Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu xếp

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Rõ ràng, Phàn Kiệt đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho lần chạy trốn này rồi, chờ tiếng lục lạc vang lên, hắn sẽ lập tức điều khiển phi thuyền bay đi, thú triều cũng không đuổi kịp hắn.

Nhưng đối với những pháp bảo linh thạch này, Lý An thậm chí không thèm nhìn, hắn hái toàn bộ bốn Hỏa Linh quả, cho vào túi trữ vật rồi quay người bỏ chạy.

"Không có quá thời gian, hai trăm năm mươi tức, vẫn còn kịp!"

Quá trình chiến đấu với Phàn Kiệt diễn ra chớp nhoáng, vô cùng ngắn ngủi, chỉ mất khoảng ba phút, cộng thêm thời gian dọn dẹp cũng không quá bốn phút.

Theo ước tính, còn năm phút nữa lũ linh thú sẽ xông đến hang động nơi hắn và Vương Tử Lâm ẩn náu.

Lần xuống núi này, Lý An toàn lực nước rút, chỉ mất một phút.

Ba phút sau, Lý An trở lại khu rừng.

Hành trình đến Linh Thực Sơn mất nhiều hơn một phút so với dự kiến vì Lý An phải dừng lại bên một con suối trên đường đi để nhét túi trữ vật của Phàn Kiệt vào lớp bùn dày dưới đáy suối.

Hắn cũng bỏ nốt một tấm Hàn Phong phù và một tấm Thổ Thuẫn phù vào túi trữ vật, không mang theo bên mình.

Tiếng gầm rú vang dội của linh thú đã vang lên từ sơn khẩu.

Nghe âm thanh này, xem ra còn mất nhiều thời gian hơn dự đoán của Lý An, ít nhất là bảy hoặc tám phút nữa mới đến nơi.

Mà đúng như dự đoán của Lý An, kẻ địch phát hiện ra có lục lạc được bố trí trong rừng Linh Thực Sơn nên khẳng định có chỗ cảnh giác, cho nên hơi hãm tốc độ lại.

Lý An không quan tâm, trực tiếp chui vào hang động.

Hắn lập tức vận chuyển Dưỡng Mệnh Chú Tiên Quyết, khí tức mệnh chủng từ từ tỏa ra.

Hắn nắm lấy tay Vương Tử Lâm, để khí tức này che giấu cả sinh khí của Vương Tử Lâm.

Hai người họ đều như biến thành cọng cỏ, rễ cây!

Thời gian trôi qua từng chút một, tiếng động rung chuyển cuối cùng cũng truyền đến bên ngoài hang động, Lý An nghe thấy tiếng hú dài của yêu lang, tiếng gầm thét của linh hổ...

Cũng nghe thấy tiếng lục lạc do Phàn Kiệt giăng ra đang vang ầm trời!

Tim Lý An nhảy đến cuống họng, cho dù hang động nơi họ ẩn náu nằm trong đống đá ngổn ngang, vô cùng bí mật.

Cho dù Dưỡng Mệnh Chú Tiên Quyết của hắn có hiệu quả che giấu khí tức vô cùng thần kỳ.

Nhưng, trong môi trường nguy hiểm như vậy, ai mà biết được liệu có một phần vạn bất ngờ, một phần nghìn tình cờ nào khiến bản thân bị lộ hay không?

Hắn vô cùng căng thẳng!

...

Cùng lúc đó.

Dưới chân Linh Thực sơn, Trương Tố Tố bừng tỉnh từ giấc ngủ.

Hốt hoảng, nàng gọi lớn tên Phàn Kiệt, vội vã chạy lên núi mà không kịp mặc cả y phục.

...

Bên ngoài Linh Thực sơn, trên con đường dẫn đến ngoại môn, bên vách núi.

"Có lẽ đến rồi."

Một vị trưởng lão đứng trên đỉnh núi, hướng về phía Linh Thực sơn mà nói:

"Vừa rồi, phường thị, khu mỏ quặng đồng thời truyền đến tin tức, bị thế lực không rõ tấn công rồi."

"Ha ha, bọn chúng đang muốn điệu hổ ly sơn, dụ chúng ta đi nơi khác để chúng từ Linh Thực sơn xông ra ngoài, tấn công khu vực trọng yếu của tông môn ta..."

"Chuẩn bị, đợi khi địch xông qua Linh Thực sơn, tiến vào đoạn giữa, chúng ta sẽ hợp sức tiêu diệt toàn bộ bọn chúng tại đây!"

...

Cùng lúc đó, dưới chân một ngọn núi khác.

"Đáng tiếc!"

Một nam nhân trung niên mặc trường bào hỏa sắc, nhìn tin tức trong Truyền Tấn Ngọc Phù, không khỏi than vãn: "Chỉ còn bảy ngày nữa, chỉ cần bảy ngày nữa thồi thì Hỏa Linh Quả sẽ chín hoàn toàn rồi!"

"Bọn Bách Thú Tông đáng chết này, phá hỏng đại sự của ta!"

Hắn nắm chặt tay, trong mắt đầy hận ý, "Sớm biết bọn chúng sẽ đến từ Linh Thực sơn, ta nên sử dụng Thôi Thục Tán sớm hơn, trước đây vì muốn quả chín tự nhiên sẽ có phẩm chất cao hơn nên ta mới chờ đợi, không ngờ giờ ngay cả nhị giai cũng không đạt được!"

"Lục sư huynh, Hỏa Linh Quả kia là nhị giai linh dược, Phàn Kiệt... tin được không?"

Bên cạnh, một thanh niên không khỏi lo lắng hỏi.

Nam tử mặc trường bào hỏa sắc lạnh lùng nói:

"Hắn thân trúng độc hỏa, chỉ có thể đến tìm ta cứu hắn thôi!"

"Lỡ như hắn điều khiển phi thuyền, không theo sắp xếp của chúng ta mà trực tiếp trốn khỏi tông môn đi xa..."

Thanh niên vẫn có chút lo lắng, dù sao, tuy rằng năm nay Hỏa Linh quả chưa chín hoàn toàn, nhưng cây linh đằng đó giá trị liên thành, chỉ cần đánh cắp thành công, chăm sóc tốt, sau này vẫn có thể kết xuất nhị giai linh quả.

Đối với đệ tử cấp thấp như Phàn Kiệt, đây đã là tiên duyên to lớn rồi

"Ta đã để lại tiêu ký trong Trấn Độc tán và cả trên phi thuyền đó, nếu hắn dám có ý đồ khác thì chỉ có đường chết..."

Nam tử mặc trường bào hỏa sắc cười lạnh, nhìn về hướng Linh Thực Sơn: "Ừm, dựa theo ước định, Phàn Kiệt cũng sắp đến rồi."

Thanh niên bên cạnh gật đầu, "Sư huynh, hiện nay tông môn khắp nơi đề phòng sâm nghiêm, thu xếp cho Phàn Kiệt rời đi, e rằng rất khó..."

Sau chuyện này, mọi chuyện ở Linh Thực Sơn nhất định sẽ bị bại lộ, cho nên, Phàn Kiệt không thể tiếp tục ở lại tông môn được nữa.

"Không thể thu xếp hắn rời khỏi Huyền Dương Tông, vậy thì thu xếp hắn rời khỏi nhân thế đi." Nam tử mặc trường bào hỏa sắc băng lãnh nói.

...

Bạn đang đọc Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Tông Môn (Dịch ) của Tâm Cảnh Vô Cực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.