Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Mẫn Cầm

Phiên bản Dịch · 2302 chữ

Qua ba ngày di chuyển liên tục, cuối cùng Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở bên ngoài một toà sơn lâm. Hắn nhanh chóng đi vào bên trong sơn lâm, lấy ra một viên đan dược Hồi Linh Đan từ trong túi trữ vật, sau đó ngồi xuống dưới một gốc cây luyện hoá Đan dược. Khoảng nửa tiếng sau, hắn tiếp tục lên đường tiến sâu vào trong sơn lâm.

Hắn rất nhanh phát hiện ra một gốc linh dược, gốc linh dược mà hắn phát hiện là một gốc tụ linh thảo. Hắn sau khi nhìn thấy cây linh dược kia, lập tức đi đến bên cạnh gốc linh dược; không lâu sau, hắn thành công nhổ gốc linh dược lên, cho vào trong túi linh dược, rồi tiếp tục đi.

Một canh giờ sau, thiếu niên đứng ở bên ngoài một toà sơn cốc. Xung quanh sơn cốc này tồn tại rất nhiều cây cối, bụi rậm, các tảng đá với nhiều kích thước khác nhau; lối vào của sơn cốc cũng tương đối rộng. Hắn quan sát một lúc hoàn cảnh xung quanh của sơn cốc, rồi đi vào trong sơn cốc.

Vừa vào bên trong sơn cốc, Trương Nguyên Phàm lập tức thả ra thần thức của mình. Bên trong sơn cốc này có nhiều loại linh dược đang sinh trưởng, nhưng cũng có nhiều nguy hiểm đang chờ đợi người đi vào trong sơn cốc thám hiểm. Nếu hắn không di chuyển cẩn thận ở trong sơn cốc, nhất định hắn gặp được nguy hiểm, có thể bị yêu thú tập kích hoặc bị đồng loại tu sĩ chặn đường cướp của.

Càng tiến sâu vào vòng trong sơn cốc, hắn càng cẩn thận. Nguy hiểm có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu nếu chẳng may lơ là, không cảnh giác.

Hắn di chuyển ở trong sơn cốc được một hồi lâu, nhưng không phát hiện ra một chỉ yêu thú nào. Hắn nhảy lên trên cây gần đó nghỉ ngơi, tranh thủ uống một chút nước, khôi phục linh lực bị tiêu hao.

Lúc linh lực ở trong đan điền của hắn hoàn toàn khôi phục, đột nhiên hắn nghe được tiếng động từ phương xa truyền đến. Hắn biết ở nơi đó đang diễn ra một chuyện gì đó, trong lòng tò mò muốn biết nơi đó đang xảy ra chuyện gì, lập tức đi xuống cây. Một lúc sau, hắn xuất hiện ở dưới mặt đất, sau đó chuyển hướng đi về phía phát ra tiếng động.

Cách lối vào của sơn cốc hơn hai trăm dặm, có một thung lũng. Lúc này trong thung lũng đang diễn ra một trận chiến, giữa một con yêu thú và một nữ nhân loại tu sĩ.

Con yêu thú mà nữ tu sĩ kia đang chiến đấu, là một chỉ yêu lang. Chỉ yêu lang này có thể hình rất lớn, toàn thân màu đen tuyền, chiếc đuôi dài màu đen có hai sọc trắng chạy song song, khí tức của nó tương đối mạnh.

“Hệ thống, con yêu thú kia có thực lực như thế nào?” Trương Nguyên Phàm sau khi nhìn thấy ngoại hình của con yêu thú kia, cất tiếng hỏi hệ thống.

“Chỉ yêu thú đó tên là Hắc Nguyệt Lang, một chỉ tứ giai hậu kỳ yêu thú.” Hệ thống rất nhanh nói.

Thiếu niên nghe xong lời nói của hệ thống, lâm vào suy nghĩ.

Yêu thú có rất nhiều loài, chúng sinh sống ở khắp mọi nơi trên Nguyên Linh thế giới. Cũng giống với nhân loại, yêu thú cũng đi theo con đường tu luyện, thực lực của yêu thú thì dựa vào hệ thống tu luyện của tu chân giả. Lục giai yêu thú trở lên, hoàn toàn có thể hoá hình thành hình dạng nhân tộc. Trong yêu tộc, có nhiều cường giả, nhưng chủ yếu sinh sống ở Yêu Lâm đại lục. Yêu tộc cũng tôn trọng cường giả như nhân tộc tu sĩ, các yêu thú cấp thấp khi gặp yêu thú cấp cao đều phải tránh đường, nếu gặp yêu thú có huyết mạch cường đại thì có thể xin làm thuộc hạ.

Lục giai yêu thú tương đương với nhân tộc tu sĩ Thiên Linh kỳ. Thiên Linh kỳ tu sĩ hoàn toàn có thể tự lập môn phái, hoặc trở thành trưởng lão của một tu chân thế lực cao cấp. Trong yêu tộc, lục giai yêu thú hoàn toàn trở thành yêu vương của một khu vực, nếu nó khiến cho nhiều yêu thú khác quy phục.

