Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chim Sợ Cành Cong

Phiên bản Dịch · 1774 chữ

Thời gian hình như trôi qua thật lâu, cũng giống như chỉ trong nháy mắt, Trần Vũ cảm giác được ý thức của mình đang không ngừng rơi xuống, bỗng nhiên cảm giác được mình có cơ thể, anh theo bản năng giật giật ngón tay phải một chút.

Anh lập tức cảm giác được ngón tay mình tồn tại, cảm giác được năm ngón tay phải hơi nắm một chút, cảm giác tràn đầy hạnh phúc nhất thời tràn ngập trong lòng anh.

Anh mở mắt ra với niềm vui lớn.

Lần đầu tiên mở mắt ra, nương theo anh trăng sáng rực rỡ chiếu vào ngoài cửa sổ, đầu tiên anh nhìn thấy chính là trần nhà trắng tinh, còn có một ngọn đèn chùm pha lê hình chữ nhật trên trần nhà, nhìn rất đẹp, phỏng chừng ít nhất đáng giá mấy trăm tệ.

Anh cảm nhận được chiếc giường lớn dưới thân mình, theo bản năng nghiêng đầu sang trái, nhìn thấy trên chiếc giường lớn dưới thân, trải một tấm thảm lụa màu hồng phấn, tay trái của anh theo bản năng sờ sờ tấm thảm này, cảm giác rất thoải mái.

Xung quanh rất yên tĩnh.

Anh nhìn thấy vách tường, cửa sổ, bàn trang điểm cách đó không xa... v.v

Trực giác nói rằng đây là một phòng ngủ trang trí rất tốt, phong cách trang trí đơn giản, lộ ra hương vị của tiền, nói một cách đơn giản - phòng ngủ này trang trí đẳng cấp không thấp.

Bỗng nhiên, anh cảm giác được bên phải mình có người xoay người, anh cảm thấy rằng khi người đó xoay người, tấm nệm simmons dưới anh rung lên một hồi, sau đó anh lại nghe thấy bên phải truyền đến tiếng thở dài của một người phụ nữ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có một người phụ nữ trên giường? Ai vậy?

Trần Vũ nhất thời cả người đều cứng ngắc, nụ cười vừa mới hiện ra trên mặt cũng trong nháy mắt cứng đờ, bởi vì anh nghe thấy bên phải mình truyền đến tiếng thở dài của một người phụ nữ, đột nhiên gợi lên hồi ức rất không tốt trong lòng anh.

Đại khái đời này anh vĩnh viễn đều không quên được, lần đầu tiên liên lạc với mình năm mười bảy tuổi, thời không biến ảo, giống như chỉ là trong nháy mắt, anh vừa mở mắt, liền phát hiện mình nằm trên một cái giường lớn thoải mái, lúc ấy anh đang ngủ bên cạnh một nữ nhân xinh đẹp vai trần, kết quả thì sao?

Anh vừa nhìn rõ mặt mỹ nữ kia, cửa phòng đã bị một người đàn ông cầm dao bếp đập vỡ, tình huống lúc đó có bao nhiêu dọa người, nguy hiểm bao nhiêu, anh đến nay vẫn còn nhớ như in.

Dù sao, lúc đó người đàn ông cầm dao hùng hổ xông vào phòng, hét lớn muốn giết anh, mắng Trần Vũ ở nhà hắn ngủ với vợ hắn...

Trần Vũ vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó mình kinh hoảng thất thố, lúc chạy trốn, ngã ở cửa phòng, thiếu chút nữa đã bị thanh đao kia chặt đứt của quý của anh.

Hơn nữa, mặc dù anh đã trốn thoát thành công khỏi biệt thự đó và trở về nhà của mình, nhưng không lâu sau đó, người đàn ông bị "anh " đội mũ xanh, đã mang theo một số người đàn ông cầm gậy bóng chày xông vào nhà anh, thông qua video điện thoại di động dưới anh nhìn của Trần Vũ mười bảy tuổi , anh bị những người đàn ông dùng gậy bóng chày đánh vào đầu chảy máu, thậm chí bị gãy một chân.

Nếu không phải sau lần thứ hai thời không biến đổi, hết thảy thương thế đều biến mất không còn tăm tích, Trần Vũ anh sau sự việc đó cũng đã sợ chết khiếp rồi.

Hơn nữa, ngày đó nếu không có thời không biến đổi lần thứ hai đột nhiên xảy ra thì anh nói không chừng cũng đã bị người ta đánh chết ngay tại chỗ.

Bây giờ ngẫm lại, chuyện kia mới qua bao lâu a?

Có thể nói vết xe đổ không xa, bài học xương máu, bài học gãy chân đều còn rõ ràng! Như thế nào lần này thời không thay đổi, lão tử lại xuất hiện trên giường của một nữ nhân đây?

Đây là số mệnh nhất định lão tử đời này sẽ chết trên giường nữ nhân sao?

Trần Vũ trong lòng run sợ, giống như máy móc, từng chút từng chút quay mặt lại, sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch, anh mắt cao thỏm nhìn về phía người phụ nữ nằm bên tay phải anh.

Vào lúc này người phụ nữa nghiêng người, nằm ngủ đối mặt với anh.

Cô nhắm mắt lại, nhìn thấy cô đang ngủ ngon.

Khuôn mặt trái xoan hơi bầu bĩnh, mái tóc dài màu đen bóng loáng mềm mại xõa tung bên cạnh, làn da rất trắng, nhắm mắt ngủ say, Trần Vũ tự nhiên không nhìn thấy anh mắt của cô có xinh đẹp hay không, nhưng có thể nhìn thấy ngũ quan của cô đều rất đoan chính, trông khá ưa nhìn.

