Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nổi Tiếng Là Một Cảm Giác Như Thế Nào?

Phiên bản Dịch · 1764 chữ

Làm một học bá là một loại cảm giác như thế nào?

Mười bảy năm cuộc đời của Trần Vũ chưa một lần được trải nghiệm.

Nhưng buổi sáng hôm nay đến trường để nhận bảng điểm, cậu đã trải qua điều đó.

Chủ nhiệm lớp Hầu Thuận không chỉ nhiệt tình hoan nghênh cậu, ông còn bảo vợ mình pha trà cho cậu, còn nhiệt tình bảo cậu buổi trưa ở lại nhà ông ăn cơm, sau khi Trần Vũ khéo léo từ chối, Hầu Thuận lại nhiều lần dặn dò nếu nhà Trần Vũ có tổ chức tiệc thì nhất định phải mời ông trước và ông cũng tỏ vẻ là nhất định sẽ đi.

Hầu Thuận cũng rất tích cực chủ động đưa ra lời khuyên về trường đại học cho Trần Vũ.

Ông đề nghị Trần Vũ có thể điền vào đại học Đế Quốc, cũng có thể điền vào đại học Thánh Phủ, hoặc là đại học Hoàng Hậu, Hầu Thuận đề cử ba đại học này, đều là những trường đại học hàng đầu của đất nước Đại Hành.

Ngoài sự nhiệt tình và ưu ái của giáo viên chủ nhiệm Hầu Thuận, Trần Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt "ngưỡng mộ" của các bạn cùng lớp.

Cậu thậm chí có thể từ trong mắt những bạn học kia nhìn thấy cảm xúc tự ti xen lẫn trong hâm mộ và ghen tị.

Kể cả Tưởng Văn Văn trước kia mà cậu thầm mến.

Trần Vũ cũng nhìn thấy ở trong mắt cô vài phần kinh ngạc.

Cậu rất thích đôi mắt của cô.

Lúc xuống lầu, Trần Vũ tình cờ gặp giáo viên tiếng cậu ở cầu thang, vị giáo viên tiếng cậu nổi tiếng toàn trường về nhan sắc này, trước kia cho cậu ấn tượng rất lạnh lùng, từ trước đến nay đều nghiêm túc, được mọi người lén gọi là "Nữ thần băng sơn".

Nhưng hôm nay khi cậu xuống lầu, tình cờ gặp cô trên cầu thang, vị nữ thần băng sơn này khi nhìn thấy anh, ánh mắt kinh ngạc, đột nhiên dừng bước, trên mặt hiện ra nụ cười dịu dàng, chủ động mở miệng: "A? Trần Vũ? Thế nào rồi? Nhận được bảng điểm chưa? Yo, lần này em đã làm rất tốt! Tốt lắm! Xin chúc mừng! ”

Vào lúc này, hình tượng của cô đã bị sụp đổ, như thế nào cũng nhìn không ra được dáng vẻ của nữ thần băng sơn.

"Em cảm ơn cô ạ!"

Trần Vũ sau khi nói lời cảm ơn, đang chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút! Trần Vũ! Cô là nhận lệnh của hiệu trưởng cố ý tới tìm em, có việc muốn nói với em. ”

Nữ thần băng sơn vội vàng gọi Trần Vũ lại.

Trần Vũ rất bất ngờ.

Nhận lệnh của hiệu trưởng cố ý tới tìm mình? Lẽ nào hiệu trưởng có muốn gặp mình không?

"Cô Hứa có chuyện gì vậy? Cô nói đi! ”

Hứa Phỉ vẻ mặt tươi cười: "À, là như vậy, bởi vì thành tích thi đại học lần này của em quá xuất sắc, là trạng nguyên ban xã hội ở Dương Châu năm nay của chúng ta, tin tức này đã truyền ra bên ngoài, hôm nay trường học có không ít phóng viên truyền thông tới, bọn họ đều muốn phỏng vấn em, hơn nữa còn có không ít các nhà đại diện cao cấp, muốn tài trợ học phí đại học của em, hoặc là mời em làm đại diện cho sản phẩm của công ty bọn họ, những người đó hiện tại đều đang chờ ở đại sảnh của trường chúng ta, hiệu trưởng bảo cô gọi em qua một chuyến, thế nào? Em có thể đi với cô không? ”

Trần Vũ: "??? ”

Những lời này của cô Hứa đã làm cho Trần Vũ thay đổi sắc mặt vài lần.

Hiện tại cậu rất hối hận vì lần này thi đại học sao không sai thêm một vài câu nữa, thành tích nổi bật như thế nằm ngoài dự định của cậu.

Chuyện cậu muốn thi vào trường đại học tốt là không sai, nhưng tuyệt đối không muốn náo loạn cả đến cả thành phố đều biết.

Nói cho cùng, trạng nguyên ban xã hội Dương Châu hoàn toàn là một kẻ giả mạo.

Điểm này, tuy người khác không biết, nhưng trong lòng cậu còn có thể không rõ ràng sao?

Lỡ dẫn tới một đống người nghi ngờ cùng báo cáo, lại gọi tới bên tổ chức điều tra, chỉ cần phía tổ chức cho cậu một bộ đề thi, bảo cậu làm lại một lần nữa.

Cậu chắc chắn sẽ bị lộ mất.

Vấn đề bây giờ là — không cẩn thận chép thành trạng nguyên ban xã hội Dương Châu thì làm sao bây giờ?

"Cô Hứa, em có thể không đi không? Em xấu hổ và không dám đối mặt với nhiều phóng viên như vậy. ”

Trần Vũ thử từ chối.

