Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1939 chữ

Chương 58: Tạm biệt người phụ nữ của người khác

Đáp án chính là: bất kể là thời không hiện tại, hay là thời không mà anh làm phó giám đốc phòng khai thác mỏ Thiết Thành, năm mười bảy tuổi, sau khi anh thi đại học lấy được trạng nguyên ban xã hội tỉnh Huy, mặc dù đều dẫn tới điều tra chính thức, nhưng kết quả... cũng không có lấy ra một bộ đề thi khác để cho anh thi lại một lần nữa.

Những ký ức liên quan trong đầu anh rất là thú vị.

Năm đó sau kỳ thi tuyển sinh đại học, dưới sự tranh giành phỏng vấn của một số phương tiện truyền thông trong tỉnh, anh quả thật rất nổi tiếng, nhưng thật ra cũng có người tố cáo thành tích của anh rất có thể là giả, chứng cứ là trước kia điểm thi của anh đều không cao.

Vì vậy, các quan chức đã phái người tiến hành một cuộc điều tra.

Điều tra viên trước hết là điều tra ra camera giám sát phòng thi lúc Trần Vũ thi đại học, camera giám sát phòng thi đương nhiên là không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì của anh.

Sau đó, các nhà điều tra đã đi đến trường cũ của anh trung học số bảy Huệ Châu.

Trong trí nhớ của Trần Vũ, anh từng nghe nói điều tra viên gặp hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp, cùng với mấy tên giáo viên giảng dạy ở Huy Châu, nghe nói ủy viên học tập Tần Lỵ Lỵ cũng được gọi đi hỏi thăm.

Cuộc điều tra bây giờ đã kết thúc, cũng không có triệu tập anh đi gặp mặt, đừng nói đến để cho anh thi lại một lần nữa.

Sau đó, anh nghe nói rằng trường trung học số bảy ở Huy Châu từ hiệu trưởng trở xuống, tất cả các nhà lãnh đạo, giáo viên, và Tần Lỵ Lỵ, đã thay anh nói những lời tốt đẹp.

Mọi người đều nhất chí với nhau, không ai muốn phá huỷ công việc của mình.

Rất nhiều tin tức trên đều là Tần Lỵ Lỵ nói cho anh biết.

Phải biết rằng khoảng thời gian đó, anh cùng Tần Lỵ Lỵ hẹn hò, hôn qua, quan hệ bạn học cũng không thuần túy.

......

Tìm thấy những câu trả lời này từ "ký ức", Trần Vũ mỉm cười và trả lời chính mình mười bảy tuổi.

"Đừng lo lắng! Các quan chức thực sự phái người xuống để điều tra, nhưng cuối cùng cũng sẽ không cho phép cậu làm một bộ bài kiểm tra khác, yên tâm đi!

Trả lời xong tin nhắn này, anh hơi do dự, liền dừng tay lại, không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào cho mình mười bảy tuổi nữa, anh sợ mình vô tình nói câu gì đó, lại dẫn đến hiệu ứng hồ điệp phát sinh, làm cho thời không lại thay đổi, sau đó khiến anh mất đi hết thảy trong thời không này.

......

Sáng hôm sau.

Trần Vũ ăn sáng xong, dưới sự phân phó của bà xã Khương Tú, lái xe nhỏ trong nhà đi thu tiền thuê nhà, lần trước anh đi thu tiền thuê nhà, còn có hơn mười hộ thuê nhà không trả tiền thuê nhà!

Căn cứ vào kinh nghiệm thu tiền thuê nhà mấy năm nay của gia đình bọn họ, tiền thuê nhà này không thể kéo dài, kéo dài càng lâu, lại càng không dễ thu hồi.

Hơn nữa, nếu như không thúc giục một chút, những người thuê nhà khác sau khi nghe nói, cũng có thể sẽ làm theo như vậy.

Cho nên, hôm nay anh lại bị Khương Tú phái ra ngoài.

Đối với điều này, anh không có bất kỳ tâm lý kháng cự nào.

Anh cảm thấy chỉ cần lúc mình ở nhà, Khương Tú có thể đối tốt với anh, buổi tối cuộc sống vợ chồng cũng có thể hài hòa cho nên cuộc sống hàng ngày nghe cô sai khiến cũng không có gì.

