Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1769 chữ

Trần Vũ trở lại phòng ngủ chính trên lầu, tiện tay đóng cửa lại, nhìn cô vợ Khương Tú đang yên lặng nằm trên giường lớn dưới ánh trăng bên cửa sổ, lúc này anh đang đứng ở cửa, từ vị trí này nhìn lại sẽ thấy Khương Tú đang nằm yên trên giường có dáng người vô cùng quyến rũ.

Như một cây đào mật chín mọng.

Khương Tú kém anh 6 tuổi, năm nay cô mới 31, thiếu nữ ở độ tuổi này đang ở thời điểm quyến rũ nhất.

Trần Vũ đã lâu không biết mùi vị của thịt, nhìn thân thể Khương Tú dưới ánh trăng, ẩn hiện có chút mông lung, nhưng lại càng quyến rũ, suy nghĩ trong lòng lại siêu vẹo không kiểm soát được.

Anh bước nhẹ lại bước chân, đi đến bên giường rồi lặng lẽ lên giường.

Sau khi lên giường, anh duỗi ngón trỏ ra chọc vào vai Giang Tiếu, nhẹ giọng hỏi: "Này, em ngủ chưa?"

"Ngủ rồi."

Khương Tú quay lưng về phía anh, nhẹ giọng trả lời.

Trần Vũ cười nhẹ nói: "Thôi, em ngủ tiếp đi, anh giúp em xoa bóp chút nhé. Vợ à, em bình thường luôn phải lo liệu cái nhà này, vất vả rồi."

Nói rồi, tay anh chạm vào vai cô.

Khương Tú nghe xong lời anh nói, có chút cảm động, cảm thấy anh vẫn là đã nhìn thấy việc ngày ngày mình phải lo toan cho cái nhà này, ghi nhớ trong tim, vẫn là còn có chút lương tâm.

Chỉ là……

Không lâu sau, cô đột nhiên bắt lấy tay anh, "Sao anh lại cởi quần áo của em?"

Trần Vũ ho nhẹ một tiếng, " Muốn mát-xa một cách xuất sắc thì đều là mát-xa không mặc quần áo."

Nói rồi, anh vẫn muốn tiếp tục cởi quần áo của cô.

Khương Tú xoay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh, " Vậy em muốn loại mát-xa không xuất sắc!"

Khóe miệng Trần Vũ hơi nhếch lên, "Em coi thường anh đúng không? Sản phẩm của Trần Vũ, nhất định phải là hàng cao cấp! Làm sao có thể thực hiện xoa bóp kém cho người vợ thân yêu nhất của mình được? Ngoan! Bỏ tay em ra đi, cho anh một cơ hội để thể hiện. "

Nói rồi anh cạy mở tay cô ra.

Giang Tú dùng hai tay chống lại anh, “Có anh nên bỏ tay ra ấy? Thành thật chút đi! Đã mấy giờ rồi, nhanh ngủ đi!"

Trần Vũ không phục, "Đừng chống lại mà! Mấy giờ cũng không thể cản trở được tấm lòng muốn phục vụ vợ của anh, đây là biểu hiện cho việc anh yêu em, em không có quyền ngăn cản anh yêu em!"

Khương Tú hai má đỏ bừng, "Ngươi thật không biết xấu hổ!"

Trần Vũ cười khà khà, "Giữa muốn em và muốn thể diện, anh đương nhiên lựa chọn muốn em! Hôn!"

Chưa kịp nói hết câu, anh đột nhiên dùng sức, siết chặt hai cánh tay cô đè lên hai bên đầu cô, Khương Tú vùng vẫy không thoát được, tức giận dùng chân đạp anh, nhưng lại khơi dậy hứng thú trong anh.

Đêm nay, không ai có thể ngăn cản anh yêu vợ mình, kể cả Chúa Giê-su!

……

Sáng hôm sau, Khương Tú lặng lẽ thức dậy với vẻ mặt rạng rỡ, xuống lầu làm bữa sáng.

Trần Vũ vẫn đang ngủ.

