Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Chương 61: Chuyển hướng vào khách sạn

Trần Vũ không lâu sau liền nhanh chóng đạp xe đến cổng rạp chiếu phim ở cuối đường, nhưng... Cơn mưa này thật sự là quá lớn, trong chốc lát, trên người anh và Tưởng Văn Văn gần như ướt hết.

Xe đạp vừa dừng lại, Tưởng Văn Văn ở ghế sau lập tức nhảy xuống xe, vội vàng chạy lên bậc thềm trước cửa rạp chiếu phim, phía trên cổng rạp chiếu phim có mái hiên rộng rãi che mưa, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến dưới mái hiên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng rồi, lúc này trong lòng cô còn ôm một cái túi tiện lợi màu đỏ, bên trong chứa đồ bơi của cô và Trần Vũ và phao bơi đã xẹp xuống .

Trần Vũ đội mưa to, khóa xe đạp lại, lsau đó anh bình tĩnh đưa tay lên lau nước mưa trên mặt, nhếch miệng cười đi lên bậc thang trước cửa rạp chiếu phim.

"Cậu nhanh lên! Mưa to như vậy, cậu không thể đi nhanh một chút sao?”

Tưởng Văn Văn dưới mái hiên nhìn không nói gì, nhịn không được thúc giục.

"Gấp cái gì? Dù sao trên người cũng ướt hết rồi!”

Trần Vũ lười biếng trả lời.

Lời này của anh không sai, trên người anh quả thật đã ướt đẫm.

Cho nên, đã như vậy rồi vậy còn hoảng hốt cái gì? Chạy làm cái gì?

Khi anh đi đến mái hiên, cả người anh nước mưa nhỏ giọt.

Tưởng Văn Văn im lặng nhìn anh, lại cúi đầu nhìn mình một chút, trên người cô cũng không khá hơn bao nhiêu, cũng gần như ướt đẫm.

"Tớ nói mau về nhà đi, cậu nhất định phải đến xem phim, cậu xem bây giờ xong rồi, trên người hai chúng ta ướt đẫm như vậy, còn xem phim gì nữa? Tớ đoán rằng người ta sẽ không bán vé cho chúng ta.”

Trần Vũ ngược lại không chán nản, thực ra khi linh cảm được trời sắp mưa, anh đã cố ý thuyết phục cô đường về nhà.

Theo anh thấy, đây chính là cơ hội trời ban, ông trời mai mối.

Cho nên, lúc này anh ngửa mặt nhìn trời, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ, tựa như vừa rồi không bị mắc mưa vậy.

"Mưa này phỏng chừng một lát nữa cũng không tạnh được a!"

Anh xúc động, ánh mắt đảo qua một số cửa hàng đối diện và bên cạnh rạp chiếu phim, mặt chợt sáng lên, chỉ vào một khách sạn cách đó không xa, "Ai! Cậu xem bên kia, nơi đó có một khách sạn Như Ý, chúng ta đi mở một phòng, tắm nước nóng, thay quần áo ướt trên người đi? Nếu không chúng ta cứ quần áo ướt như vậy sẽ bị bệnh mất! Cậu thấy thế nào? ”

Tầm mắt Tưởng Văn Văn nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ của anh, quả nhiên thấy nơi đó có một khách sạn.

Cô nhíu mày và từ chối theo bản năng: "Cậu nghĩ đẹp quá nhỉ!"Tớ sẽ không mở phòng với anh! ”

Trần Vũ xoay mặt nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cái gì chứ? Cậu có hiểu lầm tôi không? Cậu nghĩ tớ là người như thế? Tớ nói thật trên người chúng ta ướt thành như vậy, bộ phim này nhất định là xem không được, cậu xem trời lại mưa to như vậy, trong vòng một hai giờ, phỏng chừng cũng không dừng lại được, hai chúng ta không nhanh chóng đi tắm nước nóng, đem quần áo ướt trên người đều thay xuống, thật sự sẽ sinh bệnh!”

Tưởng Văn Văn hoài nghi nhìn anh, sắc mặt hơi đỏ lên, nhíu mày, hiển nhiên vẫn hoài nghi động cơ đề nghị này của anh.

Nhưng...

Lời nói vừa rồi của anh quả thật có lý.

Vì vậy, do dự một lúc, cô hạ thấp giọng hỏi: "Chúng ta không mang theo quần áo sạch, vậy chúng ta thay quần áo ướt trên người rồi chúng ta mặc gì?"

Con mắt Trần Vũ đảo quanh, cười nói: "Cái này dễ ! Biện pháp so với khó khăn nhiều hơn, nếu không tớ đi mua hai bộ quần áo trước, dù sao trên người tớ hiện tại cũng ướt hết rồi, dầm mưa nữa cũng không có gì, gần chỗ này chắc chắn có cửa hàng quần áo, nếu không... Chúng ta tắm xong liền quấn khăn tắm, trong phòng khách sạn phải có khăn tắm, đúng không?”

Thật đúng là có hai biện pháp.