Không phải có một câu nói - nghe lời vợ, ăn uống đầy đủ.

Hơn nữa, anh hy vọng tính tình của con hổ cái Khương Tú kia có thể chậm rãi chuyển biến, cho dù là khôi phục lại vài phần ôn nhu khi còn trẻ của cô thì cuộc sống của anh cũng có thể tốt hơn không ít.

Mà nếu tiếp tục để Khương Tú đi thu tiền thuê nhà, đi tiếp xúc với những người thuê nhà muôn hình muôn vẻ kia, anh sợ tính tình của con hổ cái kia, càng ngày càng kinh khủng, đời này cũng sẽ không sửa được.

Trên đường lái xe đến tòa nhà mình cho thuê, tâm tình của anh rất tốt, bởi vì tối hôm qua lại cùng Khương Tú mở khóa một tư thế mới, buổi sáng lại được ăn bữa sáng cô tỉ mỉ chuẩn bị.

Đãi ngộ cao hơn con trai Trần Bân Dần.

Nghĩ đến lúc vừa rồi ăn sáng, ánh mắt u oán của cậu nhóc, khóe miệng anh liền không khống chế được giương lên.

Định tranh sủng với lão tử?

Thằng nhóc nhà ngươi cả đời này cũng không có hy vọng! Dù là ruột thịt thì cũng không được.

Cửa sổ xe ở ghế lái bị anh hạ xuống đến mức, gió mát ngoài cửa sổ thổi qua mặt anh, rõ ràng là gió mùa hè, nụ cười trên mặt anh lại như gió xuân.

Xe nhỏ linh hoạt xuyên qua con đường cái, nói chiếc xe hai khoang này, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng thật sự rất dễ lái.

Bỗng nhiên, trên bãi đậu xe ven đường, từ bên ngoài một chiếc BMW màu xanh ngọc bích bỗng nhiên nhảy ra, khóe mắt Trần Vũ vừa thoáng nhìn thấy nó thì chiếc BMW màu xanh ngọc này liền "rầm" một tiếng, đâm vào trên thân xe của anh.

Đầu xe BMW đâm vào vị trí cửa sau của chiếc xe.

Xe của Trần Vũ bị đẩy ra ngoài, chấn động đến mức tim của Trần Vũ sắp rớt ra ngoài, cho rằng xe của mình sắp bị lật.

Cũng may chiếc BMW đã kịp thời phanh xe, lúc này mới không làm lật nóc xe.

Trần Vũ bị một trái tim trong cổ họng làm cho kinh hãi, sau đó lại nhét vào trong bụng.

Anh thật vất vả mới đi tới thời không này, mới vừa trải qua mấy ngày tốt lành, cũng không muốn bởi vì cái gì ngoài ý muốn mà chết đi.

Chiếc xe đã bị phản xạ có điều kiện của anh đạp phanh lại, thân xe cùng đầu xe BMW phát ra tiếng động chói tai, cuối cùng cũng dừng lại.

Trần Vũ kinh hồn, hít một hơi thật sâu, nhíu mày, cởi dây an toàn trên người, mở cửa xe, từ trên xe đi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc BMW màu xanh ngọc gây tai nạn kia.

Cửa trước bên trái và bên phải của chiếc BMW lần lượt mở ra.

Một nam một nữ ăn mặc rực rỡ bước xuống từ cửa xe hai bên.

"Này!Anh lái xe kiểu gì vậy? Anh có biết nó nguy hiểm thế nào không? Anh không nhìn vào gương chiếu hậu trước khi lái xe hoặc dừng xe hả? ”

Trần Vũ vừa nhìn thấy người đàn ông từ cửa xe BMW đi ra, giọng nói liền bất mãn chỉ trích.

Vừa rồi thật sự làm anh giật nảy mình, chiếc BMW vừa rồi nếu không phải dừng khẩn cấp, mạng nhỏ này của anh có thể sẽ giao phó ở chỗ này.

Người đàn ông bước xuống từ chiếc BMW nhìn thấy tuổi tác của anh.

Bộ dạng thấp hơn anh nửa cái đầu, mang theo một cái bụng to, trên đầu bôi rất nhiều sáp tóc, làm một kiểu tóc vuốt ngược.

