Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1503 chữ

Chương 55: Mẹ và bà nội

Xe dừng bên ngoài cửa nhà cũ, lúc Trần Vũ chuẩn bị xuống xe, mới đột nhiên nhận ra một chuyện- lần này bản thân mình về nhà, không mua bất cứ cái gì, là tay không mà về.

Đây là lần đầu tiên hắn đến thời không này, lần đầu tiên về nhà cũ gặp bố mẹ và bà nội mà lại đến tay không, thật sự là không nên.

Nhưng bây giờ hắn đã đi đến bên ngoài cửa rồi, còn muốn quay đầu rời đi sao?

Hắn hơi chần chừ, sau đó đẩy cửa ra xuống xe.

Quà cáp để lần sau đến rồi bổ sung vậy.

Nếu hôm nay đã trở lại, vậy thì đi vào đi!

Đối với hắn, đây như một giấc mơ vậy, ở thời không nguyên bản, bố mẹ và bà nội đều ở lúc hắn 22 tuổi đều đã qua đời rồi.

Mà ở thời không trước mắt này, hắn lại có cơ hội nhìn thấy họ, trước mắt đi vào sân viện này là có thể nhìn thấy.

Hắn không muốn đợi nữa.

Ánh mắt Trần Vũ phức tạp, từng bước đi vào trong sân, dường như đã ngừng hô hấp rồi, hắn cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh, vừa mong chờ lại vừa xúc động, còn có hơi lo lắng.

Hắn sợ tất cả những thứ trước mắt đều chỉ là một giấc mơ.

Loại cảm giác này, nếu không mất đi tất cả người thân thì khó mà cảm nhận được.

Những người thân đang ở bên cạnh bạn từ nhỏ tới lớn đều qua đời, chỉ còn lại một mình sống vô lo vô nghĩ ở trên đời này, đó là loại cảm giác gì?

Trần Vũ lúc ở thời không ban nguyên bản, gặm nhấm cảm giác này mười mấy năm.

Chính là cảm giác cô đơn tịch mịch, mỗi ngày đều chỉ có hắn và cái bóng của chính mình, cho dù là đi trên đường lớn ồn ào, đi qua những nơi đông người thì hắn vẫn như vậy, vẫn có thể cảm thấy sự cô đơn.

Giống như có câu nói: náo nhiệt là của họ, không liên quan gì tới tôi.

Mà hôm nay, hắn lại có thể gặp lại bố mẹ và bà nội của mình, ở thời không nguyên bản họ đã qua đời nhiều năm, chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của Trần Vũ.

Nhưng hôm nay hắn có thể ở trong hiện thực mà gặp lại họ.

Việc này nếu xảy ra với bất kỳ người nào mà không cảm thấy như mơ như ảo?

Cuối cùng Trần Vũ cũng bước vào sân rộng lớn, đột nhiên có tiếng sủa từ bên trái phía trước, hắn vô thức nhìn theo âm thanh đó liền nhìn thấy một con chó xù màu trắng đang đứng bằng hai chân trước, chân sau nằm ở trên mặt đất, ngóc đầu dậy sủa lớn với hắn.

Thấy Trần Vũ nhìn về phía mình, con chó xù lập tức im lặng, nhanh chóng đứng dậy, vui mừng chạy tới trước mặt hắn, đi quanh người hắn, thi thoảng còn cọ người hai cái vào chân hắn.

Ánh mắt Trần Vũ không nhìn nó, hắn ngẩn ngơ nhìn về phía vườn rau, hơi khom người xuống, nhìn bà nội đang hái ớt.

Giống như trong trí nhớ của hắn ở không gian này đầu bà nội tóc đã bạc trắng, cũng thưa, trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn, lúc này bà chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, lúc nhìn Trần Vũ, bà phải dùng sức mở to mắt, giống như muốn cho đôi mắt mờ đục của mình nhìn rõ một chút.

"Ai vậy? Cậu tìm ai?"

Bà không nhận ra Trần Vũ.

Bệnh hay quên của bà hình như lại tái phát.

Nhìn thấy người bà mà mình luôn yêu thương nhất, bây giờ lại không nhận ra hắn, mắt Trần Vũ liền đỏ lên, hốc mắt còn ngấn lệ.

Hắn mím môi, bước nhanh tới, vài bước đã bước vào vườn rau, đưa tay đỡ cánh tay xương xẩu của bà nội, nén nỗi đau trong lòng, cố nén cười hỏi: " Bà nội, bà đang làm gì thế? ở nhà hết rau ăn rồi hay sao mà bà phải đi hái?"

Bà ngẩng đầu, hơi cau mày, cẩn thận nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, nghe hắn nói, bà nhoẻn miệng cười, Trần Vũ thấy trong miệng bà đã mất mấy cái răng rồi.

"Bà đang hái ớt, Tiểu Vũ nhà bà thích ăn trứng xào ớt bà làm nhất, nó sắp tan học rồi, bà đang hái ớt để tối xào cho nó ăn."

