Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Không Thay Đổi, Bắt Gian Tại Trận.

Phiên bản Dịch · 1625 chữ

Người xưa có câu: Con chim sắp chết hót tiếng bi thương, con người sắp chết nói lời chân thiện.

Trần Vũ ba mươi bảy tuổi hiện giờ đang nhìn chằm chằm vào video, nơi có hình ảnh cậu trai trẻ mà anh nghĩ công nghệ Thiên Ngữ AI phục chế lại từ anh, nên có lẽ vì thế anh cũng không hề tức giận với những lời Trần Vũ lúc trẻ trong video thốt ra.

Anh không giận mà còn nở nụ cười rồi khẽ thở dài, xúc động nói: “Trần Vũ, nếu có kiếp sau mày đừng có hút thuốc nữa, không sẽ chết vì ung thư phổi đó, nhất định phải nghe lời tao dạy! Còn nữa…à mà thôi đi, nếu có kiếp sau, mày cũng không nhớ được, tới đây thôi! Cuối cùng, cảm ơn bộ phận kỹ thuật Thiên Ngữ! Cảm ơn.”

Nói xong, anh không quan tâm đến việc Trần Vũ trẻ tuổi hét lên “Xin chào” trong video, đưa tay ngắt cuộc gọi video. 

Một tiếng thở dài theo đó vang lên.

Anh tiện tay ném điện thoại sang một bên, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Anh ngả người nằm xuống, trên gương mặt là nụ cười chua chắt.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, có một cơn choáng váng kéo đến làm anh như rơi vào vực sâu vô tận, cái cảm giác đó nhanh đến nỗi khiến anh không phân biệt được trên dưới hay trái phải.

Cơ thể anh giật thót một cái, đôi mắt trợn trừng, cứ như con người choàng tỉnh giữa cơn ác mộng kinh hoàng.

Nhưng chỉ vài giây sau, tình cảnh trước mắt cũng khiến anh không biết mình còn tỉnh hay mơ.

Đây là đâu?

Tại sao tôi lại ở đây?

Anh nhớ vừa rồi mình vẫn còn đang trong phòng ngủ của nhà cũ, mới ngắt điện thoại với người máy công nghệ AI xong, công nghệ đó thực sự tốt đến không ngờ, nó không những phỏng chế được dáng vẻ lúc trẻ của anh mà còn mô phỏng được cả giọng điệu lẫn tính cách.

Nhưng mà bây giờ?

Đây là đâu?

Trần Vũ ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi này là một căn phòng ngủ được bố trí lộng lẫy, trên tường là tấm dán tường màu vàng tươi với từng đường nét hoa văn nổi bật, cửa phòng ngủ màu đỏ tím trông rất cao cấp, ước tính khoảng bốn năm ngàn một chiếc.

Và chiếc giường lớn khá mềm mại này bên dưới ...

Kèm theo một chiếc chăn bông màu trắng sữa mềm mại, nhẹ nhàng phủ lên người anh, loại này là chăn lông cừu sao?

Trên đầu còn có một chiếc đèn chùm lớn, từng mặt dây pha lê lấp lánh phản chiếu lại ánh sáng màu hòng trong phòng ngủ.

Anh vô thức quay mặt nhìn sang bên cạnh, muốn nhìn xem xung quanh mình còn có thứ gì đắt tiền nữa.

Kết quả là…

Anh lại nhận thêm một cú shock.

Anh thấy cái gì?

Bờ vai trắng tuyết trong chăn bên cạnh anh là của ai? Chiếc cổ ngọc thon dài này cùng với mái tóc đen xõa tung trên gối như thác nước đen…

Trần Vũ sững sờ.

Yết hầu khẽ lay động theo từng ngụm nước bọt.

Tuy anh chỉ nhìn thấy bóng lưng cô gái, nhưng không cần nhìn mặt cũng biết được người này xinh đẹp đến nhường nào.

Và anh lúc này đang nằm trong chăn?

Lúc này anh mới nhận ra hình như mình chỉ mặc mỗi cái quần lót.

Anh đây là đang mơ sao?

Trước khi chết, còn có thể mơ một giấc mơ đẹp như vậy sao?

Anh đây muốn vợ đến phát điên sao?

Haizz!

Buồn quá!

Tuy nhiên sự tò mò không biết người người này có dáng vẻ như thế nào đã kích thích anh, anh chống người rồi vươn đầu qua nhìn kỹ khuôn mặt cô gái này.

Đẹp quá!

Khuôn mặt trắng trẻo, lông mày lá liễu cong vút, miệng mũi cân đối, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp.

Trần Vũ không thể rời mắt khỏi cô, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, linh tính mách bảo đây chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác khi anh chạm vào ga giường thì có cảm giác rất thật, tất cả những gì anh thấy, anh cảm nhận đều rõ mồn một, không phải ảo giác của chính anh.

Ngay cả từng lần hít thở anh cũng ngửi thấy mùi hương nhàn nhàn xung quanh.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ bỗng trở nên mơ hồ, trong cơn mê man trong đầu anh chợt hiện lên rất nhiều ký ức mới mẻ.