Trực giác nói là một thiếu nữ xinh đẹp trên 80 điểm.

Giữa cái cổ trắng nõn, có một sợi dây chuyền vàng tinh xảo, trên vòng cổ treo một viên ngọc lục bảo trong suốt, nhìn giá trị cũng không nhỏ.

Vì vậy, ...

Người phụ nữ này là người có tiền? Có lẽ là một người phụ nữ giàu có?

Tại sao "lại"?

Trong đầu Trần Vũ, không khống chế được nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp lần trước hại anh thiếu chút nữa bị người ta thiến thậm chí còn bị người ta đánh chết.

Anh đến nay vẫn còn nhớ rõ ngày đó người phụ nữ xinh đẹp kia sau khi chạy xuống lầu, quấn chăn, lái một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ, trong tiếng nổ vang của động cơ, đạp một cước vào chân ga, lập tức bỏ chạy.

Giờ phút này, Trần Vũ cả người cứng ngắc, trái tim đã chìm xuống đáy, cảm giác một màn trước mắt này giống như lịch sử lặp lại.

Có một ảo anh mà anh đã thấy trong tập này.

Anh cả kinh đến da đầu tê dại, lông tơ trên người đều dựng đứng thẳng lên.

Anh rất muốn chửi thề.

Tại sao vậy?

Kiếp trước lão tử rốt cuộc tạo ra nghiệt gì? Muốn cho đời này của anh lại gặp phải loại chuyện này một lần nữa?

Tuy nói lần này anh có thể chết đi sống lại, rất kinh hỉ, đáng để chúc mừng.

Anh rất hạnh phúc.

Nhưng lúc này, tình cảnh này, anh vẫn rất muốn hung dữ chửi thề mấy câu.

Đúng là mẹ kiếp!

......

Tất cả những điều này nói rất nhiều, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Từ lúc Trần Vũ mở mắt tỉnh lại, đến khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ bên cạnh, hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt.

Cho đến lúc này, trong đầu Trần Vũ mới đột nhiên xuất hiện rất nhiều "ký ức" hoàn toàn mới.

Đối với việc này, anh đã trải qua mấy lần thời không thay đổi, đã rất quen thuộc, cũng không xa lạ lắm.

Anh nhắm mắt lại, ổn định tinh thần, lập tức chuẩn bị "lướt qua" ký ức hoàn toàn mới hiện ra trong đầu.

Muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trước mắt? Bản thân hiện tại đang ở đâu? Người phụ nữ bên cạnh, rốt cuộc là ai?

Chỉ là...

"Rầm! Rầm!! ”

Cánh cửa phòng cách đó không xa bị ai đó gõ mạnh, tiếng gõ rất lớn rất đột ngột. Trên giường, Trần Vũ vừa mới nhắm mắt chuẩn bị "lướt qua" ký ức hoàn toàn mới, cả kinh trợn to hai mắt, phản xạ có điều kiện, nhất thời từ trên giường ngồi dậy, trước tiên liền nhảy xuống giường lớn, đôi chân đáp xuống đất, hai mắt bối rối nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy cửa tủ quần áo cách đó không xa, không hề nghĩ ngợi xông vào, một tay kéo cửa tủ quần áo ra, vừa nhấc chân liền chui vào trong tủ quần áo, cũng nhanh chóng đóng cửa tủ quần áo lại, dùng thời gian ngắn nhất, đem mình nhanh chóng giấu vào trong tủ quần áo.

Động tác của anh nhanh như đã trải qua trăm ngàn lần khổ luyện.

Trần Vũ nhanh chóng giấu mình vào trong tủ quần áo, trong lòng nhẹ nhõm, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cuối cùng cũng có chút cảm giác an toàn, trên mặt cũng hiện ra một tia tươi cười, vì phản ứng nhanh chóng vừa rồi của mình mà khen ngợi.

Nhưng...

Trong nháy mắt tiếp theo, kèm theo tiếng vỗ cửa mạnh mẽ, ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của một thiếu niên: "Ba! Mẹ ơi! Nhà chúng ta tại sao mất điện rồi? Ba mẹ không phải đã quên trả tiền điện tháng này rồi chứ? Bố! Bố! Ra xem có chuyện gì đi, con đang cùng người ta đánh phó bản đó! ! Nhanh lên bố! ! ”

Trong tủ quần áo, Trần Vũ: "??? ”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thằng nhóc bên ngoài đang hét lên cái gì vậy?

Bố? Mẹ?

Chẳng lẽ... Người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi ngủ say trên giường kia là... Vợ anh?

Cái này à?

Trần Vũ vừa nghĩ tới đây, cửa tủ quần áo đã bị người khác kéo ra, một người phụ nữ đang đứng trước cửa nhìn anh với khuôn mặt vô cảm và đôi mắt hung dữ.

Là người phụ nữ còn đang ngủ say trên giường lúc nãy.

Trần Vũ ngẩng đầu nhìn thấy sự hoài nghi trong đôi mắt đó, không đợi anh mở miệng nói, người phụ nữ này đã nghiêng đầu, liếc xéo chất vất anh.

“Sao anh lại phản ứng như thế? Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa lại nhảy ra khỏi giường và trốn ở đây? Tại sao phản ứng của anh lại nhanh như vậy? Tại sao hành động của anh lại thành thạo như vậy? Trần Vũ! Nếu hôm nay anh không giải thích cho em! Thì anh không xong với em đâu! ”

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.