Ngũ giai yêu thú tương đương Linh Anh kỳ tu sĩ, tứ giai yêu thú tương đương Kết Động kỳ tu sĩ. Cứ như vậy mà suy ra.

Trương Nguyên Phàm nghĩ xong, hướng ánh mắt của mình nhìn về phía nữ tử kia. Nữ tử kia có dung mạo xinh đẹp, thân hình mềm mại uyển chuyển, khiến rất nhiều nam tu sĩ say đắm. Trên người nàng hiện đang mặc một bộ y phục màu trắng, không nhiễm một tý bụi bẩn nào.

Nữ tử này thi triển pháp quyết nào đó, phi kiếm màu trắng lơ lửng trên không trung sau đó đâm thẳng về phía yêu lang. Yêu lang thấy phi kiếm của nữ tử đang bay về phía mình, dùng tốc độ cao né tránh phi kiếm, chạy tới đằng sau người của nữ tử tập kích, khiến cho bạch y nữ tử bị thương nặng.

Phi kiếm thấy chủ nhân mình bị thương nặng, lập tức xuất hiện ở trước mặt chủ nhân của nó. Kiếm quang của nó phát sáng một vùng đêm, trên người của bạch y nữ tử xuất hiện một vòng kiếm quang, bảo vệ lấy cơ thể của bạch y nữ tử.

Bạch y nữ tử nhìn thấy phi kiếm chúc phúc, trong lòng xúc động, vội vàng lấy ra đan dược khôi phục linh lực. Lau đi giọt máu ở trên miệng, cầm chặt lấy phi kiếm ở trong tay sau khi triệu hồi phi kiếm trở về.

“Cửu Thiên Huyền Lôi

Dẫn Động Cửu Thiên

Lôi Đình Nhập Kiếm

Kiếm Lôi Diệt Địch.”

Giọng nói của bạch y nữ tử vang vọng, khẩu quyết rất nhanh được bạch y nữ tử niệm xong, trên bầu trời xuất hiện mây đen. Lôi từ bầu trời chiếu thẳng vào trong thân kiếm, bạch y nữ tử khống chế phi kiếm chém ra một đạo kiếm quang màu tím về phía yêu thú Hắc Nguyệt Lang.

Trương Nguyên Phàm núp ở sau một tảng đá to ngoài thung lũng, quan sát toàn bộ hành động của bạch y nữ tử. Hắn rất bất ngờ, không nghĩ tới bạch y nữ tử này tu luyện chân quyết “Ngự Lôi Trảm Kiếm Quyết” của Vân Nguyên Tông. Hắn đương nhiên biết rõ chân quyết mà bạch y nữ tử sử dụng, vì thân phận của hắn là đệ tử của Vân Nguyên Tông, nhưng chỉ là ngoại môn đệ tử.

Đối với thân phận của bạch y nữ tử, hắn rất tò mò, muốn biết rõ thân phận của bạch y nữ tử. Do cơ thể của bạch y nữ tử đang trọng thương từ trước, thêm việc sử dụng “Ngự Lôi Trảm Kiếm Quyết” đã khiến cho cơ thể quá tải, cơ thể bị thương nghiêm trọng.

Tử sắc kiếm quang không lâu sau chém trúng cơ thể của con yêu lang kia, khiến cho nó bị trọng thương. Một tấm linh phù nhanh chóng giết chết con yêu lang Hắc Nguyệt Lang.

Cơ thể của bạch y nữ tử, lâm vào hôn mê bất tỉnh. Không lâu sau, Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở trước mặt bạch ngân y nữ tử, sau khi hắn thu thi thể của con yêu lang kia vào túi trữ vật của mình.

Hắn đánh giá tình trạng cơ thể của vị nữ tử một lúc, phát hiện kinh mạch cho bên trong bị tổn thương nghiêm trọng. Hắn lập tức ôm lấy cơ thể của nữ tử này, sau đó nhanh chóng rời khỏi thung lũng, đi về phía sơn động gần nhất.

Khoảng một canh giờ sau, trên một con đường nhỏ của sơn cốc, có một thiếu niên mặc lam y đạo bào đang đi về phía lối vào sơn cốc với tốc độ nhanh. Bạch y nữ tử đang được thiếu niên đó ôm vào trong lòng, trên người đầy vết thương vì mạo hiểm thi triển “Ngự Lôi Trảm Kiếm Thuật”. Linh lực ở trong đan điền của thiếu niên đã tiêu hao hơn nửa, nếu không sớm tìm thấy sơn động, linh lực của thiếu niên sẽ cạn kiệt, đến lúc đó thiếu niên sẽ gặp nguy hiểm.

Có vẻ như trời phù hộ cho lam y thiếu niên hay sao, mà khoảng một khắc sau thiếu niên đã nhìn thấy một cái sơn động. Trên khuôn mặt của thiếu niên nhanh chóng xuất hiện nụ cười, hắn sau đó ôm bạch y nữ tử tiến vào bên trong sơn động đó.