Nhưng mà, Hứa Phỉ lại lườm cậu một cái, cười nhạo một tiếng: "Em thôi đi! Bình thường có lá gan lớn như vậy,em xấu hổ hả? Cô còn chưa bao giờ thấy em đỏ mặt, em nói em xấu hổ? Đừng nói nhảm nữa! Đi với cô! Hiệu trưởng tất cả bọn họ đều đang đợi! Đi thôi! ”

Nói xong, Hứa Phỉ dứt khoát đưa tay kéo cánh tay Trần Vũ, bước nhanh xuống lầu.

Giờ khắc này, cô không giống nữ thần băng sơn chút nào?

Trần Vũ vẻ mặt đau khổ quay đầu lại nhìn đám người Tưởng Văn Văn vừa mới cùng hắn xuống lầu, tựa hồ hy vọng có người có thể cứu cậu một phen.

Đáng tiếc, vẻ mặt này của cậu rơi vào trong mắt đám người Tưởng Văn Văn, lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ.

Có người phỉ nhổ, có người bĩu môi.

Đều cảm thấy người này chiếm được tiện nghi mà còn khoe khoang, thật là không biết xấu hổ.

Không ai có thể hiểu được nỗi đau trong trái tim anh.

Cậu thực sự không muốn nổi tiếng!

Hàng giả sợ nhất chính là bị phơi bày.

Đáng tiếc, cậu không thể trốn tránh được điều này.

Cho dù cậu hiện tại có thể trốn thoát đi chăng nữa, những phóng viên muốn tài liệu và tin tức cũng sẽ đào cậu ra.

Không lâu sau, trong khán phòng của trường, Trần Vũ đứng trên sân khấu, trước mặt cậu là một đám phóng viên duỗi đầy micro ngắn dài đủ loại giống như một rừng micro.

Ở bên cạnh Trần Vũ còn có hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và một đám người với vẻ mặt tràn đầy gió xuân.

So với cậu mắt Trần Vũ lóe lên, tùy thời muốn chạy trốn, hiệu trưởng và đám người lúc này cũng khá bình tĩnh, thiếu chút nữa nói với những phóng viên kia: Chụp! Chụp hết sức đi! Tất cả đều chụp vào mặt tôi! Đừng khách khí như vậy!

Ngoài những micro này, trong khán phòng còn có bảy tám máy quay phim đang quay về phía Trần Vũ.

Các phóng viên như đám cá mập ngửi thấy máu tanh.

Lúc này đầu người nhúc nhích, chen chúc trước mặt Trần Vũ, vừa chen chúc vừa hỏi một vấn đề muốn Trần Vũ trả lời.

Chẳng hạn như: "Đây có phải là bạn học Trần Vũ không?" ”

"Trần Vũ! Có thể nói một chút cảm giác khi em đạt được trạng nguyên ban xã hội Dương Châu chúng ta không? ”

"Trần Vũ! Chúng tôi nghe nói thành tích học tập của em từ nhỏ đến lớn là rất bình thường, em có thể nói, tại sao điểm số của em trong kỳ thi tuyển sinh đại học đột nhiên trở nên tốt như vậy?

"Trần Vũ! Trần Vũ nhìn bên này! Em có muốn nộp đơn vào Đại học Đế Quốc? Hay Đại học Hoàng Hậu? Hoặc là đại học Thánh Phủ không? ”

......

Tim Trần Vũ đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thầm nghĩ: Quả nhiên! Những vị vua chưa đăng quang này đếu có phép thuật thần thông quảng đại, chỉ mới trước đó đã điều tra được thành tích học tập bình thường của cậu rồi, họ còn có thể điều tra được gì nữa?

So với Trần Vũ đang hoảng hốt thì hiệu trưởng Tần Trung Nhất đứng bên cạnh cậu có vẻ đặc biệt thong dong, đối mặt với đám người lộn xộn dưới sân khấu, ông vẻ mặt tươi cười giơ hai tay bảo hạ xuống, ý bảo mọi người yên tĩnh.

"Im lặng! Tất cả các phóng viên và bạn bè xin vui lòng im lặng! Chúng ta nên có chút trật tự, được chứ? Bạn học Trần Vũ đã được mời đến, tất cả mọi người đều có cơ hội đặt câu hỏi, chúng ta từng người một hỏi, được không? ”

Từng người một hỏi?

Trần Vũ trong lòng càng chột dạ, bởi vì nói như vậy, cậu nhất định phải trả lời từng câu hỏi của từng phóng viên.

Cậu muốn quay đầu và bỏ chạy.

Các phóng viên dưới sân khấu nhanh chóng im lặng.

Hiệu trưởng Tần Trung Nhất từ trên cao nhìn xuống, đưa tay gọi từng người một.

"Vị tiên sinh đeo kính này, cơ hội đặt câu hỏi đầu tiên cho ngài."

"Cảm ơn hiệu trưởng!"

Người đàn ông đeo kính được nhắc đến cảm ơn một tiếng, vội vàng hỏi Trần Vũ: "Bạn học Trần Vũ, đầu tiên tôi thay mặt cho giải trí Thiên Vấn chúc mừng bạn đã đạt được kết quả tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần này, câu hỏi của tôi là - đối với việc bản thân đạt được trạng nguyên ban xã hội Dương Châu lần này, bản thân cậu có cảm giác gì? ”

Vấn đề này rất thân thiện, làm cho Trần Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua hiệu trưởng bên cạnh, thấy hiệu trưởng dùng cậu mắt cổ vũ cho anh, Trần Vũ hít một hơi thật sâu, hướng về phía micro trước mặt: "Tôi rất vui! ”

Nếu nụ cười của cậu không cứng ngắc như vậy, lòng bàn tay cũng không toát ra nhiều mồ hôi như vậy, thì lời này của cậu đại khái càng có sức thuyết phục hơn.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.