Nhân vật chính trong đoạn ký ức mới này đều là anh, tuy anh cảm thấy rất xa lạ nhưng rồi lại cảm thấy rất quen thuộc, như thể là anh thật sự đã từng trải qua .

Chỉ là những ký ức này như một cơn đại hồng thủy trào đến, khiến đầu óc anh quay mòng mòng, không hiểu đâu vào đâu.

“Bịch!”

Trong phòng này đột nhiên truyền tới một tiếng động lớn, cánh cửa gỗ nhìn rất đắt đột nhiên bị người khác đẩy ra, cánh cửa gỗ bị đẩy ra đột nhiên đụng cái rầm vào tường, phát ra một tiếng động lớn.

Trần Vũ giật mình, lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nhưng đúng lúc nghe thấy tiếng quát giận dữ của một người đàn ông: “Đt mẹ mày!! Dám đến nhà ông đây chơi vợ ông, ông sẽ giết chết mày! Còn con đĩ nhà mày, mày cũng đi theo nó đi!"

Trần Vũ bị một trận kinh hồn bạt vía, trực giác nhắc bảo anh đang trong tình huống không ổn, nhìn kỹ lại, rốt cuộc cũng thấy rõ một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen đang hùng hổ lao về phía này, vẻ mặt hung dữ mà cầm một con dao làm bếp với cái cán màu vàng, con dao này trông cũng không hề rẻ!

“A? Chồng? Chồng sao anh lại quay về? Không… không phải như vậy! Chồng, anh nghe em giải thích, anh đừng xúc động!"

Người phụ nữ vốn đang ngủ say bên cạnh Trần Vũ bị đánh thức, vừa nhìn thấy người đàn ông đang cầm dao làm bếp, vẻ mặt đằng đằng sát khí xông tới thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vô thức quấn chặt lấy chăn bông, nhảy ra khỏi giường, chân trần chạy sang cánh cửa hướng khác.

Còn Trần Vũ?

Giật mình kinh hãi.

Cuối cùng anh cũng phản ứng lại.

Người đàn ông cầm dao bắt gian, bắt đôi gian phu dâm phụ là Trần Vũ và người phụ nữ trên giường lúc nãy.

Tuy anh không rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng anh hiểu đạo lý hảo hán biết chịu thiệt trước mắt.

Dù trong chuyện này anh có phải là người đuối lý hay không, thì giữ được cái mạng mới là quan trọng nhất.

Hơn nữa, anh thật sự không nhớ rõ mình đã từng ngủ với người phụ nữ lúc nãy.

Trời đất làm chứng, anh vừa tỉnh lại liền nhìn thấy người phụ kia cùng anh nằm trong một cái chăn, anh ngoại trừ nhìn thấy một đoạn bả vai cùng cái cổ trắng trơn, còn có khuôn mặt cô, còn những cái cái đều chưa nhìn thấy.

“Anh ơi! Anh ơi! Hiểu lầm! Hiểu lầm rồi!”

Sắc mặt Trần Vũ đột nhiên thay đổi, anh cuống quít nhảy xuống giường, một bên điên cuồng né tránh con dao mà người kia chém đến, một bên tìm cơ hội vọt chạy tới cửa.

Có lẽ người đàn ông cầm dao này muốn giết chết nhất chính là Trần Vũ, vì vậy để cho người phụ nữ vừa rồi quấn chăn chạy ra ngoài.

Lúc này Trần Vũ chỉ mặc một cái quần lót, hoảng sợ chạy tới cửa phòng ngủ, đến bây giờ anh còn chưa biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, liền bị người câm dao truy sát.

Anh uất ức đến mức sắp khóc.

Anh lộn một vòng rồi như con chó chạy tang chạy hộc mạng về phía cửa phòng, không để ý đến vũng nước tiểu mà người phụ nữ vừa nãy vì sợ mà vãi ra, vũng nước tiểu nổi bật trên mặt gỗ sáng bóng, có lẽ vì đi chân trần nên đến lúc anh để ý đến vũng nước đó thì đã té theo tư thế chó ăn cứt rồi.

Anh vội vàng xoay người lại.

Chuyện càng khiến anh hồn bay phách tán hơn chính là người đàn ông đang phẫn nộ cầm dao kia, đã xông tới.

“Anh ơi! Anh ơi! Tha mạng! Tha mạng cho em…”

Trần Vũ nhìn con dao dường như đang nhắm tới dưới đũng quần mình, mặt trắng bệch, một bên theo bản năng giơ hai tay chống đỡ, vội vàng lui về phía sau, một bên thất thanh cầu xin tha mạng.

Xấu hổ vô cùng.

Có lẽ là mạng anh không đáng tuyệt tử tuyệt tôn như vậy.

“Phốc”

 Một tiếng kêu khác, người đàn ông cầm dao hình như cũng dẫm phải bãi nước tiểu trên sàn, cũng là tư thế chó ăn cứt, nặng nề ngã xuống đất.

Con dao làm bếp trên tay rơi xuống.

Nhưng…

Tại sao con dao làm bếp lại bay thẳng vào đũng quần của anh?

Trần Vũ sợ tới mức tay chân lạnh ngắc, sắc mặt tái xanh.

 

 

*

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.