Trên tay cầm một chiếc túi da màu đen nhỏ.

Nghe Trần Vũ chất vấn, người đàn ông này liếc mắt nhìn chiếc xe hai bánh của Trần Vũ, trợn trắng mắt.

"La cái gì mà la? Không phải là đụng xe của anh sao, tôi bồi thường tiền cho anh là được rồi? Bao nhiêu? ”

Ngữ khí không kiên nhẫn nói, người này liền mở cái túi da nhỏ trong tay ra, tiện tay rút hơn mười tờ tiền một trăm tệ, muốn đưa cho Trần Vũ.

Nhưng...

Hắn đưa tiền đến trước mặt Trần Vũ, lại kinh ngạc phát hiện ánh mắt Trần Vũ đã không còn ở trên người hắn, mà là...

Hắn theo tầm mắt Trần Vũ nhìn về phía bên kia thân xe BMW, thấy vợ mình Tưởng Văn Văn lúc này đang kinh ngạc cùng Trần Vũ nhìn nhau.

"Trần Vũ?"

Ánh mắt Tưởng Văn Văn phức tạp mở miệng.

Trần Vũ cũng rất bất ngờ, hoàn toàn không ngờ người phụ nữ vừa mới từ trên xe BMW bước xuống lại là Tưởng Văn Văn.

Đây là sự là duyên? Hay là oan gia ngõ hẹp?

"Cậu..."

Trần Vũ nhíu mày, "ký ức" trong đầu nhớ lại hiện trạng của Tưởng Văn Văn.

"Cậu không phải gả ở kinh thành sao? Sao hôm nay? ”

Anh trong lúc nhất thời không nghĩ tới hôm nay cô làm sao có thể ở thành phố Huy Châu.

Tưởng Văn Văn khẽ mỉm cười, giơ tay hất sợi tóc ra phía sau tai: "Đây không phải là kỳ nghỉ hè sao, tớ và người yêu tớ, còn có đứa nhỏ cùng nhau về nhà mẹ đẻ ở vài ngày. ”

Nói tới đây, cô liếc mắt nhìn chiếc xe hai khoang màu đỏ tươi của Trần Vũ, tươi cười hiện ra vài phần áy náy: "Thật ngại quá, vừa rồi chồng tớ không cẩn thận đụng vào xe cậu, người cậu không sao chứ? ”

Trần Vũ lắc đầu, "Người tớ ngược lại không có vấn đề gì, nhưng mà sau này các cậu lái xe không thể lỗ mãng như vậy, hôm nay coi như vận khí của các cậu không tệ, đụng vào là xe của tớ, nếu đụng người khác..."

Lời của anh còn chưa nói hết, người đàn ông vừa mới đưa tiền cho anh liền nhíu mày cắt ngang: "Trần Vũ? Anh chính là Trần Vũ à? ”

Trần Vũ nhíu mày nhìn về phía đối phương: "Đúng, là tôi. ”

Người đàn ông hai mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Trần Vũ, ánh mắt lại liếc nhìn chiếc xe hai khoang của Trần Vũ, khinh thường cười, đem hơn mười tờ tiền trong tay ném vào trong ngực Trần Vũ, "Cầm đi sửa xe đi! Nói nhảm cái gì vậy? ”

Tiền ném vào trong ngực Trần Vũ, phấp phới bay xuống, Trần Vũ cúi đầu nhìn lại, nhíu mày không nói gì.

Tưởng Văn Văn nhịn không được hô một tiếng: "Tống Nguyên! Đừng làm thế! ”

Tống Nguyên hiển nhiên là tên của chồng cô, nghe thấy Tưởng Văn Văn ngăn lại, Tống Nguyên cười lạnh một tiếng, cười như không cười liếc nhìn Trần Vũ, đưa tay rút ra thêm hơn mười tờ tiền trăm tệ từ trong túi xách, tiện tay ném vào trong ngực Trần Vũ.

"Nếu không đủ, tôi sẽ cho anh thêm một chút! Thế nào? Bây giờ là đủ chưa? Nếu không đủ, tôi sẽ cho anh thêm một chút nữa? ”

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.