Khoảng 9 giờ sang, Trần Bân Tiệm còn đang ngủ say bị Khương Tú kéo dậy, "Mấy giờ rồi, còn ngủ hả? Heo à! Mau dậy đi! Xuống lầu rửa mặt ăn cơm đi!"

Trần Bân Tiệm, người hôm qua đã chơi game đến tận nửa đêm, không thể mở mắt và ngáp dài, "Mẹ, để con ngủ thêm một chút được không? Làm ơn đi!"

"Cầu xin mẹ cũng không có ích gì! Dậy đi!"

Khí phách cọp cái của Khương Tú bùng nổ, Trần Bân Tiệm hết cách, hai mắt thâm quầng, ngáp một cái, đứng dậy mặc quần áo, sau đó bị Khương Tú đuổi xuống lầu với vẻ ủ rũ thẫn thờ.

Lúc đến phòng ăn dưới lầu, Trần Bân Tiệm một mắt nhìn thoáng qua không thấy cha mình Trần Vũ, dùng hai mắt nhìn cũng vẫn không thấy Trần Vũ, không khỏi nhìn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Khương Tú.

"Mẹ, ba của con đâu? Ông ấy ra ngoài rồi ạ?"

Khương Tú bước tới bên bàn ăn, thuần thục múc cháo kê cho con trai, thuận miệng nói: "Ba con mệt nhà, còn đang ngủ, đừng làm ồn, để ba con ngủ thêm một lát."

Trần Bân Tiệm: "???"

Một lúc sau, Trần Bân Tiệm không nhịn được hỏi: "Vậy, Vậy thì tại sao nãy mẹ không để con ngủ thêm chút?"

Khương Tiếu trợn trắng mắt nhìn hắn, tức giận đem bát cháo kê mới vừa múc xong đặt ở trước mặt cậu, "Cái thằng nhóc này! Con so sánh với ai thế? Ba của con bao nhiêu tuổi? Còn con bao nhiêu tuổi? Con còn trẻ, thân thể nhanh hồi phục, được rồi! Dù sao thì giọng con cũng nhỏ chút đi, đừng quấy rầy ba con ngủ! Không thì cẩn thận da con đấy (đánh đòn)! "

Trần Bân Tiệm không dám tin mà nhìn mẹ mình, cậu nhớ trước đây đãi ngộ của ba anh còn không tốt bằng anh mà, tại sao hôm nay cách đối xử của mẹ với ba lại tốt hơn với con nhiều thế nhỉ?

Điều này phản khoa học!

Không được rồi! Tí nữa phải hỏi ba làm thế nào mà làm được điều đó mới được.

……

Khi Trần Vũ tỉnh dậy, đã hơn 10 giờ sáng.

Dù vậy, khi anh mở mắt và ngồi dậy, vẫn cảm thấy đầu hơi choáng váng và lưng đau mỏi, anh vô thức ấn vào lưng, nhíu lại mày.

Anh đột nhiên nhận ra, "Trần Vũ" của thời không này tố chất thể lực kém hơn rất nhiều so với chính mình ở thời không ban đầu.

Có phải vì cuộc sống của chủ nhà quá an nhàn rồi? Vì vậy ăn không ngồi rồi quá lâu? Thân thể sớm trở nên yếu ớt?

Phát hiện này khiến anh có chút không vui.

Tuy nhiên nghĩ lại một chút, anh lại mỉm cười.

Vì anh chợt nghĩ ra giải pháp cho tình trạng thể lực kém cỏi hiện tại của mình.

—— Chỉ cần lần sau khi liên lạc với bản thân 17 tuổi, dặn dò bản thân 17 tuổi phải giữ gìn thói quen rèn luyện thân thể, anh tin rằng chính mình trong thời không này sẽ được tận hưởng kết quả rèn luyện thân thể của bản thân khi 17 tuổi.

Nghĩ đến điều này, trong lòng anh cảm thấy khá sảng khoái.