Bà vừa nói vừa cười xong lại nghi hoặc nhìn Trần Vũ: "Cậu là ai nhỉ? Cậu có biết Tiểu Vũ nhà bà không?"

Hai mắt Trần Vũ nước mắt đã ngấn quanh, nước mắt đã không kìm được nữa mà rơi xuống, trong lòng hắn rất buồn.

Bà nội quả nhiên là vẫn thương hắn nhất.

Mặc dù đầu óc của bà không còn minh mẫn, không còn nhận ra hắn, nhưng bà vẫn nhớ cháu trai lớn của bà thích ăn ớt xanh bà xào, còn muốn đi hái ớt xanh cho hắn.

"Bà nội..."

Trần Vũ ôm lấy thân hình gầy gò nhăn nheo của bà nội, nước mắt rơi đầy mặt.

Hắn nhớ bà nội, ở thời không nguyên bản, sau khi bà nội đã mất nhiều năm, hắn vẫn thường mơ thấy bà nội của hắn.

Khi ấy mỗi lần mơ thấy bà, cho dù ý thức được là đang mơ thì hắn cũng không muốn tỉnh.

"Ôi, đứa nhỏ này, sao cậu lại ôm bà khóc vậy? Cậu rốt cuộc là ai? Cậu tới nhà chúng ta để làm gì?"

Bà nghi hoặc quan sát hắn, hỏi hắn là ai.

Trần Vũ đau buồn, đưa một tay lên lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười: "Bà nội! Bà nhìn mặt cháu đi, cháu là Tiểu Vũ, con chính là Tiểu Vũ mà!"

Bà càng nhìn hắn càng khó hiểu, nhíu mày nhìn chằm chằm mặt của hắn, chậm rãi lắc đầu, "Không phải! Cậu nói dối bà, Tiểu Vũ của bà vẫn là một đứa trẻ! Nó bây giờ mới học cấp 3, nó còn chưa thi đại học đâu! Cái đồ già đầu này, lớn như vậy còn giả mạo Tiểu Vũ nhà ta?Cậu là kẻ lừa đảo! Đúng! Chắc chắn là kẻ lừa đảo! Tôi nói cho cậu biết, tôi không mua bảo hiểm, cũng không có tiền, cậu lừa một bà già vô dụng..."

Trần Vũ: "???"

Đúng lúc này, cửa lớn đằng sau hắn vang lên tiếng của mẹ hắn Hoàng Tố Anh, "Tiểu Vũ! Con về lúc nào thế? Bà của con lại lẫn rồi, con nói gì cũng không có tác dụng đâu, đừng lãng phí thời gian với bà ấy! Qua một lúc là bà con sẽ tốt hơn, đúng rồi, buổi tối con có ở nhà ăn cơm không? Vợ con đâu, đứa nhỏ đâu? Hôm nay không về với con à?"

Trần Vũ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía mẹ đang đứng trước cửa.

Người mẹ trước mặt đã thay đổi rất nhiều so với dáng vẻ cần cù, tiết kiệm mà anh nhớ trong thời không nguyên bản.

Mặc dù đã sắp 60 nhưng cách ăn mặc rất đẹp.

Một chiếc váy bò ngắn, một chiếc áo sơ mi hình con bướm đỏ, trên chân là một đôi giày da cao gót màu đen.

Tóc đã nhuộm và uốn rồi.

Tóc nhuộm màu vàng nhạt, uốn sóng lớn.

Lúc này, bà đứng ở cửa, trong tay còn cầm một nắm hạt dưa, gõ cửa.

Con gái 18 thay đổi lớn?

Trần Vũ ngơ ngác nhìn ngoại hình của mẹ, trong đầu bỗng nảy ra câu nói này.

Vấn đề là_ cách nói này ban đầu được dùng để mô tả một cô gái nhỏ đã thay đổi như thế nào kể từ khi cô ấy lớn lên.

Chứ không phải dùng cho người trung niên, biến thành bà lão.

"Này! Con đang nhìn cái gì đấy? Sao thất thần vậy? Mẹ hỏi con đấy! Vợ với con con sao hôm nay không về cùng? Buổi tối con có ở lại ăn cơm không? Nếu ăn ở nhà thì để mẹ nấu thêm cơm còn xào thêm hai đĩa nữa."

Hoàng Tố Anh nhìn Trần Vũ con trai mình đang ngơ ngẩn, bất mãn nói.

Trần Vũ hồi lại tinh thần, lắc đầu: "Không được, buổi tối con phải về ăn cơm, đúng rồi, bố con đâu? Lại đi chơi mạt chược rồi ạ?"

Hoàng Tố Anh thuân miệng nói: "Ừ, bây giờ cuộc sống của ông ấy dính liền với cái bàn mạt chược rồi, đừng nhắc ông ấy! Nhắc tới là thấy bực mình!"

Trần Vũ: "..."

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.