Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vợ Ơi! Pha Cho Bạn Trần Vũ Chén Trà

Phiên bản Dịch · 1600 chữ

Trần Vũ cũng bất ngờ, học bá Tôn Nhất Long lại chủ động nói chuyện với cậu, trong ấn tượng của cậu, Tôn Nhất Long là một người rất kiêu ngạo, nói đúng ra loại người như Tôn Nhất Long, bình thường đều nhìn cậu bằng nửa con mắt.

Tôn Nhất Long vừa nói xong, Trần Vũ cũng chú ý tới cậu mắt kinh ngạc của các bạn học xung quanh.

Thật ra Trần Vũ cũng thích mọi người nhìn mình như vậy.

Có chút thoải mái.

Cậu đoán Tôn Nhất Long cũng đã biết điểm của cậu, bằng không kể cả trời có sập Tôn Nhất Long cũng không nói chuyện với cậu.

Lập tức, Trần Vũ hơi nhún vai: "Còn chưa nghĩ kỹ, chờ lấy được tờ "Hướng dẫn đăng ký" rồi mới tính.”

Tôn Nhất Long phức tạp nhìn Trần Vũ, mím môi khẽ gật đầu: "Cũng được!”

Nói xong, Tôn Nhất Long xoay người rời đi.

Các bạn trong lớp nghi hoặc nhìn bóng lưng đối phương, cũng có người dùng ánh mắt kì quái đánh giá Trần Vũ.

Mấy người bạn học quen biết Trần Vũ tiến lại gần, thấp giọng hỏi thăm.

"Này! Cậu với Tôn Nhất Long có mối quan hệ không tệ nha? ”

"Tôn Nhất Long tự dưng tìm cậu hỏi chuyện đại học, cậu và gã có phải họ hàng đâu chứ?"

"Mẹ kiếp, Trần Vũ, nếu cậu và tên kia là họ hàng, thì ở nhà khổ lắm phải không? Nhà cậu có thường xuyên so sánh cậu với gã không? ”

Trần Vũ hi hi ha ha ứng phó với những bạn học này.

Thời gian trôi qua, nhóm bạn học lúc trước đi lên lầu lấy bảng điểm lần lượt đi xuống lầu, đám người Trần Vũ cũng đi lên cầu thang, chuẩn bị đến nhà giáo viên chủ nhiệm lấy bảng điểm của mình.

Lúc bọn họ lên lầu, thỉnh thoảng đi lướt qua mấy bạn học xuống lầu, điều thú vị là một số bạn học khi đi ngang qua nhìn thấy Trần Vũ, biểu hiện đều trở nên rất kỳ quái.

Trong đó có người chỉ dùng biểu hiện kỳ quái mà đánh giá Trần Vũ vài lần, một chữ cũng không nói.

Có người sắc mặt phức tạp nặn ra một nụ cười, chủ động chào hỏi Trần Vũ.

Thái độ và cậu mắt kỳ quái của những người này khiến bảy tám bạn học cùng lên lầu với Trần Vũ giật mình kinh ngạc.

Trong đó có Tưởng Văn Văn và Bạch Tĩnh.

Bọn họ có thể không được thông minh cho lắm, nhưng bọn họ chắc chắn không phải là những kẻ ngốc.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ đã có suy đoán.

Bởi vì nó quá bất thường!

Lúc ở trong lớp, ủy viên học tập Tần Lị Lị chủ động nói chuyện với Trần Vũ, cũng chủ động muốn cùng Trần Vũ trao đổi số điện thoại di động.

Vừa rồi lúc ở dưới lầu, học bá Tôn Nhất Long của lớp đã chủ động bước tới, hỏi Trần Vũ muốn đăng ký vào trường đại học nào.

Bây giờ lúc lên lầu khi đi ngang qua những bạn cùng lớp đã lấy được bảng điểm, người nào cũng nhìn Trần Vũ với ánh mắt kì quái.

Đủ loại khác thường, họ đều mơ hồ chỉ vào một khả năng khiến bọn họ không thể tin được - điểm thi đại học lần này của Trần Vũ có thể rất cao.

Không còn suy đoán nào khác.

Có người nhịn không được thấp giọng hỏi Trần Vũ: "Nè, rốt cuộc cậu thi được nhiêu điểm? Cậu thực sự không dùng điện thoại để tra điểm sao? ”

Một số người khác hỏi: "Trần Vũ! Nói thật đi, lần này cậu có copy được bài không? ”

Trần Vũ đang thoải mái hưởng thụ sự dò xét của mọi người lại bị câu nói này dọa sợ.

Đầu tiên liếc nhìn bạn học nam hỏi, làm sao cậu biết tôi đã copy?

Cậu lập tức mới phản ứng lại, người bạn học này nói "copy", hẳn là hoài nghi lúc cậu ở phòng thi đã copy đáp án bài thi của các học sinh giỏi xung quanh.

Hoàn toàn không thể đoán được cậu đã nhận được tất cả các câu trả lời của bài thi trước thời hạn.

Nhận thức được điều này, tâm trí của cậu mới được thoải mái ra.

Cười khẽ một tiếng, Trần Vũ nháy mắt trái với nam sinh này, cười nói: "Cậu đoán xem? ”

Trong lúc nói chuyện, mấy người bọn họ đã đến nhà chủ nhiệm Hầu Thuận.