Việc rèn luyện cứ để cho bản thân của trước kia làm, chính mình trong không gian này chỉ cần ngồi xuống hưởng thụ kết quả của việc rèn luyện thân thể là ok rồi.

Trên trời dưới đất, còn gì tuyệt vời hơn thế này?

Với tâm trạng tốt như vậy, anh bước xuống tầng một.

Khương Tú đang dùng khăn lau lau chùi tủ TV, nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy Trần Vũ đi xuống lầu, cô nhanh chóng đặt khăn trong tay xuống, bước nhanh vào phòng bếp, đợi Trần Vũ đánh răng rửa mặt xong tiến vào phòng ăn.

Khương Tú trở lại phòng khách lau chùi tủ TV, cố ý xụ mặt, lạnh lùng nói: " Bữa sáng em đặt ở trên bàn ăn rồi, mau ăn đi! Ngủ đến giờ mới chịu dậy, anh thật là ông lớn mà." ! Lão địa chủ thời cổ đại cũng không lười bằng anh! Hừ! "

Con cọp cái này ...

Đêm qua khi tình đến nồng đậm, là ai ôm chặt lấy cổ tôi, nói yêu tôi chết mất bên tai tôi?

Thực sự là mặc quần lên liền không nhận người mà!

Trần Vũ không nói nên lời liếc nhìn cô, thở dài một tiếng, bước tới cạnh bàn, nhìn thấy trên bàn có một tô mì trứng lớn, lúc này không khỏi sững sờ.

Món mì trứng này được làm rất có tâm đấy!

Anh thấy có ba quả trứng lòng đào được bày trên mỳ, đây là muốn bồi bổ cho tôi sao?

Anh không nhịn được quay đầu liếc nhìn Khương Tú đang "tập trung" lau chùi tủ TV, anh chợt phát hiện mặt cô lúc này có chút đỏ lên, có vẻ như đang kìm chế sự ngại ngùng của mình.

Chậc chậc, người phụ nữ này miệng cứng tâm mềm sao? Có chút ngạo kiều!

Chà, cũng có thể hiểu được, dù sao thì cô cũng đã sớm trở thành cọp cái rồi, đương nhiên sẽ thấy xấu hổ khi đột ngột thay đổi từ cọp cái thành một người phụ nữ nhỏ bé dịu dàng.

Trần Vũ người phát hiện ra sự thật, tâm trạng lập tức rất tốt, anh đặt mông ngồi cạnh bàn ăn, cầm đũa lên liền chuẩn bị bắt đầu ăn.

Đúng lúc này, con trai Trần Bân Tiệm của anh uể oải đi xuống lầu, khi đi ngang qua phòng ăn, một phát đã nhìn thấy bát mì trứng trước mặt cha mình, bước chân của Trần Bân Tiệm lập tức dừng lại.

Hai mắt nó mở to, nhìn chằm chằm ba quả trứng trong bát, lại quay đầu nhìn Khương Tú, "Mẹ! Sao hôm nay ba lại ăn mì, còn có ba quả trứnm, mà con lại phải ăn cháo?"

Khương Tú cúi đầu tiếp tục lau dọn tủ TV, không ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: "Bởi vì con thích ăn cháo!"

Trần Bân Tiệm cảm thấy bị đổ oan, không khỏi kêu lên: "Đâu có? Con không thích ăn cháo! Con không thích chút nào!"

Khương Tú sắc mặt sầm xuống, đột nhiên quay đầu lại nhìn, cao giọng nói: "Mẹ nói con thích ăn cháo thì con phải thích ăn cháo! Con lại muốn già mồm với mẹ? Con ngứa da à?"

Lúc đó, cô thẹn quá hóa giận... khí thế của cọp cái đột nhiên bùng nổ.

Trần Bân Tiệm: "..."

Trần Bân Tiệm nhìn ánh mắt bất thiện của Khương Tú, khí thế đột nhiên yếu đi, cúi đầu lẩm bẩm điều gì đk, rồi lên lầu với vẻ mặt buồn bực.

Như thể bị cắt mất đuôi.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.