Nhưng mà, trong lòng Tưởng Văn Văn nghĩ đến lát nữa hai người bọn họ cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nếu như trên người bọn họ đều chỉ quấn một cái khăn tắm...

Trong đầu vừa nghĩ đến hình ảnh kia, cô liền run rẩy.

Không dám nghĩ, càng không dám làm như vậy.

Giống như thỏ trắng luôn sợ bị sói xám ăn thịt.

Vì vậy, mặc dù cảm thấy để cho anh đi mua quần áo dưới trời mưa to lúc này có chút vô nhân đạo, nhưng sau một lúc do dự, cô vẫn nhẹ nhàng nói: "Vậy cậu đi mua quần áo đi!" Tuy nhiên, bây giờ bên ngoài trời đang mưa rất to, quần áo cậu mua phải nhớ bọc nó trong túi nhựa, đừng để bị ướt một lần nữa.”

Trần Vũ cười xán lạn, ra dấu ok với cô, vui vẻ nói: "Được! Vậy tớ đưa cậu đến khách sạn trước, đợi đến mở phòng xong, tớ sẽ đi mua quần áo!”

Lần này Tưởng Văn Văn không cự tuyệt nữa, ừ một tiếng, mặc cho anh nắm tay cô, bước nhanh đến khách sạn Như Ý ở cách đó không xa.

Hai người tay trong tay đi tới khách sạn, lúc nói mở phòng.

Cô gái trong quầy lễ tân ngước mắt nhìn anh và Tưởng Văn Văn, cũng không biết là xuất phát từ lễ phép nghề nghiệp, hay là bởi vì Trần Vũ và Tưởng Văn Văn lúc này bộ dạng nhếch nhác ướt như chuột lột, dù sao... Vẻ mặt cô ta hiện lên nụ cười, "Hai người có mang theo chứng minh thư không? ”

Trần Vũ lấy ví tiền trên người ra, tiện tay rút chứng minh thư cùng hai tờ tiền một trăm tờ đưa qua.

"Tiền đặt cọc hai trăm là đủ rồi chứ?” Anh thuận miệng hỏi.

Tưởng Văn Văn kinh ngạc nhìn anh: “Cậu còn mang theo chứng minh thư?”

Trần Vũ trong lòng trả lời như vậy, ngoài miệng lại nói: "Chứng minh thư của tớ vẫn để trong ví tiền, không nghĩ tới hôm nay vừa vặn dùng.”

Tưởng Văn Văn nghi ngờ nhìn ánh mắt anh.

Ở quầy lễ tân sau khi nhận lấy chứng minh thư và tiền mặt, cô gái đang mở phòng cho bọn họ cũng nhịn không được giương mắt nhìn Trần Vũ, giống như cũng đang hoài nghi ý định của anh.

Trần Vũ chú ý tới điểm này, trong lòng kinh ngạc, phụ nữ chẳng lẽ thật sự có giác quan thứ sáu? Nhưng điều này là quá chính xác?

"Cô có mang theo chứng minh thư không?" Nếu như mang theo, phiền cô cũng lấy ra để tôi đăng ký một chút. ”

Cô gái ở quầy bar hỏi Tưởng Văn Văn.

Tưởng Văn Văn xấu hổ cười, lắc đầu, "Không có, nhưng mà, chị ơi, chị cũng nhìn thấy, trên người bọn em đều ướt đẫm, bọn em chính là vào để trốn mưa, thuận tiện tắm nước nóng, chị xem chị có thể châm chước một chút không ak? ”

Cô chắp tay lại và van xin người phụ nữ quầy lễ tân .

Điều này làm cho Trần Vũ không khỏi liếc mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không nghĩ tới cô còn có thể chủ động cầu cô gái ở quầy lễ tân mở phòng cho bọn họ!

Điều này làm cho trong lòng anh nhất thời sinh ra một loại ảo giác rất vớ vẩn, giống như chính mình đã bán đứng cô mà cô còn đang giúp mình đếm tiền.

Chẳng lẽ đây là cảm giác yêu đương sao?

......

Cô gái ở quần lễ tân nhìn mưa to ngoài cửa, lại nhìn bộ dáng toàn thân ướt sũng của Trần Vũ và Tưởng Văn Văn, lúc này mới mỉm cười, "Được rồi! Phòng đã được mở, đây là thẻ phòng, bọn em mau vào đi! ”

Nói xong, cô ta đưa chứng minh thư và thẻ phòng tới.

Trần Vũ đưa thẻ phòng cho Tưởng Văn Văn: "Cậu vào phòng tắm trước, tớ đi mua quần áo, cậu tắm xong, trước tiên dùng khăn tắm quấn một chút, chờ tớ trở về. ”

Tưởng Văn Văn đỏ mặt cúi đầu nhận lấy thẻ phòng, khẽ ừ một tiếng, bước nhanh về phía cửa thang máy bên cạnh đại sảnh.

Trần Vũ nhìn theo bóng dáng cô đi vào thang máy, cười cười, xoay người sải bước ra khỏi cửa lớn, lại đi vào trong mưa gió.

Đi mua quần áo để thay cho hai người.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.