Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng Pháo Hoa Cùng Nhau Nổi Lên, Nhiệt Liệt Hoan Nghênh

Phiên bản Dịch · 1722 chữ

Đối với Trần Vũ ngày nhận bảng điểm lại dài hơn bình thường.

Những tưởng sau khi rời trường học, trở về nhà sẽ có thể cảm nhận được sự yên tĩnh bình yên, nhưng thực tế lại cho cậu biết – cậu vẫn còn quá trẻ, quá ngây ngô rồi.

Trong thôn cũng có một vài bạn nhỏ cùng tham gia kỳ thi đại học năm nay, hơn nữa sau khi nhận được bảng điểm, họ trở về thôn sớm hơn Trần Vũ, họ đã lan truyền tin Trần Vũ trở thành trạng nguyên khoa học xã hội Dương Châu năm nay về đến nhà họ Trần rồi.

Không chỉ vậy, còn có những phóng viên đi ô tô đến nhà họ Trần trước Trần Vũ một bước, đến nhà Trần Vũ để phỏng vấn bà của Trần Vũ, hàng xóm láng giềng, trưởng thôn và những người khác.

Những phóng viên này đã cố gắng tìm hiểu thêm càng nhiều thông tin về Trần Vũ từ miệng những người này.

Ví dụ: Khi còn nhỏ cậu có thông minh không?

Ví dụ: Kết quả học tập từ nhỏ của cậu như thế nào? Có lúc nào đột nhiên đạt điểm cao không?

Một ví dụ khác: Cậu buổi tối ở nhà đi ngủ lúc mấy giờ? Ở nhà có chăm chỉ không?

Vân vân.

Tất nhiên, Trần Vũ không biết về những điều này trước khi về thôn.

Cậu chỉ biết khi bước chân vào thôn, ở cổng thôn, đàn ông, đàn bà, người già, trẻ con đều có, lúc còn cách cổng làng 20 đến 30 mét thì đã nghe thấy trưởng làng hét lớn một tiếng: “Người đến rồi, phóng, mau phóng đi!!"

Trần Vũ vẫn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thấy pháo nổ bùm bùm ở cổng thôn, tiếp theo là tiếng sấm nổ mạnh xông thẳng lên trời, nổ ầm ầm giữa không trung.

Không chỉ vậy, cậu còn thấy trong những người tập trung ở cổng làng, tất cả đều mỉm cười nhìn cậu, ra sức vỗ tay bôm bốp cổ vũ.

Giữa tiếng ồn ào náo động, trưởng làng hét lớn: "Tiểu Vũ !! Làm tốt lắm! Chúng tôi đều nghe nói rồi, cháu đã thi và đạt được danh hiệu trạng nguyên khoa học xã hội của Dương Châu năm nay! Tiểu tử cháu đã cho Nhà họ Trần chúng ta được mát mày mát mặt! Làm tốt lắm!! Nhiệt liệt chào mừng trạng nguyên của chúng ta trở về nhà! Vinh quang về nhà !! Haha ... "

"Ha ha......"

Nhiều người dân trong làng cũng cười to theo.

Trần Vũ: "???"

Cái gì gọi là vinh dự trở về nhà cơ?

Dù trình độ văn của cậu ở mức trung bình, nhưng cậu cũng biết rằng “vinh quang về quê" dường như không được sử dụng theo cách đó nhỉ? Cậu có đi ra nước ngoài nhiều năm, hôm nay mới về thăm quê đâu?

Sáng nay cậu vẫn ăn sáng ở nhà mà! Chỉ là đến trường nhận phiếu báo điểm thôi.

Trần Vũ đã nhìn thấy đám đông xung quanh cổng làng, có những chiếc máy quay đang quay dân làng và và chính cậu -Trần Vũ.

Mẹ nó! Sao chuyện này càng lúc càng lớn chuyện rồi, nếu chuyện cậu gian lận lộ ra thì giải quyết sao?

Sau này còn có mặt mũi gặp người khác?

Lúc này, cậu muốn xoay người bỏ chạy.

Cậu không muốn chuyện đến mức này, nhưng đáng tiếc, trong lòng cậu cũng biết mình chạy thoát được khỏi hòa thượng, cũng chẳng thoát được khỏi chùa.

Nhà của cậu cũng đã bị các phóng viên tìm thấy rồi, cậu còn có thể trốn đi đâu nữa?

Cậu không còn cách nào khác kiên trì đến cùng tiếp tục diễn hết bối cảnh này, dù sao chính cậu thi được trạng nguyên, còn rước phóng viên đến tận nhà, dù muốn khóc cũng phải nuốt ngược nước mắt vào trong.

Trần Vũ cố gắng hết sức để giữ nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt, sau khi pháo hoa và sấm sét nổ hết, kiên trì đến đạp xe vào thôn.

Trước ống kính máy chụp ảnh, máy quay phim của phóng viên và ánh mắt vui mừng, phấn khởi của dân làng, cậu chột dạ không tả được, đồng thời cũng buồn bực không thôi, vì theo như những gì cậu biết, thì tổng điểm của trạng nguyên khoa học xã hội của kỳ thi đại học ở Dương Châu vào các năm trước nhìn chung đều trên 700 điểm.

Mà năm nay cậu đã cố ý khống chế điểm số của chính mình, để mình chỉ đạt tổng điểm là 667 điểm.

Cậu nghĩ cùng lắm chỉ giành được trạng nguyên khoa học xã hội của quận Huệ Châu năm nay, thậm chí còn có thể không giành được, cậu có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình vậy mà có thể giành được trạng nguyên khoa Văn của toàn Dương Chấu với số điểm như vậy.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Trần Vũ lại cảm thấy đau lòng, thật sự là không theo lẽ thường mà.