Trương Nguyên Phàm đem bạch y nữ tử đặt ở trên một cái tảng đá, sau đó lấy ra một bình ngọc, cởi bỏ một lớp áo bên phải của nữ tử ra; đổ bột phấn ở trong bình ngọc ra tay, rồi xoa lên vết thương ở trên bả vai của nữ tử.

Hắn xoa bột đến đâu, vết thương dần khép lại. Công nhận Liệt Thương Đan dạng bột thật thần kỳ, vết thương hoàn toàn khép lại, không để lại một chút sẹo nào.

Hắn đóng lớp áo ở bên phải lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang hôn mê của nữ tử một lúc, rồi lấy hai lọ bình ngọc khác ra. Hai lọ bình ngọc này đựng hai loại đan dược khác nhau, một loại là Trị Mạch Đan, loại khác là Hồi Hồn Đan trong đó Hồi Hồn Đan là đan dược có giá trị cao nhất.

Hắn cậy miệng của nữ tử ra, rồi cho viên đan dược màu lục vào trước, sau đó cho viên màu tím vào sau. Không lâu sau, hắn ngồi xếp bằng ở gần cửa ra vào, dùng công pháp “Thái Cực Hỗn Nguyên Quyết” hấp thu thiên địa linh khí ở xung quanh khôi phục linh lực của mình.

Liễu Mẫn Cầm tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, nàng nhìn xung quanh, phát hiện bản thân nàng ở trong một sơn động. Mình được cứu? Rốt cuộc ai đưa mình vào đây?

Nàng nghĩ ngợi một hồi liền nhìn phía cửa động, tại đó phát hiện một người đang tu luyện.

“Nam nhân kia chắc là ân nhân cứu mạng của mình, chỉ là thực lực hơi kém. Không biết cậu ta đến từ thế lực nào?” Trong lòng nàng thầm nghĩ, sau khi nàng phát hiện ân nhân cứu mạng của nàng là một tu sĩ Chân Linh trung kỳ.

Với nhãn quan của một tu sĩ Kết Động kỳ, Tô Ngọc Thuỷ thấy nam nhân này tu luyện công pháp khá giống với trấn phái công pháp của Vân Nguyên Tông. Không biết phương pháp tu luyện của bộ công pháp đó có giống với “Huyền Linh Thái Cực Quyết”?

Trương Nguyên Phàm đang ngồi tu luyện, đột nhiên cảm nhận được có một người nào đó đang nhìn mình, lập tức tạm dừng việc tu luyện lại. Không lâu sau, hắn xoay người nhìn về phía tảng đá, phát hiện bạch y nữ tử kia đã tỉnh rồi.

“Đạo hữu tỉnh rồi à. Nội thương trong cơ thể đã đỡ chưa?” Trương Nguyên Phàm ân cần hỏi thăm tình trạng vết thương của bạch y nữ tử.

“Đã đỡ rồi. Đa tạ công tử.” Bạch y nữ tử nói.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu? Vì sao đạo hữu xuất hiện ở đây?” Trương Nguyên Phàm quyết định hỏi bạch y nữ tử nguyên nhân vì sao nàng cùng Hắc Nguyệt Lang chiến đấu.

“Tại hạ tên là Liễu Mẫn Cầm, tán tu. Trên người từ phường thị Vân Vụ trở về môn phái, không may gặp tu sĩ tập kích, sau khi giết chết tu sĩ tập kích thì lại bị Hắc Nguyệt Lang tấn công, vết thương tái phát. Nếu không phải đạo hữu ra tay cứu trợ, tại hạ đã vẫn lạc rồi.” Bạch y nữ tử nhìn Trương Nguyên Phàm một lúc, rồi trả lời.

“Tu chân giới là một thế giới mạnh được yếu thua. Nếu tu sĩ khác nhìn thấy bạn hay ai đó có nhiều linh thạch, lòng tham của họ xuất hiện, muốn cướp đoạt toàn bộ đồ vật của bạn. Họ sẽ dẫn bạn đến nơi hoang vắng, rồi ra tay giết người cướp của.” Trương Nguyên Phàm nghe xong lời nói của Liễu Mẫn Cầm, nói ra suy nghĩ của mình.

Đối với lời nói này của Trương Nguyên Phàm, Liễu Mẫn Cầm gật đầu đồng ý. Nàng càng hiếu kỳ trước thân phận của thiếu niên trước mặt, vì vậy nàng nhanh chóng cất tiếng hỏi: “Đạo hữu tên là gì? Đến từ thế lực nào?”

“Trương Nguyên Phàm, ngoại môn đệ tử của Vân Nguyên Tông, đang trên đường đi lịch luyện. Vậy chúng ta chia tay tại đây, tại hạ tiếp tục đi lịch luyện.” Trương Nguyên Phàm nhìn bạch y nữ tử nói.

Nói xong, hắn rời khỏi sơn động này, sau đó tiếp tục lên đường đi lịch luyện. Liễu Mẫn Cầm ngồi trong sơn động một lúc, rồi mới rời khỏi sơn động này, nàng sau đó ngự khí phi hành trở về Vân Nguyên Tông.

Bạn đang đọc Trương Nguyên Phàm Thành Tiên Lộ của Thành Đô Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.