giận đứng lên:

- Hân Hân! Chúng ta đi!

Nói rồi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, nhấc chân bỏ đi. Vẻ mặt nổi giận đùng đùng.

Trần Vũ giật mình. Phương Vĩnh Tình bước chân vội vã mang theo con gái đi về phía cửa lớn.

Trần Vũ phản ứng lại, vội vàng luống cuống tay chân bỏ tiền vào lại túi giấy cùng với hộp đựng đồng hồ nhét vào túi đeo vai.

Vội vàng đuổi theo.

- Chờ đã! Làm sao vậy? Làm sao vậy chứ? Tại sao nói đi là đi ngay vậy?

Trần Vũ đuổi theo ra khỏi cửa hàng. Vừa đuổi theo vừa lớn tiếng hỏi Phương Vĩnh Tình đang cúi đầu vội vàng bỏ đi.

Anh không có mặt mũi nào mà gọi cô ấy là "vợ" vì bọn họ đã sớm ly hôn rồi.

Anh cũng không thể gọi cô là "Vĩnh Tình", vì anh cùng cô ấy thật sự không thân thiết. Bởi vì thời không biến ảo mà thời điểm anh đi vào thời không này, “anh” cùng với cô ấy đã qua giai đoạn yêu nhau, kết hôn, sinh con cùng với ly hôn.

Nghe tiếng gọi của anh.

Phương Vĩnh Tình đang vội vàng kéo con gái bỏ đi phía trước đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, duỗi tay chỉ vào anh giận dữ mắng mỏ:

- Họ Trần! Anh chính là đồ dối trá! Trước kia anh là một kẻ dối trá, hiện tại vẫn là kẻ dối trá! Anh không lấy ra được bệnh án đúng không? Anh nói anh bị ung thư phổi cơ bản chính là lừa gạt chúng tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết! Đời này nếu tôi lại tin anh một lần nữa thì tôi sẽ là một con heo!!

Trần Vũ chết lặng ở đó.

Bởi vì anh nhìn thấy lúc Phương Vĩnh Tình giận dữ mắng mình, cô ấy không kìm được nước mắt. Lệ rơi đầy mặt.

Tôi chỉ lừa gạt hai người ra ngoài để gặp mặt. Cô tức đến mức này sao?

Sau khi mắng xong Phương Vĩnh Tình đã kéo con gái bước thật nhanh chạy về phía trước. Vừa chạy vừa đưa tay lên lau nước mắt.

Nháy mắt sau đó, Trần Vũ vốn dĩ đang sững sờ tại chỗ, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bởi vì anh ta đột nhiên nhận ra Phương Vĩnh Tình đã kéo theo con gái phóng tới vạch vằn trên đường mà lúc này phía đối diện đã có đèn đỏ. Cách đó không xa có một chiếc xe vận tải tốc độ không chậm đang phóng đến. Đại khái là vì lúc trước khi hết đèn xanh có lẽ là đã vượt qua vạch dừng. Với tốc độ xe đó mắt có thể thấy sẽ tông vào hai mẹ con họ.

Lúc ấy, Trần Vũ cả kinh da đầu cảm thấy tê dại. Gần như là một phản xạ có điều kiện, anh không suy nghĩ chút nào lập tức hét lớn một tiếng tiến lên trước:

- Tránh mau!

Phương Vĩnh Tình còn đang tức giận không có bất kỳ phản ứng nào. Mắt điếc tai ngơ.

Một tiếng phanh gấp chói tai vang lên.

Chân dài của Trần Vũ cuối cùng cũng phát huy tác dụng vào lúc này. Anh lao tới xô Phương Vĩnh Tình và con gái ra. Một giây sau, anh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức ... Cả người lập tức mất khống chế bị xe tải đâm bay ra ngoài. Có cảm giác đi trên mây, cưỡi trên mưa. Không biết mình có xoay 360 độ trên không trung hay chưa. Dù sao thì anh cũng cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Tiếng gió, tiếng phanh xe, tiếng hét kinh hô chói tai, các loại tiếng động lọt vào tai. Rồi lại cảm thấy những âm thanh đó đều từ một chỗ rất xa, rất xa truyền đến. Loáng thoáng nhìn thấy từng cảnh tượng trước mắt biến thành màu đen, phảng phất hiện lên những tòa nhà cao tầng, xe cộ, người đi bộ và đường xá từ nhiều góc độ...

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể nặng một trăm mấy chục cân của anh bị quăng ngã thật mạnh ở trên đường cái. Sau khi tiếp đất còn tiếp tục lăn về phía trước, trượt xa thêm hai hoặc ba mét.

Chờ đến lúc cơ thể cuối cùng cũng dừng lại, Trần Vũ nằm ngửa trên đường cái lại cảm thấy từng cơn đau nhức ập đến. Anh há miệng thở dốc, cố gắng phát ra một vài tiếng động. Trong miệng lại đột nhiên trào ra một lượng lớn chất lỏng tanh ngọt. Một giây đó tư duy của anh đã có chút ngưng trệ.

Chỉ mơ hồ cảm thấy thứ chảy ra từ trong miệng mình ... Không phải là máu, đúng không?

Nếu toàn là máu thì có phải là tôi sẽ chết thẳng cẳng hay không?

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.