Bị một đám phóng viên và dân làng vây quanh, Trần Vũ quay về đến cửa nhà, từ xa đã nhìn thấy bà nội đang nheo mắt cười, tràn đầy vui vẻ đứng ở cửa sân nói chuyện với những người dân làng bên cạnh.

Trần Vũ về đến nhà không bao lâu, cha cậu Trần Quang Chiếu và mẹ cậu Hoàng Tố cậu cũng nhận được tin tức mà trở về.

Đôi vợ chồng trông cũng rất hạnh phúc, trước những lời chúc mừng từ dân làng, cả hai đều tràn ngập tươi cười đáp lại, đối mặt với sự phỏng vấn của phóng viên, họ cũng rất tích cực phối hợp.

Trần vũ như con thoi trong phòng chính, bưng trà rót nước cho mọi người, cơ mặt của Trần Vũ đã cứng lại vì cười, nhưng nụ cười của cậu không phải là nụ cười từ tận đáy lòng, đó là một nụ cười gượng gạo.

Anh đã nghe bố mình trả lời câu hỏi của phóng viên như sau:

"Đúng vậy! Tiểu Vũ nhà tôi khi còn bé đã rất thông minh, vô cùng thông minh, điểm này rất giống tôi!"

"Đúng vậy! Không sai! Tiểu Vũ nhà tôi tối nào cũng đọc sách, đọc đến tối muộn cũng không ngủ, để tôi nói cho cậu biết, tôi thường lái xe về vào buổi tối, lúc đó là một hai giờ sáng, tôi nhìn thấy đèn trong phòng Tiểu Vũ nhà tôi vẫn còn sáng, lúc đó tôi tức lắm, nghĩ rằng thằng nhóc này thành tích học hành kém thế, đêm khuya như thế còn không ngủ, như vậy chẳng phải là tốn điện lắm sao? "

"Đúng! Đúng! Mỗi lần như vậy tôi đều gõ cửa phòng nó, ra lệnh cho nó mau đi ngủ! Lúc đó làm sao tôi biết rằng đứa trẻ này đang thực sự học bài chứ? Tôi còn nghĩ nó đang đọc sách giải trí trong phòng, hoặc đang chơi điện thoại! "

Nghe vậy, Trần Vũ không khỏi liếc nhìn người cha nói năng liến thoắng, mặt mày hớn hở của mình, bí mật nói: Cha, từ từ đã! Đừng quá thổi phồng thế, nếu sự việc bị lộ ra, lúc đó con sẽ không phải là người duy nhất không còn mặt mũi nhìn người khác nữa đâu.

Một lúc sau, Trần Vũ lại nghe thấy mẹ mình trả lời câu hỏi của một phóng viên.

"Đúng! Đúng! Nếu không phải nhờ kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học lần này được công bố, tôi thật sự không biết Tiểu Vũ nhà tôi nhiều năm thành tích học tập không tốt, đều là do nó cố ý thi rớt cả."

“Uh, câu hỏi này, ừm… Bây giờ nghĩ lại, đứa trẻ này những năm qua quả thực có rất nhiều điểm dị thường, chẳng hạn như?

Ví dụ, nó tính toán sổ sách rất nhanh, mà còn toàn là tính nhẩm, thông thường nếu tôi có bất kỳ sổ sách nào tính không ra, nhờ nó giúp tính một chút, nó liền có thể trả lời ngay lập tức! Vâng, nó thực sự rất lợi hại. "

Chậc! Mẹ cũng thổi phồng tôi rồi.

Trần Vũ trong lòng thở dài một tiếng, cầm trong tay bình nước chuẩn bị đi phòng bếp đun chút nước, cậu không muốn ở trong chính phòng nghe cha mẹ thổi phồng mình một lần nào nữa.

Nhưng……

Nữ phóng viên vừa mới biết được từ mẹ rằng cậu tính nhẩm rất giỏi, đột nhiên chạy nhanh bước nhỏ đến trước mặt anh, đưa micro đến bên miệng anh, rất nhanh nói: "Trần Vũ, Trần Vũ! Vừa rồi mẹ bạn nói bạn tính nhẩm rất lợi hại, bạn có thể thể hiện cho chúng tôi thấy điều đó ngay bây giờ không? Đó là một câu hỏi rất đơn giản, 272 nhân với 373 là bao nhiêu? Bạn có thể trả lời nó ngay lập tức không? "

Trần Vũ liếc cô một cái, nụ cười cứng ngắc trên mặt có chút không còn duy trì được nữa rồi.

Theo đó, đôi mắt không nói nên lời của cậu liếc nhìn mẹ mình ở cách đó không xa.

Đây thực sự là trên thế giới này chỉ có mẹ là tốt mà!

Mẹ giúp con thổi phồng một hai câu trước mặt phong viên thì cũng được đi, vấn đề là mẹ thổi phồng thứ khác không tốt sao? Sao nhất định phải thổi phồng việc tính nhẩm vô cùng lợi hại với phóng viên chứ?

Mẹ không phải đang hố chính con mình sao?

Mẹ không biết việc tính nhẩm có thể kiểm chứng ngay tại đây sao?

Trần Vũ bị dồn vào chân tường, nay chỉ có thể giả bộ rất không vui mà tối sầm mặt lại, nheo mắt bất thiện nhìn nữ phóng viên trước mặt, trầm giọng nói: " Cô nghe nói võ thuật trân chính chỉ thực chiến, không biểu diễn chưa?? Học hành cũng vậy! Cảm ơn! Xin nhường đường chút! "

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.