Lúc bọn Trần Vũ vào cửa, Hầu Thuận đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt bày một xấp bảng điểm, cùng một chồng "Hướng dẫn đăng ký thi" mới tinh, xung quanh có một đám bạn học đã đến trước Trần Vũ, đều đang chờ nhận bảng điểm của mình.

Hậu Thuấn của ngày hôm nay khác với Hậu Thuấn trong ấn tượng của Chen Yu và những người khác.

Nói cách khác, Hầu Thuận với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp 12/10 của bọn họ, nhìn có vẻ kinh nghiệm đầy mình, nhưng thực ra lại là một kẻ thất bại trong cạnh tranh.

Làm giáo viên chủ nhiệm lớp 12, ai không muốn tiến xa hơn? Ai không muốn được thăng chức và tăng lương?

Hầu Thuận đương nhiên cũng nghĩ như vậy.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Vị trí chủ nhiệm lớp không liên quan gì đến ông thì cũng thôi đi, thậm chí vị trí chủ nhiệm lớp của 3 lớp chọn tự nhiên và 1 lớp chọn xã hội, ông cũng đều cạnh tranh thất bại.

Chỉ có thể đứng lớp 12/10 không có tương lai này.

Là một giáo viên chủ nhiệm lớp tốt nghiệp, tương lai của ông chắc chắn là gắn liền với kết quả thi đại học của lớp mình.

Lớp 12/10 là một lớp bình thường không có tiền đồ, Hầu Thuận ông còn có tiền đồ gì đáng nói?

Bởi vậy, bình thường Hầu Thuận chỉ cười giả lả cho qua, thái độ cũng không nhiệt tình, khi ông đứng trên bục giảng nhìn xuống toàn bộ học viên lớp 12/10, cũng không che dấu sự ghét bỏ.

Đôi mắt đó dường như nói: Lớp này là lớp tồi tệ nhất mà tôi từng dẫn dắt.

Nhưng hôm nay...

Hầu Thuận đang phát bảng điểm cho mọi người, vẻ mặt tươi cười xán lạn, tinh thần kia, tựa như cây cổ thụ nở hoa, vợ chồng mới cưới.

Ánh mắt ông nhìn vào từng học sinh trước mặt, đều tràn ngập nụ cười vui vẻ.

"Hồ Phi? Đây là bảng điểm của em! ”

Trong lúc nói chuyện, Hầu Thuận vẻ mặt tươi cười đưa cho nam sinh trước mặt.

Nam sinh kia kinh ngạc nhận lấy bảng điểm, cho rằng điểm thực tế của mình so với điểm số tra được trong điện thoại cao hơn không ít.

Nếu không thì không thể giải thích được vì sao giáo viên chủ nhiệm lại nở nụ cười vui vẻ với cậu như vậy.

Kết quả là...

Bạn học Hồ Phi nhận lấy bảng điểm nhìn, so với mình so với điểm số mình tra được trong điện thoại trước đó vẫn giống vậy không gì khác nhau, tổng điểm là ba trăm hai ba.

Hồ Phi: "??? ”

"Điền A Dân! Này! Đây là bảng điểm của em, và giấy hướng dẫn đăng ký! ”

Hầu Thuận lại tươi cười đem một tờ giấy điểm số cùng một quyển "Hướng dẫn đăng ký thi", đưa cho một nam sinh.

Phản ứng của nam sinh kia không khác gì Hồ Phi vừa rồi, cho rằng điểm thật của mình cũng tốt, làm cho giáo viên chủ nhiệm rất hài lòng.

Kết quả là...

Nhận được bảng điểm cúi đầu nhìn, Điền A Dân: "??? ”

Ngoại ngữ bảy bảy điểm, Toán sáu sáu điểm ... Tổng số điểm là hai trăm tám bảy ...

Vì vậy, câu hỏi đặt ra – tại sao thầy Hậu nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập vui vẻ như vậy?

......

Các bạn học sinh lớp 12/10 vây quanh Hầu Thuận, thấy Hầu Thuận đưa bảng điểm của bọn họ với vẻ mặt tươi cười, bọn họ đều lần lượt trải qua những khoảnh khắc cảm xúc giống nhau.

Cơ hồ mỗi người khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Hầu Thuận đưa cho mình bảng điểm, đều lầm tưởng điểm số thật của mình so với điểm số mình tra được trong điện thoại cao hơn không ít.

Nhưng trên thực tế khi lấy được bảng điểm vừa nhìn lại thì ai nấy đều rơi vào trong cuộc sống ngắn ngủi đầy hoài nghi.

Thầy Hậu không phải là điên rồi chứ?

Lúc có người rời đi, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía chủ nhiệm Hầu Thuận, thấp giọng nói thầm.

Đúng lúc này, Hầu Thuấn, người bị nghi ngờ là điên, vô tình nhìn thấy đám người Trần Vũ vừa mới vào cửa, cậu mắt Hầu Thuận lập tức sáng lên, theo bản năng đứng lên, nụ cười vốn sáng lạn nay còn trở nên xán lạn hơn.

Giọng nói tràn ngập sự vui vẻ.

"Aiya, Trần Vũ? Trần Vũ, em tới rồi! Ngồi đi! Vợ ơi! Vợ ơi! Mau đi pha cho bạn học Trần Vũ một tách trà! ”

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.